Bé Ngoan Nè Cho Ôm Chút Nha!


Viền mắt Doãn Kì cũng đỏ lên, trầm giọng nói: “Cậu ấy có bao giờ than khổ với cô chưa? Nếu chưa thì cô nghĩ cậu ấy đã một mình chịu đựng như thế nào? Những khổ sở Hiệu Tích phải chịu đựng, cháu dám cam đoan là cô chỉ thấy được một phần trên mười phần thôi.” hắn nắm chặt nắm đấm trong tay, nếu bản thân biết đến Hiệu Tích sớm hơn sẽ không để cậu ấy ấm ức tủi nhục như vậy.

Cẩm Mai Chi cố gắng kiềm chế, những lời này của Doãn Kì như những mũi dao đâm thẳng vào tim của bà.

Con trai ngoan chưa từng kể với bà rằng bản thân đã trải qua những gì, khổ ra sao, đến Cẩm Mai Chi cũng không biết là do bản thân mình gián tiếp khiến con trai trở thành một đứa trẻ hướng nội như vậy.

“Cháu chỉ mong cô có thể đồng ý chuyện này, còn những chuyện khác cháu sẽ đích thân giải quyết ổn thỏa.

Cháu không muốn Hiệu Tích phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa, hơn hết là muốn cậu ấy luôn hạnh phúc và vui vẻ thôi.

Được không cô?” Doãn Kì chân thành nói
Cẩm Mai Chi không nỡ để con trai mình đau khổ thêm, càng không có can đảm ngăn cản hai đứa cho nên đành nhắm mắt cho qua.

Chỉ cần Hiệu Tích được hạnh phúc.

Cẩm Mai Chi gạt đi nước mắt, “Nếu cô đồng ý, cháu có hứa luôn đối với Hiệu Tích không và sẽ không làm thằng bé rơi nước mắt nữa không?”
Doãn Kì cúi đầu, “Cháu hứa, cháu chỉ khiến con trai phu nhân rơi nước mắt vì hạnh phúc và sung sướng thôi, thưa phu nhân.”
Nước mắt lại chảy ra nhưng lần này Cẩm Mai Chi lại bật cười.
Tất cả những điều bà làm đến tận bây giờ đều là vì mục đích khiến Hiệu Tích thật vui vẻ, hy vọng lần này Hiệu Tích sẽ hạnh phúc như ý.
Hiệu Tích, mẹ yêu con và chúc cho con luôn hạnh phúc khi bên Doãn Kì.
“Hiệu Tích, Doãn Kì đâu rồi? Anh gọi nó không được.” Doãn Khải nói trong di động.
Hiệu Tích ngạc nhiên, “Cậu ấy nói với em đến chỗ anh mà?”
“Đâu có, thằng khỉ đó lại trốn đi đâu rồi.”
“Vậy, vậy em ở đây đợi Doãn Kì về có gì em sẽ gọi lại cho anh.”
“Ừ, không chừa nó đến mấy chỗ cũ đấy.”
“Chỗ cũ?”
“Chỗ có mấy cô em thân hình nóng bỏng, ăn mặc sexy đấy em, trai mới lớn mà đứa nào không thích mấy kiểu như thế.”
Trong di động Hiệu Tích có thể nghe rõ tiếng chị dâu Doãn Kì, “Anh cũng thích à?”
Hiệu Tích nói vào di động, “Chào anh chị nha...!Em cúp đây ạ.”
Trước khi kịp tắt di động cậu đã nghe loáng thoáng: “Vợ à tha cho anh đi, anh nói đám con trai mới lớn mà còn anh đã lớn rồi huhu.”
Tắt di động Hiệu Tích đã suy nghĩ rằng có phải Doãn Kì muốn quay lại con đường cũ rồi không? Còn không thèm gọi điện cho cậu.

Bé ngoan Hiệu Tích càng nghĩ càng ấm ức trong lòng.
Suy nghĩ trong lòng còn rất day dứt thì đột nhiên di động cậu rung liên hồi, mở ra thì thấy là tin nhắn của anh Doãn Khải, với nội dung như sau: Doãn Kì nó về rồi, anh ngửi thấy mùi nước hoa trên người của nó!
Nước hoa? Từ trước tới giờ rõ ràng Doãn Kì không thích sử dụng nước hoa mà?
Hiệu Tích trả lời: Dạ, em biết rồi.
Hai mười phút sau Doãn Kì mở cửa phòng còn cầm thêm một hộp bánh phô mai đi vào, Hiệu Tích nằm trên giường nghe tiếng cửa liền quay mặt hướng khác không thèm nhìn hắn!
Lần đầu tiên giận dỗi nên Hiệu Tích cứ sợ mình làm không tốt, cậu không dám nhìn Doãn Kì, sợ mình bị buồn cười không làm mặt ngầu được.
“Em sao vậy? Ngủ rồi hả?” Doãn Kì đặt bánh phô mai lên bàn.
Con sâu gạo trong lớp chăn, ngọ nguậy mấy cái.

Hiệu Tích với gương mặt ủ rũ trong chăn, giận dỗi vậy thôi chứ trong lòng cậu vẫn bồn chồn và lo lắng lắm, lo lỡ nếu Doãn Kì thật sự quay lại con đường cũ thì sao?
“Nghĩ gì vậy?”
Doãn Kì từ đâu, búng nhẹ trán cậu một cái.

Hiệu Tích không trả lời trực tiếp gạt tay hắn ra.

“Em sao vậy? Có phải giận dỗi anh gì không?”
Hiệu Tích buông lỏng góc chăn trong tay, sớm bị phát hiện vậy rồi thì thôi cậu sẽ nói luôn một lượt: “Ừm! Em giận dỗi đấy!”
Doãn Kì chỉ hmm một tiếng rồi không nói gì.
Ể? Hmm có nghĩa là gì? Là không quan tâm cậu đang giận dỗi sao?
Hiệu Tích bùng cháy, tung chăn ra: “Nghe cho rõ đây, anh mà dám quay lại con đường cũ thì chết với em!”
Doãn Kì cười nhẹ, đang đợi xem cậu làm gì tiếp theo.

“Đừng có mà cười, em nghiêm túc đấy!” Ánh mắt đầy rực lửa.

Doãn Kì chỉ vào cái tay đang làm hình nắm đấm của cậu, trêu chọc: “Vậy em làm gì anh đây? Em sẽ đấm anh với nắm đấm bằng bông này à?”
Hiệu Tích nhất thời cứng miệng nhưng giây sau đã có giải pháp, “Em sẽ hôn anh cho anh sung sướng đến chết luôn!”
Hắn ồ một tiếng, sau kéo cả người cậu ngồi trên đùi hắn, sát miệng vào tai cậu thì thầm: “Tôi đã quay lại con đường cũ rồi, em mau hôn tôi sung-sướng-đến-chết-đi.”
Chính vì Hiệu Tích giận dỗi nên cậu rất mềm mỏng, được Doãn Kì vuốt lông một cái liền ngoan.

Ai nha bé yêu, em nói xem? Sau này được gả về sẽ sống với nhà chồng như thế nào đây hả? Có phải bị ăn hiếp đến mức khóc thương tâm như vậy không?
“Bảo bối đừng lo anh sẽ quay lại con đường cũ, nếu anh quay lại, anh sẽ chẳng có được em.”
Hiệu Tích khịt khịt mũi, “C-Có thật không?”
Doãn Kì gật đầu chắc chắn: “Thật.”
Hiệu Tích ôm lấy hắn, nước mắt rơi ướt cả mảnh áo hắn rồi đây.
“Anh Doãn Khải nói, nói cậu đi chơi về còn có mùi nước hoa trên người...”
Mắt Doãn Kì tối sầm xuống, hắn chửi thề một tiếng trong miệng.
“Ông anh già đó đang chọc em đó, anh có đến nhà của ông đâu!” Doãn Kì xoa xoa lưng cậu.
Hiệu Tích nghiêm túc nhìn hắn, “Vậy cậu đã đi đâu?”
“Đi gặp mẹ của chúng ta.” Doãn Kì dõng dạc nói.
Sau khi biết tin mẹ đã biết chuyện thì Hiệu Tích rất lo sợ, nhưng giây tiếp theo Doãn Kì nói mẹ đã chấp nhận khiến cậu vui đến mức khóc lên.
“Sao lại khóc, hôn một cái nào.” Doãn Kì vuốt ve cậu.
Hiệu Tích vẫn tiếp tục khóc, “Em, em cảm thấy bản thân mình quá thảm hại đến cả việc come out em vẫn không tự làm được.”
'Bốp'
Là Doãn Kì vừa đánh mông cậu một cái nhưng mà lực nhẹ, cậu hoàn toàn không cảm thấy đau mà chỉ thấy bất ngờ.
“Trịnh Hiệu Tích, anh đã từng nói em thảm hại bao giờ chưa?” Doãn Kì đổi một giọng vô cùng nghiêm túc, nói.
Hiệu Tích sững sờ, lí nhí đáp: “Anh chưa...”
“Vậy tại sao em lại suy nghĩ bản thân mình thảm hại? Có phải đáng phạt không?” Doãn Kì gầm nhẹ.
Hiệu Tích bị ăn hiếp đến mềm nhũn, “Đáng...”
Doãn Kì nở nụ cười, lấy tay chỉ chỉ lên má trái của mình, Hiệu Tích liền ngoan ngoãn hôn một cái.

Sau đó hắn nghiêng mặt qua bên má phải, bé ngoan lại hôn thêm cái nữa.

“Còn có lần sau, phạt em quỳ giữa hai chân anh!”
Bé ngoan đỏ mặt ngại ngùng vô cùng tiếp đó còn chui vào lòng hắn làm tổ, aaa cái gì mà giữa hai chân chứ!
Hiệu Tích sắp bị hấp chín luôn rồi!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui