Nó đã bị hắn dẫn dắt vào mê cung, không những không phản kháng mà ngươc lại còn phụ hắn. khi hắn dứt ra khỏi người nó, hắn nằm xuống, ôm nó vào lòng, vỗ nhè nhẹ cho nó ngủ. vì quá mệt mỏi nên giấc ngủ của nó chập chờn đủ để nó nghe thấy tiếng kêu của hắn trong đêm:
- Doãn Thanh! Đừng bỏ anh
- Doãn Thanh!
- Doãn Thanhhhhhhhhhhhhhhhh
Nước mắt nó lăn dài trên khóe mi. hắn…thì ra vẫn còn yêu cô gái ấy thiết tha. Một lần tình cờ nó đã biết được cô người yêu của hắn và chuyện tình của hai người. giờ hắn vẫn còn nhớ đến cô ấy. một kẻ chung tình.thật tốt cho cô Doãn Thanh ấy. đã làm một người đàn ông như thế này điên đảo vì mình. Nhưng! Nó phải làm sao đây? Trái tim nó đã trao cho hắn mất rồi. và cả đời con gai9s này nữa. nó…phải làm sao đây hả ông trời????????????
Hắn đang xem nó như một trò đùa phải không? Hắn co xem nó là một cô gái không mà lại dám đùa giỡn tình cảm của nó như vậy? những ngày sau đây nó phải đối mặt với hắn sao đây?
___________-o0o0o-___________
Ánh mặt trời chiếu rọi vào mắt làm nó giật mình tỉnh giấc. hắn ở bên cạnh vẫn còn ngủ say. Nó mệt mỏi lê bước chân vào nhà vệ sinh. Đáng nhẽ hôm nay nó được nghỉ học nhưng ở nhà nó lại càng buồn thêm nên nó quyết định đi học cho khỏi phải đụng mặt tên ấy nữa. nhìn mình trong gương, nó bât cười nhưng lại cảm thấy vị mặn chát ở đôi môi. Nó đang khóc sao? Hahaha! Một người không sợ trời, không ợ đất như nó giờ phải khóc lóc vì một tên con trai hay sao? Thật là nực cười, không thể nào chấp nhận được. nhưng nó vẫn không ngăn được nước mắt đang thi nhau rơi. Khỉ thật. đã nói là không khóc mà sao nước mắt cứ rơi thế này? Không ngăn được nữa, nó òa khóc trong phòng tắm. ngồi bệt trên sàn, gục mặt xuống, nó khóc nức nở. khóc ối tình đầu tan vỡ của nó
Hắn tuy là đang ngủ nhưng tai vẫn đủ thính để nge được tiếng khóc của nó. Hắn vội mở cửa phòng, đến bên nó, hoảng hốt:
- em làm sao mà khóc vậy? đau ak
- không! chỉ là…_nó cố nín khóc để hắn không buồn_lâu lâu muốn giải phóng tuyến lệ một tí
- em gặp chuyện gì phải không. hay là đêm qua…anh làm em sợ
- không không!_nó quệt vội nước mắt_không sao đâu mà. Anh đi ra để em thay đồ
Nói rồi nó vộ đẩy hắn ra ngoài làm hắn không kịp nói tiếng gì đã bị đá văng ra. Nó đóng sầm cửa lại, dựa người vào cánh cửa. haizzzzzzzzzzzz! Khóc nhiêu đấy đủ rồi. h` phải lo đi học đã.Nó vệ sinh cá nhân, thay đồ và bước ra ngoài. Hắn và mẹ đang ngồi chuẩn bị dùng vữa sáng. Thấy nó, bà Tú kêu lên
- sao con lại ăn mặc thế này? Vân chưa hết kì nghỉ mà
- không sao đâu mẹ! con chỉ muốn nhanh chóng tới về trường học thôi. Con 12 rồi mà mẹ
- ukm! Nhưng con chỉ mới nghỉ có một hai ngày thôi mà…
