Hiệu Tích nhanh chóng bung cái ô màu vàng có hình con vịt của mình ra che mưa cho cả hai, Lý Phát Minh và Khúc Nam không thuận đường nên đã quay ngược lại.
Bầu không khí đi đến trạm tàu điện có hơi ngượng ngùng lúng túng vì cả hai không biết nói gì với nhau chỉ có im lặng mà đi đến trạm tàu điện.
Đến trạm rồi, Doãn Kì hỏi cậu có muốn hắn đưa về tận nhà hay không Hiệu Tích lắc đầu nói không muốn.
Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của người nọ như vậy hắn bất giác đưa tay xoa xoa đầu người ta, vậy mà Hiệu Tích cũng đứng yên để hắn tùy ý xoa.
Tóc của Hiệu Tích rất mềm, sờ vào giống như bộ lông của chú mèo nhỏ khiến cho người khác có cảm giác rất yêu thích khi chạm vào.
“Tớ về nha, cảm ơn cậu.” Hiệu Tích xoay người vào tàu điện vẫy vẫy tay chào hắn.
Doãn Kì không trả lời đứng nhìn cậu vào trong tàu điện, cửa tàu từ từ đóng lại hắn thấy Hiệu Tích đứng bên trong vẫy vẫy tay với hắn, nếu nhìn theo khẩu miệng sẽ thấy người kia còn đang ríu rít cảm ơn hắn nữa.
Thấy tàu chạy khỏi trạm rồi Doãn Kì mới xoay người bắt xe đi về nhà.
Nhà hắn nằm trong khu đô thị cũng có thể là bật nhất hoặc xa hoa nhất trong thành phố từ khi anh hai hắn kết hôn ở nhà cũng chỉ có một mình hắn, ba mẹ hắn mua một căn nhà gần công ty sau đó chỉ thỉnh thoảng mới về đây thăm hắn, một mình ở trong căn nhà lớn Mẫn Doãn Kì cũng rất cô đơn.
Hiệu Tích vừa về đến nhà thì điện thoại cậu rung liên hồi, Hiệu Tích mở khóa xem thì ra là thầy Vãn thêm cậu vào nhóm lớp, mấy bạn học đang thảo luận nên di động cậu thông báo tin nhắn.
Sáng hôm sau Cẩm Mai Chi cũng không thể đưa cậu đến trường, Hiệu Tích xuống bếp thì thấy bữa sáng và trưa đã được làm sẵn kèm theo tờ note.
Hiệu Tích đi hâm bữa sáng, ăn xong cậu đi bộ ra trạm tàu điện ngầm cách nhà cậu chỉ mười phút đi bộ, đến lớp cũng tốn hết phân nửa thời gian.
Doãn Kì vứt cặp lên bàn, kéo ghế ngồi xuống: “Hôm qua về an toàn không?”
“Có.”
Doãn Kì chỉ gật đầu sau đó thì không hỏi nữa.
Sự im lặng duy trì đến hết tiết rồi đến khi ra về, cứ như vậy mà sau đó nếu một mình Hệu Tích đi bộ đến tàu điện ngầm sẽ có một Doãn Kì âm thầm đi theo phía sau.
Tám giờ sáng ngày chủ nhật, Hiệu Tích đeo cặp đi xuống nhà vì hôm nay cậu có lịch đi học thêm ở trung tâm học chỉ tầm một tiếng, cuộc sống chỉ có học với học Hiệu Tích thấy cũng không tệ lắm.
Sau khi học xong Hiệu Tích ghé qua tiệm sách một chút, lựa hết sách này đến sách kia đem về đọc dần bổ sung kiến thức.
Hiệu Tích đơn thuần là một đứa trẻ đang ở độ tuổi mới lớn, từ sau sự kiện đó không còn dám giao tiếp hay làm quen bạn bè mới nữa, đứa trẻ đó tự tạo một bức tường ngăn cách giữa mình và mọi người vì đứa trẻ đơn thuần ấy nghĩ rằng làm như vậy là cách tốt nhất để bảo vệ bản thân.
Vì thời gian còn sớm nên Hiệu Tích cũng chưa muốn về nhà, cậu một mình ngồi ở công viên gần trường đung đưa xích đu trên đầu đội một cái mũ màu trắng họa tiết vịt con, tay còn cầm một cây kem lạnh.
“Người đó, có phải là bé ngoan không?”
Không cần nhìn mặt chỉ cần nghe cách xưng hô cũng đoán được là ai, Khúc Nam không gọi Hiệu Tích là bé ngoan thì cũng gọi là học bá.
“Ừ, là cậu ấy.” Lý Phát Minh gật đầu xác nhận.
