Mới vừa uống hết nửa cốc, nàng ta đã nôn ra sạch sẽ.
Nha hoàn ở Mai viện chạy tới đây, muốn ra bên ngoài tìm đại phu đến xem bệnh.
Ta suy nghĩ một chút, liền nói: “Cũng vừa vặn sắp đến lúc đông chí, đã vậy thì ngươi mời Lưu đại phu đến phủ bắt mạch cho lão phu nhân, kê đơn thuốc bổ.”
Lưu đại phu còn chưa tới, ta làm đại tẩu, đương nhiên sẽ phải đến Trúc viện xem một chút.
Trong phòng đốt than sưởi ấm, Ninh Ngọc đang dựa vào giường, lột một quả quýt.
Thấy ta đến, Ninh Ngọc không thèm đứng dậy mà chỉ liếc ta một cái.
Ta vừa tới gần, liền nghe được tiếng lòng của nàng ta.
[Ta có mang thai hay không mà hệ thống cũng không có cách nào xác nhận được sao?]
m thanh lạnh như băng trả lời: [Ký chủ, giá trị công lược của người quá thấp, không thể tra được.]
Ninh Ngọc oán hận nói: [Thật sự rất kỳ quái, dạo gần đây Lục Hành Nguyên vẫn ở bên ngoài không chịu hồi phủ.
Không phải đại tẩu của hắn đang ở phủ sao, hắn cứ ở bên ngoài mãi làm cái gì? Hại giá trị công lược của ta mãi không lên được, các ngươi không lầm đối tượng công lược đấy chứ?]
Hệ thống lạnh lùng đáp: [Ký chủ, hệ thống có phương thức đo lường tinh vi nhất, đã tính toán bát tự của người với đối tượng công lược, bảo đảm đây là nhiệm vụ công lược của người.]
Ta cởi áo choàng lông hồ ly bên ngoài, ngồi xuống ghế nhỏ bên cạnh.
“Nghe nói thân thể ngươi không tốt khiến lão phu nhân lo lắng, để ta tới xem thử.”
Ninh Ngọc ăn một miếng quýt, lại nôn ra.
“Không đủ chua.”
Nàng ta ném trái quýt vào trong lò than, rất nhanh trong phòng đã tràn ngập mùi thơm tươi mát.
Ninh Ngọc chống tay lên bàn, nở nụ cười như có như không nhìn ta.
“Tống Lệ, ngươi không cần đến chỗ ta giả bộ.
Lúc trước Thường Uyển Linh trúng kế của ngươi là do nàng ta ngu xuẩn.
Mà ta rất khác nàng ta, Quốc Công phủ và Lục Hành Nguyên đều sẽ là của ta mà thôi.”
Nàng ta vừa nói xong, ta trực tiếp hỏi chuyện.
“Ta thật sự không hiểu vì sao, dù sao thì phu quân ta đã chết.
Quốc Công phủ này sớm muộn gì cũng là của Lục Hành Nguyên, ngươi là thê tử do hắn cưới hỏi đàng hoàng, lại là đại tiểu thư của Ngụy Dương Hầu phủ, vì sao không chứa nổi một người như ta?”
Ninh Ngọc cười nhạo một tiếng.
“Cũng bởi vì trong lòng Lục Hành Nguyên có ngươi!” Thần sắc nàng ta có chút kích động: “Ta mới là thê tử của hắn, dựa vào cái gì mà trong lòng hắn chỉ có ngươi?”
Ta chỉ thấy vô cùng buồn cười.
“Sau khi phu quân ta mất, ta luôn tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, chưa bao giờ vượt quá khuôn phép.
Ngày thường càng tận lực tránh tiếp xúc với nam tử chưa thành thân trong phủ.
Ngươi nói trong lòng Lục Hành Nguyên có ta, vậy ngươi có từng hỏi qua hắn không?”
Ninh Ngọc lại cười lạnh nói: “Còn cần hỏi cái gì nữa chứ, người bên gối nghĩ như thế nào trong lòng, chẳng lẽ ngươi còn rõ hơn ta ư?”
Lại nghe nàng ta lén nói chuyện với hệ thống kia: [Nữ chủ đột nhiên ầm ĩ với ta làm cái gì cơ chứ, Lục Hành Nguyên yêu nàng ta đến c.h.ế.t đi sống lại vốn nằm trong cốt truyện rồi, phải không? Nàng ta chỉ là một nhân vật trong sách, đương nhiên không thể ý thức được việc này, sao biết được cốt truyện diễn ra như thế nào cơ chứ.]
Hệ thống trả lời: [Đúng vậy thưa ký chủ, ký chủ tiếp xúc với những người này đều là sinh vật trong một chiều không gian riêng, bọn họ không thể chống lại được kết cục đã định.]
Mấy chữ này hợp lại cùng một chỗ, nhất thời ta không hiểu rõ ý tứ là gì.
Trên mặt lại không có chút biểu cảm nào mà chỉ mỉm cười.
Ta đứng dậy nói: “Nếu nhị đệ muội đã không hài lòng với ta thì ta không cần làm phiền muội thêm nữa.".