Bé Mèo Omega Có Ý Xấu Gì Đâu


Tình cảnh bỗng nhiên hơi xấu hổ, Chu Hành Tuấn bình tĩnh nhìn Tô Minh Hi đang ngây người, mặt lạnh lùng dò hỏi: “Có vấn đề gì không?”
Đáy mắt Tô Minh Hi ánh lên sự bối rối, nhẹ nhàng đáp: “Không sao đâu ạ.”
Giọng nói của cậu vừa nhỏ vừa nhẹ, cuối câu còn hơi kéo dài, nghe như kiểu…
Chu Hành Tuấn giờ là người bối rối, em ấy… Đang làm nũng à?
Chu Đình Đình lên tiếng trêu ghẹo: “Cậu Tô thấy anh họ đẹp trai quá nên ngây cả người hả!”
Tô Minh Hi trừng mắt nhìn cô, tuy hai người chỉ vừa gặp nhau nhưng cậu chẳng ngại lên giọng cãi lại: “Tôi không có! Tôi có chuyện cần suy nghĩ thôi!”
Chu Hành Tuấn cao hơn Tô Minh Hi một cái đầu, rũ mắt nhìn Tô Minh Hi đang nổi nóng, nhàn nhạt đáp: “Tai em đỏ lên rồi.”
Tô Minh Hi ngẩng lên nhìn anh, tròng mắt trợn trừng như bé mèo con xù lông, tự cho mình hung ác nhưng thực chất chỉ khiến người ta nhũn ra vì sự đáng yêu.
Chu Hành Tuấn không hiểu nổi đối tượng mình chuẩn bị cưới về đang nghĩ gì, lỗ tai em ấy vẫn đang ửng hồng, ai không mù đều nhìn rõ, em họ còn đang đứng cạnh cười cười kìa.
Chu Đình Đình đứng ra xoa dịu không khí, dù sao cuộc sống thường ngày của anh họ cô cũng chỉ là một đường thẳng, bản thân cô cũng nghẹn bứ không nói nên lời.

Cuộc sống của anh họ cô dường như chỉ xoay quanh công việc, nhưng giờ thì chưa biết nhé.
Chu Đình Đình mỉm cười: “Anh họ đưa cậu Tô về đi, cậu Tô ban nãy có nói mình đang có người nhà chờ mà nhỉ?”
Tô Minh Hi mở điện thoại ra xem giờ, mắt hơi nheo lại: “Phiền ngài Chu quá, em trượt kì thi lấy bằng rồi.”
Nghĩ đến cái kì thi chết bằm cậu trượt lần thứ hai kia, tim nhói đau.
Giờ cậu chỉ có thể đồng ý đi theo đối tượng liên hôn thôi, hôm nay cậu lén trốn đi, bị bố mẹ phát hiện tới bar là ăn đòn, tài xế đưa cậu đến gần khu buôn bán rồi quay về, thế nhưng khu buôn bán sớm đã đóng cửa.
Chu Hành Tuấn nhìn Chu Đình Đình, Chu Đình Đình thức thời: “Em gọi tài xế rồi, anh họ đưa cậu Tô về trước đi ạ.”
Tô Minh Hi im lặng theo Chu Hành Tuấn lên xe, tài xế coi như không nhìn thấy gì, kéo vách ngăn lên.
Hai người ngồi ở ghế sau, Tô Minh Hi nhìn Chu Hành Tuấn lại nhớ ra chuyện xấu hổ ban nãy, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.

Trong xe im lặng không ai nói gì, chỉ có tiếng động cơ ô tô.
“Em không muốn…”
“Đây là…”
Hai người nói cùng một lúc, Tô Minh Hi chẹp miệng, đôi môi hồng bị mím đến trắng bệch, thấp giọng nói: “Anh nói trước đi.”
Chu Hành Tuấn đưa cho cậu một túi giấy, Tô Minh Hi mờ mịt nhìn anh.
“Đây là sơ yếu lí lịch, chứng minh thư, giấy tờ đăng ký tài sản và giấy khám sức khỏe hôm nay của tôi.”
Tô Minh Hi tay run run chuẩn bị mở ra, Chu Hành Tuấn lại đưa thêm một tờ giấy cho cậu.
“Đây là hợp đồng hôn nhân, vì vài lí do cá nhân nên tôi muốn kết hôn năm nay.

