Bé Ngoan Nè Cho Ôm Chút Nha!


Tháng chín mưa rồi còn có mấy giọt mưa dính trên kính cửa sổ cạnh bàn cậu, Hiệu Tích chạm đầu ngón tay lên mặt kính thích thú gõ mấy cái.

Cậu thấy bản thân mình cũng giống như giọt mưa này vậy, từ trên cao rơi xuống rồi có thể trong giây lát tan vào mặt đất ngay.
Có người thích mưa và cũng có người không thích, cậu chỉ là một giọt mưa nhỏ cô đơn khi rớt xuống đất rồi cũng không thể bằng một vũng nước mưa lớn.
Vũng nước mưa lớn đó là – Lớp chọn.

Và cũng vào một ngày mưa cậu đã cắt cổ tay của mình.

Ngày hôm đó màu của giọt mưa Hiệu Tích không còn trong suốt nữa, mà thay vào đó là một màu máu đỏ tươi.

“Đang nghịch nước mưa?” Doãn Kì đột ngột lên tiếng.

Hiệu Tích giật mình thu ngón tay lại, “Đâu, đâu có.”
Doãn Kì vươn tay bóp má cậu, “Nói lớn lên.”
Hiệu Tích cố gắng nói lớn, “Tớ không có nghịch nước mưa.”
Doãn Kì nhìn ngắm kĩ một chút, người trước mặt hắn có mái tóc đen mượt, đôi mắt to tròn với hàng lông mi dài, sống mũi cao, đôi môi hồng và làn da trắng trẻo.

Cậu ta còn đẹp hơn những *sinh vật giống cái trong trường Giả Hoa này nữa.
“Cậu buông tớ ra được không...!Doãn Kì?”
Không biết là làn da kia non đến mức nào mà khi hắn buông tay ra đã để lại một vết màu đỏ nhạt trên làn da đó, có lẽ là non như da em bé luôn.

“Cậu là em bé?” Doãn Kì cúi thấp đầu, hỏi.
Hiệu Tích khó hiểu nhìn hắn, “Tớ là học sinh cấp ba mà.”
Hắn vỗ trán bản thân, mày hỏi cái gì kỳ cục vậy Kì?
Học qua hai tiết mọi người kéo nhau đi xuống căn tin ăn cơm trưa còn một mình cậu ngồi trên lớp, lúc ăn xong mới phát hiện bình nước của mình bị cạn, Hiệu Tích nhớ không lầm hình như dưới tầng trệt sát vách căn tin có một máy hứng nước cho học sinh, Hiệu Tích nhanh nhẹn dọn hộp cơm dọn sách vở gọn gàng rồi mới đem bình nước đi hứng.
Hiệu Tích tay đặt bình nước ngay ngắn, tay bấm nút cho nước trong máy thuận lợi thoát ra. 
“Học bá từ Nhất Trung đây sao?”
Hiệu Tích liếc qua một cái sau đó đóng nắp bình nước chuẩn bị rời đi.

