Lúc chuẩn bị đi ngủ chị dâu của hắn có cười trêu chọc hắn mấy câu, Doãn Kì lười để tâm, chỉ nhìn chị dâu về phòng hẳn rồi mới yên tâm về phòng mình.
“Chị cậu ngủ rồi hả?” Hiệu Tích chỉnh lại mấy cái gối trên giường, nhìn thấy hắn bước vào thì đứng dậy định xuống giường.
Doãn Kì ngăn lại, “Ngồi trên giường đi, sàn nhà lạnh.” nói rồi xoay người mở tủ kéo ra lấy đôi tất cho cậu.
Hiệu Tích rất nghe lời, ngồi trên giường đợi hắn.
Doãn Kì cầm đôi tất đi lên giường, mang tất vào cho cậu.
Hiệu Tích cảm thấy rất ngọt ngào, Doãn Kì luôn quan tâm những điều nhỏ nhặt nhất cho cậu, ví dụ như đôi tất này nè.
Mang xong hắn ngồi ngay ngắn trên đầu giường, không nói mà ra hiệu ý bảo Hiệu Tích vào trong lòng hắn ngồi, Hiệu Tích tất nhiên hiểu lại còn rất ngoan mà chui vào.
Tuy là cậu biết hơi mạo hiểm khi chị dâu hắn còn ở đây, nhưng mà cảm giác này thích lắm nên Hiệu Tích cũng mặc kệ.
“Còn thấy lạnh không?” Doãn Kì luồn tay ôm eo cậu.
Mái đầu nhỏ lắc lắc hai cái, “Không lạnh, cậu có lạnh không?”
Doãn Kì nhìn cậu, gật đầu: “Lạnh.”
Hiệu Tích cầm tay hắn, “Lạnh chỗ nào vậy? Có cần tớ lấy túi giữ ấm không?”
Doãn Kì lắc đầu, chỉ cúi xuống hôn nhẹ qua môi cậu một cái.
Sau cái hôn nhẹ đó cả hai nghe thấy tiếng đồ vật rơi vang lên, nhìn ra cửa phòng thì thấy chị dâu hắn đang đứng ở đó.
Hơn một giờ sáng, Hiệu Tích bị bắt đi ngủ trước còn Doãn Kì với chị dâu hắn xuống phòng khách nói chuyện, thôi lỡ rồi, phóng lao thì phải theo lao thôi.
Nhưng phản ứng của chị dâu hắn không phải là tức giận hay la mắng mà ngược lại chị ấy còn nói sẽ không kể chuyện này lại cho bố mẹ hay anh trai hắn biết.
Không phải vì hắn sợ, mà là vì chưa đúng lúc, giống như hôm nay vậy, thật trùng hợp là chỉ vì chị dâu hắn mang chút canh nóng cho hắn mà hắn bị phát hiện yêu đương.
Hiệu Tích còn lo lắng hơn hắn nhiều, nhưng được chị dâu hắn trấn an, chị ấy nói chị thích Hiệu Tích lắm.
Không biết từ khi nào, Hiệu Tích cảm thấy bản thân như thật sự đã về nhà chồng rồi.
Đối với tương lai, hay nói thẳng là đối với việc công khai quan hệ của bọn họ, Hiệu Tích vẫn luôn rất bất an.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Doãn Kì, cậu lại vô thức yên tâm hơn mấy phần.
Sáng hôm sau, anh hai hắn đến đón chị dâu hắn, trước khi chị dâu hắn còn cười trêu chọc, nói nhỏ với hắn và Hiệu Tích rằng sẽ giúp hai đứa giữ bí mật, cả hai chỉ biết cười nhìn chị.
Buổi chiều cả hai về nhà Hiệu Tích chơi, Cẩm Mai Chi nói sẽ nướng thịt, Hiệu Tích không nhanh không chậm gọi mời thêm Lý Phát Minh và Khúc Nam đến, vậy nên thêm hai miệng ăn khiến bọn họ chạy đôn chạy đáo.
Nhưng mà vui, Cẩm Mai Chi vô cùng hoan nghênh bạn bè của con trai, rất nhiệt tình mời ăn uống, con trai bà trở nên tốt hơn cũng một phần nhờ những cậu bé năng động này, bà rất biết ơn.
Ăn xong bữa cũng gần chín giờ, Lý Phát Minh và Khúc Nam tạm biệt mọi người đi về, còn Doãn Kì và Hiệu Tích hôm nay ngủ lại.
“Doãn Kì, con ngủ muốn ngủ phòng riêng hay ngủ phòng chung với Hiệu Tích, dì có thể sắp xếp.” Cẩm Mai Chi lấy thêm gối và chăn cho hắn.
“Con ngủ với Hiệu Tích là được rồi ạ.”
Cẩm Mai Chi cũng không hỏi thêm, bà đưa gối và chăn cho hắn sau đó chúc hai đứa ngủ ngon rồi trở về phòng.
Doãn Kì với Hiệu Tích bên phòng bên đây thì ân ân ái ái khỏi nói, Doãn Kì xem hết mấy khung hình của cậu trên bàn chưa đã còn đòi cậu lấy album hình ra xem, và kết quả.
“Tấm này đáng yêu quá, cho tôi đi, cả tấm này nữa, bảo bối, cái này là lúc cậu bốn tuổi hả? Sao mà đáng yêu vậy.” Doãn Kì lật tới đâu thì luôn miệng khen cậu đáng yêu tới đó, Hiệu Tích chỉ biết rút mặt vào lòng hắn mà ngại ngùng.
“Cậu xem đủ chưa? Mấy cái này lâu rồi không có gì đâu, đừng xem nữa.” Hiệu Tích nhào tới muốn lấy lại cuốn album.
Doãn Kì đưa ra xa, lưu manh nói: “Chưa đủ, cậu còn bao nhiêu hình thì mang ra đây hết cho tôi, tôi đem về nhà dán lên đầu giường.”
Hiệu Tích lắc đầu, “Không được đâu, hình của tớ mà...”
Hắn nheo mắt, “Tôi là gì của cậu?”
Hiệu Tích nói nhỏ: “Bạn, bạn trai.”
“Đấy! Hình của cậu cũng là của bạn trai cậu.”
Hiệu Tích bĩu môi đi lấy nốt mấy tấm hình, Doãn Kì thấy cái bĩu môi đó, nên lấy làm lý do phạt hôn cậu, cái tội bĩu môi bạn trai.
“Tấm hình này tôi lấy nhé!” Doãn Kì rút một tấm hình hắn cho là ưng nhất album.
Hiệu Tích ngăn lại, “Không được, tấm này có gia đình tớ mà.“
Đúng là tấm hắn ưng nhất, nhưng lại có đầy đủ thành viên trong gia đình Hiệu Tích, hắn cũng không nỡ lấy.
Hết cách, hắn rút một tấm khác để vào ví tiền, là tấm Hiệu Tích khi ba tuổi đang ăn kem, mặt mũi như mèo con còn dính đầy kem vani trên đó.
Hiệu Tích đâu có dám giành lại, chỉ đợi hắn xem nhanh chán rồi trả lại cho cậu, nhưng mà Hiệu Tích ngây thơ đâu nào biết, Mẫn Doãn Kì hắn làm sao mà chán cậu được chứ.