Trải qua thời gian tìm hiểu, em chính là đối tượng phù hợp nhất.”
Chu Hành Tuấn tay đan vào nhau đặt lên gối, ngồi trên xe nhưng chẳng khác gì ngồi trên bàn đàm phán.
“Sau một năm có thể ly hôn, sau khi em ký hợp đồng này, 50 triệu sẽ chuyển về tài khoản của em, năm căn nhà sẽ thuộc về em, ngoài ra tôi cũng sẵn lòng giúp đỡ Tập đoàn nhà họ Tô.”
“Em có yêu cầu gì cũng có thể nói thêm, tôi sẽ cố gắng bù đắp cho em, dù sao em cũng phải kết hôn với một ‘lão khọm già’ hơn em hai tuổi.” Chu Hành Tuấn cố tình nhấn mạnh mấy chữ “lão khọm già”.
Tô Minh Hi chột dạ, trong lòng chửi thầm tổ sư đứa nào bán đứng cậu nói cho anh biết.
Cậu nhanh chóng đổi chủ đề: “Đây là sính lễ đúng không?”
“Nếu em đồng ý thì có thể coi là vậy.”
Tô Minh Hi rơi vào trầm tư, hầu hết Omega sẽ tìm bạn đời trước năm hai mươi tuổi.

Kỳ phát tình rất phiền phức, thuốc ức chế bị lạm dụng sẽ để lại di chứng không thể xóa nhòa cho Omega.
Đánh dấu vĩnh viễn chỉ có một lần cả đời, có thể xóa đánh dấu nhưng sẽ để lại hậu quả vô cùng nghiêm trọng với chức năng sinh sản của Omega, cơ thể yếu ớt hơn nhiều.

Omega không có pheromone Alpha đánh dấu mình trong thời gian dài cũng sẽ suy nhược dần mà chết.
Bà Tô thúc giục Tô Minh Hi tìm Alpha ngay khi cậu vừa qua hai mươi tuổi.

Ban đầu cậu còn dỗ ngọt bà được, nhưng Tô Minh Hi đã hai ba xuân xanh vẫn chưa dẫn ai về nhà, bà Tô sốt ruột lắm rồi.

Bà không hay đi xã giao nhưng bà quen rất nhiều bạn có con cái là Alpha, ngày ngày lôi Tô Minh Hi đi xem mắt làm quen.

Việc thúc Tô Minh Hi đi lấy chồng trở thành câu chuyện thường ngày trên bàn cơm nhà họ Tô.
Bà Tô đưa ra chốt hạ cuối cùng, nếu năm nay cậu không dẫn được Alpha về nhà thì sang năm khỏi cần về nhà.
Tô Minh Hi hạ quyết tâm: “Em đồng ý, nhưng chúng ta sẽ không đánh dấu vĩnh viễn.”
Chu Hành Tuấn nhướn mày: “Đương nhiên, sang năm em sẽ tự do.”
Xe nhanh chóng chạy về nhà họ Tô, Tô Minh Hi vừa xuống xe thì nghe Chu Hành Tuấn nói: “4h chiều ngày mai tôi sẽ đến nhà họ Tô đón em, nhớ lấy đủ giấy tờ đi đăng ký kết hôn.”
Tô Minh Hi sợ hãi: “Mai đã đăng ký luôn? Nhanh thế ạ?”
Chu Hành Tuấn khó hiểu: “Nếu đã đồng ý với hợp đồng hôn nhân, hay là em muốn đổi ý?”
Tô Minh Hi nghẹn khuất, nghe cũng hợp lý mà.
“Vậy thì chiều mai gặp lại.”
Sau khi Chu Hành Tuấn rời đi, Tô Minh Hi hoàn hồn, tính tới mai mới gặp có hai lần, nói được vài câu đã cưới liền tay ư?
Theo lý thường, trên thế giới hi hữu lắm mới xảy ra chuyện này.
Tuy cậu đã chuẩn bị tâm lý, thế nhưng cậu không nghĩ lại nhanh vậy.
Bỗng nhiên tôi thành Omega có chồng, ba năm thong dong, bùm cái bị bế đi đăng ký.
Thôi thì cũng kết thúc chuỗi ngày xem và lải nhải vô tận của mẹ.
Tô Minh Hi mờ mịt, Chu Hành Tuấn chưa từng có Omega nào bên cạnh, chưa từng có ý định kết hôn với ai, sao đột nhiên lại muốn lập gia đình? Lại còn kết hôn với Omega xa lạ.
Chẳng lẽ thầy bói phán anh ta sẽ gặp vận may khi kết hôn? Suy cho cùng, mấy tay kinh doanh ai chả tin vào phong thủy.
Hay như tiểu thuyết, trong nhà có người bệnh tật nên cần xung hỉ đổi vận?
Trong nhà có vấn đề tài chính, cần nhà họ Tô giúp đỡ?
Chắc không giống cậu bị lải nhải chuyện cưới xin đến phiền đâu nhỉ?
Cái này cũng có thể, Chu Hành Tuấn không vợ không con, trăm năm sau nhà đầy tiền cho ai thừa kế.
Tô Minh Hi không muốn sinh con, sang năm họ sẽ ly hôn, giả bộ cho người khác nhìn thôi.
Nhà họ Tô đi ngủ sớm, Tô Minh Hi trốn nhà đã quá 11h đêm đóng cửa, trong phòng tối đen thì biết ngay mai kiểu gì mẹ cũng lải nhải, nhưng tin cậu sắp lấy chồng chắc sẽ làm bà vui vẻ buông tha.
Tô Minh Hi rửa mặt leo lên giường, mất ngủ.
Cứ như nằm mơ ấy, có một tiếng đã tự định đoạt xong chuyện cả đời.

