Khúc Nam phải thừa nhận rằng Giai Kha Nguyệt bám rất dai vì mới sáng sớm của hôm thứ năm cô ta đến tìm Hiệu Tích, chuyện là Hiệu Tích và Khúc Nam cùng đi vệ sinh lúc ra tới cửa thì thấy Giai Kha Nguyệt đang đứng đó, thấy Hiệu Tích thì liền kéo tay cậu.
“Hiệu Tích, tôi xin lỗi cậu vì hôm trước đã mắng cậu.
” Giai Kha Nguyệt nói câu này ra nghe rất chân thành.
Hiệu Tích ngoan ngoãn làm sao giận cô ta, cậu trả lời: “Không sao đâu, tớ không có để bụng.
”
Giai Kha Nguyệt mắt sáng lên, cười tươi: “Vậy cậu giúp tôi một chuyện được không?”
Hiệu Tích hửm một tiếng, “Chuyện gì vậy?”
Lúc này cô ta liếc mắt qua Khúc Nam ý nói nếu Khúc Nam còn đứng ở đây cô ta sẽ không thể nói tiếp.
“Được rồi tôi đi, tôi đi.
” Khúc Nam ghét bỏ cô ta ra mặt, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Xinh đẹp như khoa khôi anh Kì còn từ chối, con gái bây giờ sao cứ thích trèo cao.
”
Giai Kha Nguyệt nghe xong thì liếc cậu ta muốn rách mắt.
Khúc Nam đi xa một đoạn rồi quay lại nhìn cô ta nói lớn: “Cô gái à, đôi khi cũng nên nỗ lực một lần, vì không nỗ lực làm sao biết thế nào là thất bại nhỉ?”
Giai Kha Nguyệt tức đỏ mặt, Hiệu Tích nhanh chóng dập tắt ngọn lửa mà Khúc Nam gây nên: “Cậu đừng để ý nhé, Khúc Nam chỉ nói đùa thôi.
”
Cô ta cũng không muốn để ý nữa, chuyện chính là cô ta đến nhờ Hiệu Tích mà.
“Cậu có thể giúp tôi bảy giờ tối mai, hẹn Doãn Kì đến quán trà sữa gần trường trường không?” Giai Kha Nguyệt có vẻ thành khẩn lắm.
Hiệu Tích không muốn từ chối nhưng cũng không muốn giúp, cậu đang khó chịu thế này.
“T-Tớ! ”
Giai Kha Nguyệt thấy Hiệu Tích đang ngập ngừng, cô lấy tiền ra: “Bao nhiêu đây đủ không? Hay cậu muốn thêm?”
Hiệu Tích vội lắc đầu xua tay, “Tớ không nhận đâu! cậu cất đi, tớ sẽ hẹn Doãn Kì giúp cậu mà.
”
Giai Kha Nguyệt cười tươi, cảm ơn cậu rồi đi về lớp.
Hiệu Tích lúng túng trở về, cậu không biết là Khúc Nam có nói bậy gì với Doãn Kì hay không, Hiệu Tích ngồi xuống ghế vẫn không thấy Doãn Kì có động tĩnh gì thì thở phù một cái, may quá Khúc Nam chưa nói gì.
Lấy hết can đảm Hiệu Tích quay qua gọi.
“Kì ơi.
”
Doãn Kì ngẩng đầu, sao hắn thấy tự nhiên ngọt ngào thế nhỉ?
“Sao vậy?” Doãn Kì bỏ sách giáo khoa xuống.
Hiệu Tích lắp bắp rồi cuối cùng cũng nói tròn một câu dài: “Bảy giờ tối mai tớ muốn rủ cậu đi đến quán trà sữa ở gần trường mình, có được không?”
Doãn Kì cười lưu manh, lại gần cậu: “Muốn hẹn hò với tôi hả?”
Đó! Doãn Kì cứ nói mấy câu như vậy làm cậu tưởng Doãn Kì cũng thích cậu!
Hiệu Tích đỏ mặt, “K-Không có mà!”
Doãn Kì càng lấn tới: “Muốn hẹn hò thì ở nhà cũng được mà cần gì ra quán.
”
Hiệu Tích xù lông: “Nè! Cậu không đi thì thôi, tớ không rủ nữa đâu.
”
Doãn Kì bật cười, đưa tay nhéo má cậu: “Tôi đi, tôi đi.
”
Hiệu Tích xác nhận lại, “Có thật không?”
Doãn Kì gật đầu chắc chắn.
Thầy giáo nhìn tư thế thân mật của bọn họ rồi ho một tiếng, cả hai quay trở lại ngồi ngay ngắn, học hết tiết buổi sáng, buổi chiều bọn họ được nghỉ nên cả đám cũng kéo nhau đi tập bóng còn Hiệu Tích đi theo làm mặt Trời nhỏ cho Doãn Kì.
Doãn Kì sợ Hiệu Tích say nắng nên hắn đem theo mũ của hắn cho cậu đội, Hiệu Tích ngồi dưới gốc cây anh đào lớn có bóng mát nên không cảm thấy say nắng, nhưng cậu thích đội mũ của Doãn Kì, thế thôi.
Cứ mỗi lần mà Doãn Kì ném bóng vào rổ là lại quay qua nhìn cậu, cười với cậu, làm Hiệu Tích thích muốn chết.
Cả sân bóng rổ thì còn tưởng là bọn họ đang lén lút yêu nhau, nhất là mấy cái hành động quan tâm của Doãn Kì đối với Hiệu Tích.
“Ngồi đây chán không?” Doãn Kì ngồi xuống cạnh cậu.
Hiệu Tích đưa chai nước cho hắn: “Không chán.
” ngắm cậu mà, sao tớ có thể chán chứ.
Nhìn Doãn Kì uống nước, Hiệu Tích khẳng định là càng nhìn càng không thấy chán.
“Suy nghĩ gì vậy?“ Doãn Kì gõ nhẹ đầu cậu.
Hiệu Tích cười ngốc nhìn hắn.
Doãn Kì ngứa ngáy tay nên đưa tay nhéo hai má cậu.
Cả sân bóng rổ giống như bị mù!
Chơi bóng rổ xong cả hai về nhà, Hiệu Tích giành nấu cơm Doãn Kì cũng chiều theo ý cậu, hắn lên lầu tắm, vậy mà lúc đi xuống hắn chỉ thấy được hai tô mỳ gói hai cái trứng chiên trên bàn.
Hiệu Tích cũng muốn nấu món ngon cho hắn lắm chứ nhưng mà tại cậu không giỏi việc bếp núc thôi.