- không sao đâu ạ. Nghỉ nhiều cũng chẳng làm gì. Thi xong hết rồi nghỉ thoải mái hơn mẹ ạ
- uk! Vậy cũng được. để lát thằng :Lâm chở con đi học nhé
` - không cần đâu mẹ! ảnh chắc cũng bận. để con tự đi được rồi. con quen rồi mà mẹ
- vậy sao được. con cứ để thằng Lâm nó chở con. Bận đến mấy cũng không thể nào không thể chở vợ đi học được_quay sang hắn_chút nữa con chỏ vợ đi học đi
- vâng
Hắn lãnh đạm nói rồi ăn tiếp bữa sáng. Nó để ý thấy hắn chẳng nói gì với nó, chỉ nhìn nó với ánh mắt khó hiểu. ra xe, hắn vẫn im lặng đi, nó lẽo đẽo theo sau. Một hồi. như không chịu đựng được, hắn mới lên tiếng:
- Sao hồi sáng lại khóc? Nói thật đi..có phải là do tối qua…
- Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi. không phải là không phải. anh đừng nhắc tới chuyện đó nữa có được không? Anh với tôi đơn thuần chỉ là hợp đồng! sao cứ hay quan tâm thế nhỉ
- Cái gì mà là hợp đồng?_tên Ken cáu gắt_chẳng phải hôm qua đã…
- Haha! không ngờ anh là người nặn tình nghĩa như vậy đó. chúng ta đêm qua đơn giản chỉ là tình một đêm. TÌNH_MỘT_ĐÊM thôi anh hiểu không?
- Em…sao lại có thể nói như vậy? em…đang lừa dối anh phải không>? Xảy ra chuyện gì với em vậy?
- Tôi đã nói là không có gì. Đêm qua đơn giản là anh cần tôi_tôi cần anh. Hết đêm thì chỉ là NGƯỜI XA LẠ thôi. Sao anh chẳng hiểu tôi nhỉ
- Nhưng…
- Không nhưng nhị gì cả.tôi quá mệt mỏi rồi. không ngờ anh là người như thế. Quá nhạt nhẽo và buồn chán. Thì ra anh là người dễ chinh phục đến vậy. vậy mà tôi tưởng sẽ có nhiều điều thú vị khi chinh phục anh chứ. Ai ngờ…chỉ cần một đêm là anh đã…thôi tôi đi đây. Anh không cần đón tôi nữa đâu. Phiền.phức!
Nói rồi nó một mạch đi thẳng, khong dám dừng lại. có cái gì nóng hổi đang lăn trên má nó thế này? Cái gì cay cay nới mắt nó thế này? Còn cả miệng nó nữa. Sao lại...mặn chát đến thế. Cái…đấy…không phải là nước mắt đấy chứ? “Chết tiệt”_nó rủa thầm trong miệng. chẳng phải cả đêm hôm qua đã khóc rồi sao? Chẳng phải đã hwuas là không được nghĩ đến, không được quan tâm đến người đàn ông đó hay sao? Chẳng phải…chết tiệt!!! sao hôm nay nó lại bỗng trở nên yếu đuối thế này? Nó tự **** thầm rồi quệt vội nước mắt, vội đến trường.
Vừa bước vào cửa lớp đã nghe tiếng con Vân kêu lên đầy ngạc nhiên:
- ôh hay! Mi còn chưa hết phép mà sao lại đi học?
- keke! Ta là con ngoan trò giở mà lại_nó vẫn giữ thái độ vui vẻ dù trong lòng đang mún khóc
- mi trông cách mi đang cười kìa. Có chuyện gì hả? mặt mi…sao vậy? chuyện gì xảy ra với tên ck mới cưới ak_Vân tinh ý hỏi nó
- haizzzzzzz! Mới xa mày có mấy ngày mà mày mún làm thầy bói hồi nào vậy hả?
- ta không đùa! Nói thiệt yk
- thì ta có đùa đâu. Mà mi tính làm thầy bói thiệt hả_nó vẫn đùa giỡn, không muốn nói thật với nhỏ Vân. Chẳng phải là ngại gì mà nó sợ nhỏ Vân lo lắng cho nó thôi. Vân là một đứa luon sống vì bạn mình. Chơi từ hồi nhỏ đến giờ, nó quá rõ tính nhỏ bạn. vì thế nó cũng không muốn nói…chỉ sợ nhỏ lo nghĩ nhiều
- thôi. Mi không muốn nói chắc là có lý do. Ta không ép
nghe nói vậy, nó vui lắm. thật tốt là con bạn rất tâm lý. Nó chuyển chủ đề:
- ak mà chuyện mày với tên Quân thế nào oiz?
- Mày đừng nhắc đến tên đó nữa. hắn bỏ đi ra nước ngoài du học rồi
- Du học?_nó mở to mắt ra_tại sao lại như vậy? lúc nào cơ?
- Sau khi dự đám cưới của mi. xem ra…ta không còn cơ hội nữa rồi
- Hắn từ chối lời tỏ của mi ak
- Không! Ta chưa kịp tỏ tình thì hắn đã đi rồi
- Sao mi lại nó là hk còn hy vọng?
- Ta thấy…hắn nặng tình với mi lắm_Vân nói mà mặt buồn rười rượi
- Không sao đâu. Ta tin là hắn sẽ động lòng với sự nỗ lực của mi thôi. Ta ủng hộ mi_nó nói rồi vỗ vai Vân động viên
- Cảm ơn mi_nhỏ Vân mỉm cười
….
Sau buổi học, tạm biệt nhỏ Vân, nó lang thang khắp nói. Đơn thuần là nó hk muốn về sớm. chỉ cần chạm mặt tên Ken là nó càng buồn đau hơn. Bước vào một cửa hàng làm tóc, nó chọn ình một kiểu thật đẹp, sau đó đi sắm đồ và nữ trang. Bước ra khỏi siêu thị là nó thay đổi với một phong cách mới
Xong xuối, nó vẫy một chiếc taxi đến bar No.1_cũng là một Bar khá nổi tiếng mà trước đây nó cũng đến vài lần
Nó bước vào trong, mọi ánh mắt đổ dồn vào nó. Vài con mắt hau háu nhìn nó như muốn nuốt chửng làm nó thấy có phần sợ hãi. Nhưng cố đứng vững, nó tự tin bước đến một bàn, gọi một ly whisky. Ngay lập tức, một tên con trai dáng vẻ bụi bặm, khuôn mặt ưa nhìn bước tới gần nó, ngồi xuống bên cạnh:
- chào em! Đến đây một mình sao?
- Ukm! Có chuyện gì không?nó ngước mắt lên hỏi
- Buồn nhỉ. Thế có thể chơi cùng anh đêm nay không?
- Sao cũng được_nó nói rồi quay lại uống tiếp
- Em biết nhảy chứ?
- Anh nghĩ tôi không biết nhảy thì đên đây làm quái gì?
- Ra với anh một bản nhé
Nó gật đầu rồi theo chân hắn bước ra. Nó bắt đầu lắc lư theo nhạc, nhảy điên cuồng. tên con trai kia bám chặt lấy nó, bàn tay không để yên mà sờ soạng thân người. nó gạt tay hắn ra, bực bội về lại phía ghế ngồi. tên kia cũng lẽo đẽo bám theo:
- Sao thế em? Em không thể…chiều anh một chút ak?
- Anh tránh ra đi. Đàn ông thằng nào cũng ******** như nhau?
- Em cãi nhau với người yêu ak?
- Đó không phải là chuyện của anh
- Theo anh đi! Anh sẽ tốt hơn cái thằng mù mắt đã bỏ rơi em, tốt hơn thằng đó gấp trăm lần
- Tôi.nói.là.anh.tránh.xa.tôi.ra
- Thôi nào em…anh chỉ muốn giúp em hết buồn thôi mà
- Chết tiệt
Nó rủa thầm rồi đặt tiền lên bàn, vớ láy túi xách đi thật nhanh ra ngoài cửa. Đuổi theo nó là âm thanh cừoi khả ố của tên kia.