Tô Minh Hi ngoài cái tên Chu Hành Tuấn, Alpha cấp S hai lăm tuổi, năng lực làm việc mạnh mẽ, cậu chả biết thêm gì hết.

Tưởng tượng cảnh cùng một người xa lạ sống cả năm, Tô Minh Hi sợ hãi.
Tô Minh Hi nghĩ vu vơ, ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Tô Minh Hi thức dậy lúc 8h sáng, cha mẹ và anh trai đã đi làm hết.

Trong nhà không có ai nhưng cậu vẫn hơi sờ sợ chui vào phòng bố mẹ lục lọi tìm hộ khẩu.
Tô Minh Hi quay về trước tủ quần áo, buồn buồn không biết mình nên mặc gì, tuy cả hai chẳng có chút tình cảm gì nhưng ảnh vẫn phải chụp, chụp xấu thì về sau ly hôn cậu cũng không muốn lôi nó ra.
Cậu chọn bừa một chiếc sơ mi trắng, một buổi sáng hoảng loạn chẳng biết mình đang làm cái gì, thời gian trôi dần đến giờ hẹn.
Đồng hồ dần điểm 4h, Tô Minh Hi bồn chồn ngồi trên sofa, tim nhảy hẫng một nhịp khi nghe tiếng xe dừng bên ngoài.
3h50’, Tô Minh Hi đứng ngồi không yên, vô số lần xác nhận kỹ mình đã mang đủ chứng minh thư và hộ khẩu, bắt đầu nghi ngờ chắc mình nghe lầm, đứng lên ngồi xuống rồi mở điện thoại ra check, vọt vào phòng vệ sinh xem mình có chỗ nào không ổn không.
4h, bên ngoài nhà họ Tô có tiếng xe, Tô Minh Hi y như đứa trẻ con chột dạ lúc trốn mẹ nghịch điện thoại.
Âm thanh càng lúc càng gần, Tô Minh Hi cảm tưởng như mình nghe được cả tiếng hít thở, vài giây sau mới định thần lại đấy là âm thanh cậu phát ra.
Tô Minh Hi nghe được tiếng mở cửa xe, vội vàng mở camera lên nhìn mặt, chạy tới cửa chờ Chu Hành Tuấn gõ cửa.
Cậu vừa ra tới nơi thì có tiếng gõ, Tô Minh Hi hít một hơi mở ra.
Chu Hành Tuấn đứng trước mặt cậu, hai người không hẹn cùng mặc sơ mi trắng.
Tô Minh Hi y như lần trước uống say, lâng lâng mơ màng đạp trên mây.
Hai người theo trình tự chụp ảnh, điền đơn, tuyên thệ rồi nhìn nhân viên đóng dấu tờ đăng ký kết hôn.
Tô Minh Hi bước ra khỏi Cục Dân chính, choáng váng mất một lúc.
Nhìn hai cuốn sổ hồng nho nhỏ trong tay, không ngờ thủ tục lại nhanh tới thế, cậu chưa kịp hoàn hồn.
Tương lai một năm kế tiếp của cậu và Chu Hành Tuấn đã bị trói buộc trong đống giấy hơi mỏng kia.
Chu Hành Tuấn đưa Tô Minh Hi về nhà họ Tô, hai người không nói gì, không khí rất kì dị.
Tô Minh Hi xuống xe một bước, hạ quyết tâm xoay người nhìn Chu Hành Tuấn trong xe: “Anh có thể xuống một lát không?”
Chu Hành Tuấn không biết vợ nhỏ mới cưới muốn gì, xuống xe với ánh mắt dò hỏi.
Tô Minh Hi ngẩng đầu nhìn anh: “Anh có muốn hôn em không?”
Tô Minh Hi không biết bản thân mình có bao nhiêu hấp dẫn với Alpha.

Giống như miếng bánh kem khi đói vậy, cũng giống như vài giọt nước giải khát giữa sa mạc.

Ít ỏi nên càng thêm mê người, cũng vì thế nên mới trở nên quý giá.
Chu Hành Tuấn rũ mắt nhìn chàng vợ nhỏ trước mặt, dưới sự điều khiển của nội tiết tố, sự bình tĩnh anh hằng tự hào bấy lâu nay gần bị lung lạc, tròng mắt đen càng thêm đen, như muốn hút người ta vào.
Quanh chóp mũi anh quẩn quanh mũi sữa ngọt nhưng không ngấy, không giống như sữa uống thường ngày, đột nhiên khiến anh này sinh… Dục vọng dơ bẩn….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui