"Bảo bối?" Vạn Thu chạy quá nhanh, Dương Tiêu Vũ không kịp giữ lại liền vô thức đuổi theo.
"Không sao đâu mẹ." Sở Ức Quy vẫn luôn quan sát Vạn Thu, nói với Dương Tiêu Vũ, "Có lẽ anh trai cần thời gian bình tĩnh lại."
Vì lời nói của Sở Ức Quy, Dương Tiêu Vũ không đuổi theo nữa.
Bà đưa tay xoa xoa phần da đầu nơi tóc bị giật, vẻ mặt có chút ngơ ngẩn.
Trong phòng khách, Sở Kiến Thụ kiểm tra giúp Dương Tiêu Vũ, mặc dù bị Vạn Thu kéo dựt loạn xạ nhưng cũng không để lại dấu vết gì nghiêm trọng.
"Không sao, không đau lắm đâu." Dương Tiêu Vũ chỉ bị dựt mất vài sợi tóc.
Mặc dù Vạn Thu kéo dựt loạn xa, nhưng kỳ thật cũng không quá mạnh, giống như không muốn bà đến gần.
"Bảo bối đến trút giận cũng không biết làm thế nào, hầu như không dùng quá nhiều sức." Dương Tiêu Vũ tùy ý sửa sang lại mái tóc, từ vẻ chật vật khôi phục lại vẻ bình thường.
Sở Kiến Thụ thở dài, tâm tình dường như còn phức tạp hơn so với Dương Tiêu Vũ.
Chuyện bị bỏ rơi khiến Vạn Thu tổn thương nặng nề hơn ông tưởng.
Điều này đủ chứng minh những quyết định trong quá khứ của ông sai lầm và ngạp mạn đến mức nào.
Mặc dù muốn bù đắp cho Vạn Thu, nhưng Sở Kiến Thụ vẫn chưa tìm được biện pháp.
Khi ôm Vạn Thu, Sở Kiến Thụ cảm thấy Vạn Thu thật sự quá gầy, cho dù có ra sức vùng vẫy vẫn bị ông khống chế dễ như trở bàn tay.
Mà phần gầy yếu này cũng một phần liên quan tới ông.
Dương Tiêu Vũ nhận ra sự mất mát của Sở Kiến Thụ, nói: "Đây không hẳn là chuyện xấu, ít nhất chúng ta đã thấy cảm xúc biến hóa của bảo bối, em còn tưởng phải rất lâu sau thì bảo bối mới có thể bộc lộ tâm tình."
Sở Kiến Thụ cũng hiểu ý, nói: "Nếu có thể, vẫn nên mời Yến Hoa quay lại xem có thể nói chuyện với Vạn Thu lần nữa hay không."
"Yến Hoa cũng nói rnguyên nhân thực sự khiến Vạn Thu có vấn đề tâm lý là ở chúng ta, chỉ cần chúng ta làm tốt những gì cha mẹ nên làm, tình trạng của Vạn Thu tự nhiên sẽ tốt lên."
Vạn Thu đã từng kịch liệt cự tuyệt Yến Hoa, Dương Tiêu Vũ không muốn Yến Hoa lại khiến Vạn Thu bực bội.
Sở Kiến Thụ thở dài: "Vạn Thu phản ứng rất chậm, chuyện xảy ra hôm qua nhưng hôm nay mới bắt đầu bộc phát."
Dương Tiêu Vũ cũng gật đầu: "Nhất định đã suy nghĩ rất nhiều."
Sở Ức Quy lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, mơ hồ nhận ra giao tiếp giữa hắn và Vạn Thu đã phát huy tác dụng.
Hắn vẫn luôn hướng dẫn Vạn Thu, vẫn luôn được Vạn Thu tín nhiệm.
Chỉ là phản ứng của Vạn Thu kịch liệt hơn hắn nghĩ mà thôi.
Nỗi sợ bóng tối giống như cơn mưa lớn nửa đêm, che phủ bầu trời vốn đã tối tăm không chút ánh sáng.
"Em không biết phải dỗ thằng bé như thế nào." Dương Tiêu Vũ thở phào nhẹ nhõm trước sự bộc phát cảm xúc của Vạn Thu, "Em không biết liệu cho thằng bé ăn salad trái cây có khiến thằng bé cảm thấy dễ chịu hơn không."
Sở Kiến Thụ cũng đang suy nghĩ vấn đề này, ông ngước mắt nhìn Sở Ức Quy vẫn luôn rất im lặng: "Ức Quy, con có đề nghị gì không?"
Trước mắt Sở Ức Quy hiện ra dáng vẻ Vạn Thu sau khi được Dương Tiêu Vũ buông ra liền bỏ chạy.
Nghĩ nghĩ, nói: "Có lẽ anh trai có chút hối hận và tự trách, cho nên làm gì cũng có thể dỗ được anh ấy."
Sở Kiến Thụ sững sờ: "Hối hận và tự trách?"
Dương Tiêu Vũ chưa kịp phản ứng: "Bảo bối hối hận cái gì?"
"Anh trai không phải là loại người tùy tiện khóc lóc om sòm với người khác, lần này là do cảm xúc tích tụ đột nhiên bộc phát mà thôi..."
Sở Ức Quy vẫn luôn quan sát Vạn Thu, toàn bộ sự im lặng, kìm nén và bùng nổ của Vạn Thu đều được hắn đặt ở trong mắt.
"Đối với anh trai, làm ba mẹ bị thương là chuyện quá đáng, anh ấy sẽ hối hận."
Vẻ mặt của Dương Tiêu Vũ rất vi diệu.
"Đứa nhỏ này sao lại giỏi tự trách mình như vậy?" Giọng nói Sở Kiến Thụ nghe như đang cảm thán.
Chỉ là tất cả mọi người ở đây đều biết nguồn gốc hình thành tính cách của Vạn Thu.
Dương Tiêu Vũ mím môi, cuối cùng bất đắc dĩ vỗ trán: "Ít nhất bảo bối phải chiến tranh lạnh với chúng ta một tháng, sau đó tức giận, cố ý gây chuyện mới đúng chứ."
Sở Kiến Thụ nghe Dương Tiêu Vũ nói như vậy, trong đầu hiện lên dáng vẻ của Sở Chương.
Sở Chương khi tức giận rất thích đối nghịch với ông. ngôn tình hài
"Chỉ sợ khoảng thời gian này anh trai sẽ cảm thấy ngượng ngùng khi gặp ba mẹ."
Sở Ức Quy nghĩ tới dáng vẻ bỏ chạy không dám quay đầu của Vạn Thu, cùng với khuôn mặt phiếm hồng và hoảng loạn.
Dương Tiêu Vũ ngồi trên sô pha, mái tóc vẫn có chút lộn xộn, trong mắt hiện lên một tia dịu dàng và đau lòng.
"Bảo bối nhà chúng ta vừa đơn thuần lại vừa đáng yêu, làm bảo bối khóc là mẹ không tốt."
Sở Ức Quy không tỏ ý kiến, nói: "Trong khoảng thời gian này hãy để anh trai bình tĩnh lại."
Cho tới nay, Sở Ức Quy vẫn luôn là người thân thiết với Vạn Thu nhất, Dương Tiêu Vũ không thể không thuận theo kiến nghị này.
Nhìn Sở Ức Quy, Dương Tiêu Vũ đột nhiên nói: "Ức Quy, nếu con muốn đi tìm Vạn Thu, có thể giúp mẹ nói một câu không?"
Sở Ức Quy không ngạc nhiên khi Dương Tiêu Vũ đoán được hành động tiếp theo của mình.
Hắn sẽ luôn đi tìm Vạn Thu.
"Vâng." Sở Ức Quy đáp.
——
Vạn Thu nằm trên giường, cuộn tròn trong chăn, trên đầu chừa một khoảng trống để thở.
Nếu không bật điều hòa, chắc chắn cậu sẽ ngạt thở vì nóng.
Khi nghĩ về những gì mình vừa làm, khuôn mặt Vạn Thu bắt đầu đỏ lên.
Hình như cậu đã làm một chuyện vô cùng khủng khiếp.
Vạn Thu cũng cảm thấy cảm xúc vừa rồi của mình có gì đó không bình thường.
Cậu lớn tiếng nói chuyện, kéo tóc mẹ, thậm chí còn đá vào chân ba.
Vạn Thu nghĩ thế nào cũng không ra, tại sao cậu lại làm như vậy?
Mẹ bị kéo tóc có đau không?
Vừa rồi cậu có mắng em trai không?
Cả người Vạn Thu dùng sức cuộn tròn trong chăn, ôm chặt hai chân, không dám thò đầu ra ngoài.