Doãn Kì cũng nhìn về phía Hiệu Tích ngồi trong công viên, vốn là ba người bọn họ định đi ăn sáng nhưng tại Khúc Nam ngủ dậy trễ thành ra đi ăn trưa.
“Rủ bé ngoan luôn không?”Khúc Nam hứng khởi nói.
“Cũng được.” Lý Phát Minh gật đầu, Doãn Kì không ý kiến cả ba đi vào công viên.
“Bé ngoan?”
Hiệu Tích ngẩng đầu nhìn, “Doãn Kì? Khúc Nam? Lý Phát Minh?”
Khúc Nam ngồi xuống cái xích đu bên cạnh, “Cậu đi đâu đây? Còn mang cặp nữa.”
“Tớ đi học thêm ở trung tâm.” Tay cầm kem lạnh của Hiệu Tích đưa lên miệng, cắn một cái.
Lý Phát Minh dựa đầu vào thanh sắt xích đu, “Chủ nhật mà cũng đi học?”
Hiệu Tích gật đầu, “Đi chứ.”
Doãn Kì đút tay vào túi quần, im lặng nhìn ba người còn lại.
“Mà mấy cậu đi đâu đấy?” Hiệu Tích đung đưa xích đu.
Khúc Nam nhào qua câu cổ cậu, “Bọn tôi chuẩn bị đi ăn, cậu đi chung không?”
Ánh mắt Hiệu Tích bối rối nhìn Khúc Nam rồi chuyển sang Lý Phát Minh nhưng cuối cùng là dừng trên người Doãn Kì.
Nhìn thấy cậu bối rối do dự, Doãn Kì lúc này mới mở miệng nói: “Đi chung đi.”
Hiệu Tích không suy nghĩ liền gật đầu đồng ý luôn.
Quán ăn mà mọi người đến là một quán ăn nhỏ gần trường tuy quán nhỏ nhưng trong thực đơn lại có rất nhiều món từ những món ăn cay đến đầy dầu mỡ đều có, Hiệu Tích nhăn mặt một cái nhìn chằm chằm thực đơn, mẹ không cho cậu ăn những món cay và dầu mỡ vì nó không tốt cho bao tử của cậu.
“Mấy cậu ăn món gì? Có mỳ hoành thánh, mỳ xá xíu, cơm chiên ngũ sắc, cơm gà chiên...” Khúc Nam đọc thực đơn.
Lý Phát Minh giật lại, “Lề mề như cậu bao giờ mới có đồ ăn?”
Doãn Kì im lặng nhìn qua Hiệu Tích.
Chỉ thấy Hiệu Tích chống tay lên bàn, hỏi bọn họ: “Có món nào ít cay và ít dầu mỡ không? Hoặc không cay không dầu mỡ càng tốt, mẹ không cho tớ ăn đồ cay và dầu mỡ đâu.”
Khúc Nam và Lý Phát Minh bật cười, “Vậy cậu ăn cơm trắng đi.”
Hiệu Tích hả một tiếng.
Doãn Kì liếc mắt hai người kia – Đừng có trêu cậu ấy.
Nhận được ánh mắt sắt bén lạnh lùng Lý Phát Minh và Khúc Nam đồng thời im miệng.
Doãn Kì dỗ dành Hiệu Tích, “Ăn một hôm, không sao đâu.”
“Mẹ sẽ giận tớ nếu tớ không nghe lời.” Hiệu Tích nói giọng mũi, về sau âm lượng càng nhỏ dần.
Doãn Kì cười xoa xoa đầu Hiệu Tích, “Cậu ăn đi, nếu mẹ giận cậu cứ nói là anh Kì xúi con.”
Sau đó hắn gọi lên một nồi lẩu hải sản.
Trong lúc đợi lẩu ra thì không khí trên bàn ăn rất sôi nổi, vì có Khúc Nam đang nói không ngừng từ chủ đề này nhảy sang chủ đề khác cộng thêm Lý Phát Minh đáp lại vài câu.
Chỉ có Doãn Kì và Hiệu Tích không nói gì, trong suy nghĩ của Khúc Nam nếu Doãn Kì không nói gì thì lý do là do anh Kì lười mở miệng nhưng bé ngoan là người mới nên giao tiếp hòa đồng, nên nói nhiều một chút mới phải.
“Bé ngoan, sao cậu không nói gì vậy?” Khúc Nam hỏi.
Hiệu Tích gãi đầu cười trừ, “Tớ, tớ không biết nói gì hết.”
“Nói gì cũng được mà, cậu cứ thoải mái đi.” Khúc Nam xua môi múa mép.
Bé ngoan Hiệu Tích nghe theo lời Khúc Nam, thoải mái nói: “Vậy mấy cậu đã làm bài tập về nhà chưa?”
Khúc Nam: “...”