Chu Thăng bị trói chặt như cái bánh chưng, được hạ nhân áp giải đến trước mặt.
La Hương tiến lên, lấy miếng vải trong miệng Chu Thăng ra.
“Lão phu nhân minh giám! Bát tổ yến kia là của lão phu nhân mà.
Vân Điệp cô nương của tam phòng muốn cướp đồ của lão phu nhân, đương nhiên nô tài không thể đáp ứng.”
Vân Điệp xen vào.
“Rõ ràng chính miệng ngươi nói là cho nhị phu nhân, chính ngươi nói là cho nhị phòng!”
Chu Thăng giải thích rõ ràng: “Tiểu nha đầu nhà ngươi hoa mắt rồi ư, đến cả tổ yến và nấm tuyết ngân nhĩ cũng không phân biệt được sao? Lúc đó ngươi chỉ hỏi ngân nhĩ là đồ của ai, thế mà khi ngươi mở miệng lại đòi tổ yến.
Đó là tổ yến chỉ dành cho lão phu nhân mà thôi!”
11.
Trên mặt Vân Điệp lập tức trống rỗng, càng thêm tức giận nói.
“Rõ ràng trong viện nhị phu nhân cũng có! Đại phu nhân còn tự mình dặn dò phải đưa cho nhị phu nhân hàng ngày…”
“Im miệng!” Thường Uyển Linh quát một tiếng.
Vân Điệp tự biết mình lỡ lời, vội cúi đầu không mở miệng nữa.
Ta nhướng mày, cố ý nói với Vương thị: “Mấy ngày trước quả thật ta đã phân phó như vậy, chỉ là sau đó hạ nhân nói tháng này đã mua xong đồ rồi nhưng không có quá nhiều tổ yến, chưa chắc đủ dùng qua mấy ngày.
Thế nên bọn họ mới hỏi ý ta xem có thể đặt tuyết yến ở Nam Địa hay không.”
Ta nhìn Vân Điệp, nở nụ cười như có như không.
“Vốn là chuyện nhỏ trong viện của ta, sao nha đầu ngươi lại biết được?”
Vân Điệp lúng túng.
“Nô tỳ, nô tỳ nghe hạ nhân nói chuyện phiếm…”
Vương thị thấy thế bèn liếc Thường Uyển Linh một cái, sao lại không rõ nữa.
Sắc mặt Thường Uyển Linh lúc xanh lúc trắng, hung hăng liếc ta một cái.
Ta cười khanh khách nói: “Náo loạn nửa ngày cũng chỉ là hiểu lầm, cứ nói thẳng ra là tốt rồi.
Tam đệ muội cũng đừng giận ta, là do ta làm đại tẩu suy nghĩ không chu toàn.
Chờ tuyết yến được đưa tới, ta dặn dò phòng bếp mang tới cho ngươi mỗi ngày một bát là được.”
Ta nhìn về phía Vương thị, nở nụ cười dịu ngoan ấm áp.
“Làm phiền đến lão phu nhân rồi.” Ta quay đầu nói: “Còn không mau đi lấy tổ yến hôm nay, để lão phu nhân dùng sớm rồi nghỉ ngơi.”
Chu Thăng dò xét thần sắc Vương thị, nói: “Lúc vừa mới hầm xong thì bị tam phu nhân… lật đổ, còn nói… người ăn tổ yến là gà rừng cắm lông phượng hoàng…”
“Ngươi!”
Thường Uyển Linh muốn lao lên đánh Chu Thăng.
“Đủ rồi!”
Vương thị vỗ tay lên bàn một cái.
“Đích tỷ của ngươi dịu dàng hiền huệ, lúc nghị thân bao nhiêu bà mối phải phá cửa mà vào.
Ta vốn tưởng rằng ngươi cũng có thể học được vài phần.
Hôm nay xem ra, cách hành sự chanh chua này chẳng khác gì với phụ nhân ngoài đường!”
Sắc mặt Vương thị âm trầm nhìn Thường Uyển Linh.
“Dẫn tam phu nhân về Mai viện.
Nói với tam gia rằng tính cách tam phu nhân nóng nảy, bảo nàng ta chép kinh nguyệt văn để tĩnh tâm đi.”
12.
[Hệ thống, lão thái bà c.h.ế.t tiệt này bị điên rồi ư? Nói trở mặt liền trở mặt sao?]
Ta im lặng xem xong trò khôi hài này, cụp mắt nhấp một ngụm nước trà.
Thường Uyển Linh không hề hay biết.
Nguyên phối phu nhân Thẩm thị của lão Quốc Công là tiểu thư khuê các nổi tiếng, là quý nữ điển hình.
Sau khi Thẩm thị mất sớm, lão Quốc Công cưới nữ nhi Vương thị từ Khâm Châu tới.
Vương thị lên làm Quốc Công phu nhân, tránh không được mấy việc xã giao bên ngoài.
Khâm Châu kia là nơi xa xôi cằn cỗi, đương nhiên chuyện lễ nghi quy củ của Vương thị không bằng quý nữ danh môn vọng tộc bồi dưỡng ra.
Sau lưng, bao nhiêu người nhìn Vương thị chê cười, nói bà ta kém xa Thẩm phu nhân..