Cậu nghĩ chắc mình bị điên rồi.
Cậu điên điên khùng khùng giống như một người khác vậy.
Làm sao bây giờ...
Làm sao bây giờ?
Khi cậu bỏ chạy, hình như không có tiếng mắng mỏ tức giận nào truyền tới từ phía sau.
Ba mẹ có trách cậu không?
Nổi điên sẽ bị ghét bỏ, nhưng ba mẹ lại dịu dàng với cậu như vậy, có phải phán đoán của cậu căn bản không hề phát sinh không?
Vạn Thu vừa nghĩ có khả năng, vừa nghĩ không có khả năng, lý trí bắt đầu giằng co.
Thẳng đến khi có tiếng gõ cửa phòng cậu.
Vạn Thu vẫn còn đang cuộn tròn trong ổ chăn, cả người bỗng cứng đờ.
Nghe tiếng gõ cửa vang lên liên tục.
Là tiếng gõ cửa có quy luật.
Quen thuộc.
Đó là em trai cậu.
Vạn Thu không muốn rời khỏi giường, cậu sợ mọi người sẽ trỉ trích cậu.
Nhưng dù trốn tránh thế nào, tiếng gõ cửa kia vẫn dai dẳng không ngớt.
Vạn Thu xốc chăn ra, luồng khí mát lạnh từ điều hòa tựa như dán lên cổ cậu một chai nước lạnh, cậu giật mình một cái, có chút thanh tỉnh.
Bước lên tấm thảm mềm mại, trong không gian chỉ thuộc về cậu, không hề có chút kí ức về bạo hành.
Vạn Thu vẫn mở cửa.
Sở Ức Quy biết Vạn Thu chắc chắn sẽ mở cửa.
Bởi vì anh trai hắn sẽ không từ chối người khác, cũng không muốn người khác phải chờ đợi trong vô vọng.
Lúc này Sở Ức Quy nhìn thấy cửa phòng Vạn Thu chỉ mới mở một nửa.
Vạn Thu giấu gần hết cơ thể sau cánh cửa, thò nửa đầu ra.
Khóe mắt đỏ bừng lộ ra chút bối rối, lo lắng ngó qua cửa.
Tựa như một con sóc nhút nhát bị cái bẫy hạt dẻ mang tên Sở Ức Quy ở ngoài cửa hấp dẫn, không dám tiến lên xem thử.
Sở Ức Quy luôn nghe Dương Tiêu Vũ nói Vạn Thu rất đáng yêu.
Dương Tiêu Vũ luôn gọi Vạn Thu là bảo bối, khoa trương nói Vạn Thu đáng yêu đến mức mình muốn ngất xỉu.
Nhưng theo quan điểm của Sở Ức Quy, anh trai hắn là một người đáng tôn trọng, học hỏi và ỷ lại.
Mà bây giờ...
Sở Ức Quy mơ hồ hiểu được tâm tình của Dương Tiêu Vũ.
Hắn cảm thấy anh trai hắn rất đáng yêu.
"Anh trai, em mang bữa tối đến rồi." Sở Ức Quy đẩy xe đồ ăn do quản gia chuẩn bị sẵn: "Em vào có được không?"
Theo phán đoán của Sở Ức Quy, có lẽ hôm nay Vạn Thu sẽ không muốn ra khỏi phòng.
Vạn Thu đứng ở cửa, hiển nhiên còn đang do dự.
"Không sao đâu, anh." Sở Ức Quy giống như đang dỗ dành, không có lời nào thừa thãi, giọng nói bình tĩnh, kiên định, chờ đợi.
Vạn Thu trước nay đều sẽ không cự tuyệt Sở Ức Quy.
Vạn Thu thuận theo đối phương.
Vạn Thu mở cửa.
Cậu cúi đầu, rụt người lại, không ngừng liếc nhìn phía sau Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy đẩy xe đựng đồ ăn vào phòng, đóng cửa rồi khóa lại.
Giữa căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người họ.
Ngoài cửa không có ai chờ đợi, chỉ độc có hai người.
Động vật nhỏ lo lắng đến mức gần như muốn rúc vào một góc nhận ra mình đã an toàn.
"Về nhà rồi vẫn không thay quần áo sao?" Sở Ức Quy nói với Vạn Thu: "Anh thay quần áo ở nhà đi, em giúp anh dọn bữa tối."