“Vội làm gì? Làm quen một chút, tôi là Quốc Hạo.”
Bả vai đột ngột bị ấn lại, Hiệu Tích không phản ứng kịp nên ngã về phía sau khiến cho đám người kia bật cười ồn ào.
“Nhìn nó ngốc quá!”
“Đúng là tên thần kinh rồi.”
“Nhất Trung không dạy môn thể dục hả haha.”
Hiệu Tích nhớ lại, hôm qua nghe nói bạn cùng bàn của cậu đi đánh nhau với một người cũng tên Quốc Hạo.
“X-Xin lỗi tôi không thích làm quen với người lạ.” Hiệu Tích nắm chặt áo đồng phục của bản thân vò vò, muốn nát nó rồi.
Quốc Hạo càng tiến tới, “Người lạ gì chứ? Chúng ta là bạn cùng trường đâu có lạ.”
Hiệu Tích lại lùi thêm hai bước, lưng cậu nhẹ nhàng đụng tới máy hứng nước phía sau.
“Cậu sợ sao? Bọn tôi đâu có ăn thịt cậu, có thể nói cho bọn tôi biết tên được không?”
Hiệu Tích quay đầu tìm người giúp đỡ đúng lúc đó nhóm của Doãn Kì đi ngang qua hắn đã nhìn thấy cậu.
Hiệu Tích nhìn hắn trao đổi bằng ánh mắt như muốn nói – Giúp tớ với.
Nhưng trái lại với hy vọng của cậu, Doãn Kì đã quay mặt tiếp tục bước đi khiến cậu cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc, gần đó cũng mấy người đi ngang qua nhưng họ chỉ nhìn rồi đi mất họ không giúp cậu, họ làm lơ.
Đám người kia tiếp tục lấn tới một bước, còn Hiệu Tích thì không còn đường lùi.
“Tôi rất muốn biết tên của cậu đó nha.” giọng điệu trêu chọc rất rõ ràng.
“Doãn Kì.”
Hiệu Tích ngẩng đầu, Doãn Kì từ lúc nào đã đứng đó vậy?
Quốc Hạo nhìn thấy hắn thì mặt hơi nhăn lại nhưng cố tỏ ra hòa đồng, xấu đến khó coi, “Có phải nhầm lẫn gì không? Đang hỏi tên học bá này, không phải hỏi mày.”
Doãn Kì mặt lạnh kéo tay Hiệu Tích đi ra khỏi đám người đó, “Chuyện của mày à?”
Quốc Hạo vốn dĩ không ưa nổi Doãn Kì, hôm qua còn bị hắn đánh tả tơi cục tức trong lòng vẫn chưa nguôi hôm nay lại được hắn tích góp thêm một chút mà lúc này chỉ có thể im lặng nhìn hắn dẫn đồ chơi mới của mình đi.
Doãn Kì đã dẫn cậu rời khỏi đám người đó, đến đoạn cầu thang có Lý Phát Minh và Khúc Nam đang đứng đợi sẵn.
“Bé ngoan, cậu đi lạc à?” Khúc Nam hỏi.
Hiệu Tích bất đắc dĩ gật đầu.
“Cậu có thể nói chuyện với tôi không? Một chữ cũng được, mà thôi nửa chữ cũng được.” Khúc Nam giả bộ đáng thương, cậu ta đang muốn thân thiết với bạn mới.
“Lảm nhảm gì vậy?” Lý Phát Minh đá cậu ta một cái.
Doãn Kì buông cổ tay cậu ra, “Cùng về lớp đi.”
Hiệu Tích không đáp khẽ gật đầu.