Vạn Thu làm theo lời của Sở Ức Quy, tìm bộ quần áo mặc ở nhà mà Bạch quản gia đã đặt trên đầu giường trước khi cậu trở về.
Khi Sở Ức Quy ngẩng đầu, hắn thấy Vạn Thu đang cởi áo, cả cơ thể bại lộ ra ngoài.
Làn da không đều màu không còn rõ rệt vì đi bộ ngoài trời lâu ngày nữa.
Thay vào đó là một làn da trắng sữa thừa hưởng từ Dương Tiêu Vũ, dưới ánh đèn dường như còn phát sáng.
"Vết sẹo của anh trai đã mờ đi nhiều rồi." Sở Ức Quy đến bên cạnh Vạn Thu.
Trước khi Vạn Thu thay quần áo, Sở Ức Quy đã nắm lấy cổ tay Vạn Thu, nhìn cánh tay của Vạn Thu.
Sở Ức Quy cũng từng quan sát vết thương trên cơ thể Vạn Thu một cách cẩn thận như vậy.
Hắn nhớ rõ từng vết sẹo, nhớ rõ nguồn gốc của từng vết sẹo mà Vạn Thu đã kể.
Bây giờ ngay những vết sẹo đó cũng đã biến mất.
Một số nơi để lại vết đỏ, một số nơi khác chỉ có chút khác biệt nhỏ trên da.
"Khi anh lớn lên, những vết sẹo này sẽ biến mất hoàn toàn."
Sở Ức Quy lẩm bẩm, nhưng phòng ngủ quá yên tĩnh nên đã truyền đến tai Vạn Thu.
"Ngày nào anh cũng bôi thuốc xóa sẹo."
Vạn Thu vẫn luôn kiên trì, cũng sẽ có Dương Tiêu Vũ hoặc Bạch quản gia giám sát.
Bây giờ cậu thậm chí còn không nhớ những vết sẹo đó ban đầu trông như thế nào.
"Mẹ hy vọng anh sẽ không nhớ về những vết thương trong quá khứ."
Vạn Thu gật gật đầu.
"Mẹ hy vọng có thể nhìn thấy anh được mẹ chăm càng ngày càng tốt."
Vạn Thu cúi đầu, gật đầu.
Nghĩ đến việc hôm nay mình làm với Dương Tiêu Vũ, cậu cảm thấy có chút buồn.
Sở Ức Quy đưa tay nhặt bộ quần áo ở nhà lên, giúp Vạn Thu mặc vào, cài từng khuy áo lại.
Hai tay Vạn Thu nắm lấy vạt áo, cậu vẫn cảm thấy bất an.
Sở Ức Quy rũ mắt, nhìn Vạn Thu nói: "Em bảo anh tập trung vào cảm xúc của mình, cho nên anh mới thể hiện ra ngoài phải không?"
Vạn Thu gật đầu.
"Em giúp được anh chưa? Anh có thấy dễ chịu hơn không?" Giọng nói Sở Ức Quy vẫn nhẹ nhàng.
Sau khi bày tỏ nỗi sợ trong lòng mà ngay cả bản thân cũng không nhận ra, Vạn Thu quả thật cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
"Nhưng anh nổi điên, ba mẹ sẽ không vui phải không?" Vạn Thu thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ.
"Mẹ có lời muốn nói với anh, nhờ em mang tới."
Vạn Thu nghe Sở Ức Quy nói lập tức dỏng tai lên, ngón tay dùng sức siết chặt quần áo.
"Mẹ nói, bảo bối làm thật tốt, về sau cứ làm nũng như vậy nhé."
Vạn Thu chậm rãi mở to hai mắt, mãi sau mới hiểu được ý nghĩa của câu nói này, cậu lập tức ngẩng đầu lên.
"Ba nói, ba rất vui khi thấy con thể hiện cảm xúc của mình, nếu ngay cả cảm xúc của con mình cũng không hiểu được, vậy người làm cha mẹ cũng không có chút tiến bộ nào."
Vạn Thu không hiểu những gì Sở Kiến Thụ nói lắm.
Mà Sở Ức Quy dường như nhìn thấy sự mờ mịt của Vạn Thu, giải thích: "Ba nói, không sao, anh trai làm rất tốt, bọn họ sẽ bao dung anh."
Nhưng Vạn Thu lại bối rối hơn: "Tại sao? Rõ ràng anh đã làm chuyện xấu."
"Anh, anh có biết khi đi khám phải nói cho bác sĩ biết chỗ đau ở đâu không?" Sở Ức Quy hỏi.
Vạn Thu gật đầu.
"Chỉ khi biết rõ triệu chứng, bác sĩ mới có thể kê đơn thuốc phù hợp." Đầu ngón tay Sở Ức Quy ấn ấn vào trái tim Vạn Thu, "Chỉ khi anh bộc lộ cảm xúc thì ba mẹ mới biết nên đối xử với anh thế nào."
Vạn Thu nhìn ngón tay thon dài của Sở Ức Quy, ngơ ngác hỏi: "Cho dù là cảm xúc sai trái sao?"
Sở Ức Quy nói: "Cảm xúc không phân biệt đúng sai, hành vi sinh ra từ cảm xúc mới là thứ cần phân biệt đúng sai."
Vạn Thu cảm thấy lời nói của Sở Ức Quy rất thâm thúy.
Nhưng mơ hồ, dường như cậu hiểu được Sở Ức Quy đang nói cái gì.
"Anh không hiểu." Vạn Thu cuối cùng chỉ nói vậy.
"Anh, anh còn nhớ những lời em nói không?" Sở Ức Quy mỉm cười, vẫn ổn trọng và bình thản, "Anh, anh có thể biểu lộ cảm xúc với em, em sẽ chịu trách nhiệm chỉ dẫn cho anh."
Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy với ánh mắt trông mong, em trai cậu giống như một không gian được tạo từ giường và chăn bông, vẫn đáng tin cậy và thoải mái như ngày nào.
Nhưng…
"Vậy cảm xúc của em trai thì sao?" Vạn Thu hỏi.
Vạn Thu sẽ luôn dò hỏi Sở Ức Quy, nhưng sau khi nghe những lời này, Sở Ức Quy lại mỉm cười.
"Anh trai vẫn luôn bao dung cảm xúc của em."
Vạn Thu tròn xoe hai mắt, giống như đang hỏi 'Cái gì, khi nào, anh bao dung như thế nào?'
Sở Ức Quy cũng không giải thích cụ thể, hắn nghĩ bây giờ là trạng thái tốt nhất rồi.
"Anh, chỉ cần anh biết ba mẹ không tức giận là được."
"Anh muốn xin lỗi ba mẹ." Vạn Thu nói.
"Vậy anh hãy tìm cơ hội để xin lỗi, nếu đó là điều anh muốn làm." Sở Ức Quy sẽ không ngăn cản Vạn Thu làm việc này.
Trong cuộc trò chuyện này, Vạn Thu không hề tìm thấy bất kỳ từ nào như 'trách cứ', 'lỗi lầm' hay 'không thể'.
Thật giống như cậu được phép làm bất cứ chuyện gì.
Thật sự không phải đang nằm mơ sao? Vạn Thu nghĩ.
"Vậy bây giờ mình ăn tối nhé?" Sở Ức Quy quay lại xe đựng đồ ăn.
Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy lần lượt bày đồ ăn ra, dù làm gì cũng đâu vào đấy, biết rõ đúng sai.
Vạn Thu ngồi bên bàn ăn chờ đợi.
Đột nhiên có điều gì đó lóe lên trong đầu, Vạn Thu hỏi: “Tối đó ba mẹ xin lỗi anh, em muốn nói gì với anh vậy?”
Động tác của Sở Ức Quy khựng lại.
"Em muốn xin lỗi anh." Sở Ức Quy ngồi đối diện Vạn Thu, "Xin lỗi, anh trai, lúc đó em không làm gì cho anh cả."
Vạn Thu rất nghi hoặc.
Nhưng Sở Ức Quy lại không giải thích gì cả.
Thay vì nói đây là lời xin lỗi dành cho Vạn Thu, chi bằng nói là hắn vì chính hắn mới nói cho Vạn Thu nghe.
Hắn và Vạn Thu ma xui quy khiến dây dưa với nhau, vì sự tồn tại của đối phương mà cùng nhau lưu lại dấu ấn.
Trước kia, so với quý trọng Vạn Thu, Sở Ức Quy từng lựa chọn Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ.
Hắn đã từng muốn trở thành Vạn Thu.
Hắn đã từng đánh mất chính mình.
Cho nên…
Sở Ức Quy làm như không thấy khổ cực của Vạn Thu.
"Em cũng muốn nói lời cảm ơn với anh trai." Sở Ức Quy suy nghĩ một chút, "Có lẽ nên nói cảm ơn trước rồi mới tới xin lỗi."
Bởi vì thông qua Vạn Thu, hắn đã nhìn thấy chính mình.
Đó là lý do hắn muốn trân trọng Vạn Thu hơn nữa.
Thứ tình cảm hỗn loạn như vậy, chỉ sợ Vạn Thu vĩnh viễn cũng không hiểu được.
"Vậy... anh tha thứ cho em? Sau đó... không sao?" Vạn Thu do dự, trả lời Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy cười.
"Chỉ là em tự mình thỏa mãn mà thôi, anh không cần để ý."
Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy.
Mặc dù em trai đang nói mấy lời khó hiểu, nhưng Vạn Thu cảm thấy khuôn mặt Sở Ức Quy trông không có gì giống không vui.
Giống như những hạt cát bị gió thổi bay, để lại dấu vết độc đáo trên ngọn núi, tạo thành một bức tranh thiên nhiên không có nghĩa nhưng lại vô cùng mỹ lệ.
"Ba đặc biệt yêu cầu đầu bếp chuẩn bị rất nhiều thịt, ăn thịt thỏa thích chắc sẽ khiến anh trai dễ chịu hơn."
"Món salad trái cây này là mẹ tự tay chuẩn bị, tiếc là mẹ không biết làm."
"Bạch quản gia cũng hy vọng tâm tình anh sẽ tốt hơn, hôm nay chuẩn bị sữa bò cho anh còn thêm chút đường."
"Anh hai về muộn nhưng mang về một phần bánh crep, nghe nói anh ấy đã xếp hàng để mua."
Mỗi phần đồ ăn đặt trên bàn đều không nhiều.
Nhưng đều là sự lo lắng của mọi người dành cho Vạn Thu.
Vạn Thu đưa đồ ăn lên miệng, món nào cũng ăn ngon cực kì.
Đây là lần đầu tiên Vạn Thu thể hiện cảm xúc của mình một cách rõ ràng như vậy.
Đây cũng là lần đầu tiên cậu biết mình lại được bao dung nhiều như thế.
Có lẽ tương lai sẽ có nhiều nỗi sợ hãi hơn, nhưng cũng sẽ như những vết sẹo, sẽ mờ dần theo quá trình trưởng thành.
Ngoài việc sợ ma ra thì mọi chuyện có lẽ sẽ chuyển biến tốt.
Cảm xúc bộc phát của Vạn Thu cũng không phải có thể qua đi nhanh chóng.
Vạn Thu quả thực không quá sẵn sàng tiếp xúc với Dương Tiêu Vũ và Sở Kiến Thụ ngay, bởi vì cậu đã làm một việc không tốt, trong lòng có chút tự trách.
Cũng không biết vì sao, Vạn Thu không hề phòng bị Sở Ức Quy.
Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ thực sự không tức giận, buổi sáng còn nói chuyện với Vạn Thu, chỉ là Vạn Thu không trả lời.
Vạn Thu nhìn thấy cảm xúc 'không vui', nhưng lại không cảm thấy bị uy hiếp.
Mặc dù sâu trong lòng vẫn còn một số cảm giác kỳ lạ, nhưng Vạn Thu vẫn tìm cơ hội để xin lỗi Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ vì đã xé tóc và đánh đá khi cậu phát tiết.
Nhưng Dương Tiêu Vũ và Sở Kiến Thụ lại nói bọn họ xứng đáng, không cần phải xin lỗi.
Vạn Thu một lần nữa nhận được lời xin lỗi, hơn nữa còn nhận thêm một lời hứa hẹn.
—Cậu sẽ không bao giờ bị bỏ rơi nữa.
Đối với Vạn Thu, lời hứa này vô cùng quan trọng.
Mặc dù Vạn Thu luôn tin tưởng về mảnh ký ức sâu trong đầu, về tương lai sau này bản thân sẽ bị vứt bỏ.
Nhưng so với những ký ức chưa hiểu rõ được, Vạn Thu lựa chọn tin vào ba mẹ, những người đang ở gần trong gang tấc với mình.
Cảm giác an toàn này dường như đã giúp Vạn Thu hiểu rõ hơn về cảm xúc.
Vạn Thu đưa ra một yêu cầu.
"Con muốn đến thăm nơi ba mẹ đang ở." Thay vì nắm tay, Vạn Thu lại kéo tay áo Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy cũng chú ý tới việc này, là dấu hiệu cho thấy Vạn Thu đang phản kháng.
"Vậy mẹ đưa con đi nhé?" Dương Tiêu Vũ thăm dò, đè thấp giọng nói và thái độ.
Nhưng Vạn Thu lắc đầu.
Vạn Thu cự tuyệt Dương Tiêu Vũ, cự tuyệt Sở Kiến Thụ.
Cự tuyệt cả Dương Tắc.
Cuối cùng, Bạch quản gia là người đưa Vạn Thu đi.
Cũng may Vạn Thu cho phép Sở Ức Quy đi theo.
Bạch quản gia lái xe rất vững, giống như tính cách điềm tĩnh của mình.
Từ gương chiếu hậu có thể nhìn thấy Vạn Thu và Sở Ức Quy ngồi ở ghế sau.
Hai thiếu niên ngày thường như hình với bóng, lúc này hiếm khi lại yên lặng đến vậy.
Bạch quản gia mơ hồ cảm thấy toàn bộ không gian quá mức yên tĩnh.
Chiếc xe chạy ngày càng xa, từ vùng ngoại ô đến một nơi ở rìa thành phố, con đường bắt đầu xuất hiện những ngôi nhà gỗ, sau đó là những bức tường của nhà tù.
Bạch quản gia đỗ xe bên đường.
"Bên kia là nhà tù, Vạn Thu, Ninh Hải và Ninh Xảo Trân đều ở đó." Thanh âm Bạch quản gia truyền đến.
Vạn Thu đang mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Cậu xuống xe, đứng ở ven đường cách đó không xa nhìn về phía nhà tù.
Những tòa nhà khổng lồ có lưới sắt để ngăn cản việc leo trèo.
Vạn Thu từ xa nhìn lại.
Thời tiết hôm nay không quá nóng, gió không bị nhà cao tầng cản trở, nhẹ nhàng quét qua.
Hai người mà Vạn Thu nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại, hiện tại đang ở một khoảng cách cậu có thể nhìn đến.
"Nếu muốn vào thăm nhà tù, bác đã mang theo giấy tờ tùy thân, chúng ta có thể vào bất cứ lúc nào." Bạch quản gia nói với Vạn Thu.
Nhưng Vạn Thu lại lắc đầu, chỉ nhìn vào bức tường cao cao.
Vạn Thu ngồi ở ven đường.
Nơi này thật yên tĩnh.
Thậm chí rất ít phương tiện đi qua.
Vạn Thu không muốn gặp Ninh Xảo Trân và Ninh Hải, nhưng không biết tại sao lại muốn tới đây nhìn.
Cuộc sống trong tù như thế nào?
Sau này ba mẹ có làm điều xấu nữa không?
Có thực sự như lời ba nói, dù ra ngoài vẫn sẽ đối xử tệ bạc với cậu?
Tâm trạng của Vạn Thu rất vi diệu.
Vạn Thu ngồi ở cửa nhà tù hồi lâu, nhìn về phía xa xa.
Sở Ức Quy đứng bên cạnh Bạch quản gia, hắn chỉ nhìn Vạn Thu.
Vạn Thu ăn trưa ở đây.
Bạch quản gia mua đồ ở gần đó, cũng chính Vạn Thu chủ động muốn ăn ở đây.
Bên cạnh Vạn Thu vẫn có hai người.
Trong trí nhớ của cậu còn lưu lại bữa cơm hòa thuận thuận với Ninh Hải và Ninh Xảo Chân.
Thời gian bình yên cũng thật hạnh phúc.
Vạn Thu chỉ muốn ngồi ngây ngốc ở nơi này, mà những người bên cạnh cũng cho cậu đủ thời gian.
Khi Vạn Thu đứng dậy lần nữa thì mặt trời đã xuống núi.
Đôi mắt có chút mệt mỏi.
Vạn Thu quay lại, nắm tay Sở Ức Quy.
Hơi ấm đan xen giữa hai bàn tay thiếu niên.
Khi Vạn Thu rời đi, cũng không quay đầu nhìn lại nhà tù dù chỉ một lần.