Chuông vừa reo vào tiết mọi người ổn định chỗ ngồi, Hiệu Tích ngồi suy nghĩ hết mười lăm phút trong tiết rốt cuộc quyết định lấy ra tờ giấy viết lên đó rồi đẩy qua cho Doãn Kì.
Trong tờ giấy có ba chữ - Cảm ơn cậu!
Doãn Kì nghĩ, lớp 12 rồi mà còn viết giấy nói chuyện?
Thật trẻ con, nhưng hắn vẫn cầm bút lên trả lời - Không có gì.
Hiệu Tích cầm tờ giấy hơi cong môi cúi thấp đầu nhìn hắn, nói: “Cảm ơn cậu!”
Doãn Kì bật cười, bạn học mới này cũng đáng yêu đấy chứ.
Hiệu Tích quay lại chăm chú nghe giảng, mấy giây sau Doãn Kì lại đẩy một tờ giấy khác sang, cậu mở ra đọc - Cậu quen biết bọn nó?
Hiệu Tích cầm viết trả lời rồi đẩy qua - Không quen, mấy cậu ta muốn hỏi tên tớ.
Doãn Kì đọc xong thì cẩn thận cất tờ giấy, cúi thấp đầu nói với cậu: “Tránh xa tụi nó một chút, tụi nó không tốt lành gì đâu.”
Hiệu Tích gật đầu lại nói cảm ơn hắn.
Doãn Kì cũng không nói gì thêm, úp mặt xuống bàn mà ngủ đến hết tiết.
Tan học như thường lệ là Hiệu Tích sẽ đúng trước cổng trường đợi mẹ đến đón, đợi được mười phút thì điện thoại cậu run lên Hiệu Tích mở khóa đọc tin nhắn, Cẩm Mai Chi nói không thể đón cậu.
Hiệu Tích gõ phím trả lời: “Con sẽ đi tàu điện ngầm.”
Cẩm Mai Chi nhắn lại “Ừ.” tiếp theo kèm câu sau là “Chú ý an toàn nhé!”
Hiệu Tích tắt điện thoại nhét vào túi quần, đi bộ đến trạm tàu điện vừa đi vừa ngân nga vài câu hát.
Đi được một đoạn xa cổng trường thì cậu bị chặn lại, là nhóm người Quốc Hạo.
“Học bá, không ai đón sao? Có muốn bọn tôi đưa về không?” Quốc Hạo lại gần.
Hiệu Tích nắm dây cặp thật chặt: “Không cần.”
“Không thì đi chơi chút với bọn tôi, bọn tôi biết chỗ này vui lắm.” Một người khác tiến lên kéo tay cậu.
Hiệu Tích kịch liệt cự tuyệt, “Không đi, tớ còn phải làm bài tập!”
Đám người đó một lần nữa cười ầm lên. 
“Chà, ngoan ngoãn nha.”
Cách đó không xa nhóm Doãn Kì đi tới đã nhìn thấy, Khúc Nam nhanh miệng hỏi: “Bé ngoan kìa, sao cậu ấy lại đi với nhóm thằng Quốc Hạo vậy?”
Lý Phát Minh nhét cả cây kem lạnh vào miệng cậu ta chán ghét nói, “Đã nói bao nhiêu lần rồi, đang ăn thì đừng có nói chuyện tôi và anh Kì chưa có mù.”
Khúc Nam nhăn mặt cảm nhận cái lạnh dần lên tới não.
Khi Lý Phát Minh quay lại đã thấy Doãn Kì đi sang kia đường, cậu ta và Khúc Nam cũng khẩn trương chạy theo sang.
Hiệu Tích đang bị nhóm người của Quốc Hạo bao vây làm phiền, cậu rất khó chịu nhưng cậu không thể nào bỏ chạy được.
“Á!” thình lình một cậu bạn la lên mọi người xoay lại nhìn cậu ta thì thấy cậu ta đang nằm dưới đất.
Là Doãn Kì vừa đá vào lưng cậu ta một cái.
“Hiệu Tích, qua đây.” Doãn Kì vẫy tay với cậu.
Quốc Hạo có mắt như mù nắm lấy tay còn lại của Hiệu Tích kéo về phía mình, hung hán nói: “Tao muốn nó đi với tao.”
Doãn Kì cũng không thua kém, kéo tay còn lại của Hiệu Tích về phía hắn, “Còn tao thì không.”
Hiệu Tích đứng ở giữa mồ hôi cậu rơi độp độp vì hồi hộp và sợ hãi nhưng nếu cho cậu chọn đi với ai, cậu sẽ chọn bạn cùng bàn của cậu.

Lý Phát Minh vứt cặp sang một bên, “Xem ra trận hôm qua mày chưa lãnh đủ?”
Khúc Nam cũng đi lên kéo Hiệu Tích về, “Bạn của tụi này, tụi này sẽ đưa về.”
Doãn Kì bung áo đồng phục ra, tiếp theo chưa tới ba giây đã ra đòn đấm thẳng vào sống mũi của Quốc Hạo.
Lý Phát Minh bật cười châm chọc, “Đau đó nha ~”
Quốc Hạo lảo đảo lùi về sau, máu mũi từ từ chảy xuống.
Không nghe rõ là cậu ta lẩm bẩm gì trong miệng nhưng sau câu đó thì hiện trường hỗn loạn vô cùng, Lý Phát Minh và Khúc Nam cũng trực tiếp tham gia vào đánh đấm.

Bé ngoan Hiệu Tích đứng một bên, ôm ba cái cặp của bọn họ chờ kết quả.
Một giọt mưa rơi xuống mũi giày trắng tinh của Hiệu Tích, khi mưa đang dần rơi nhiều xuống thì cũng là lúc Doãn Kì và hai người kia dừng tay.
Đám người Quốc Hạo vậy mà bị đánh đến quên đường về.
Doãn Kì giật lấy cặp từ tay cậu, tay còn lại kéo cậu đi: “Đi, tôi đưa cậu về.”
-
*Sinh vật giống cái: Nữ sinh (con gái) theo ngôn ngữ của anh Kì ¯\_(ツ)_/¯


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui