Trở lại trong xe, đường phố ồn ào nóng bức bị ngăn cách, Dương Tiêu Vũ dựa lưng vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Vạn Thu nói chúng ta là hào môn."
Dương Tiêu Vũ nhỏ giọng như đang nói với chính mình, "Thằng bé có còn nhớ chuyện trước năm tuổi không?"
Sở Kiến Thụ không phải Vạn Thu, không có cách nào trả lời câu hỏi này.
Nếu còn nhớ, có lẽ Vạn Thu sẽ dễ dàng trở về nhà hơn, nhưng điều đó cũng có nghĩa là trong ký ức của Vạn Thu, khoảng thời gian lẽ ra phải hạnh phúc và vô tư này, lại bị lấp đầy bởi khó khăn và đau đớn.
Nếu đúng như thế, với tư cách là một người cha, Sở Kiến Thụ hy vọng trí nhớ của Vạn Thu không cần tốt vậy.
Sở Kiến Thụ bấm điện thoại, trên màn hình điện thoại hiển thị dòng chữ "Lục Thanh Hà".
Lục Thanh Hà và Hoàng Hổ là hai người đi theo Vạn Thu, sau khi xác nhận danh tính của Vạn Thu, họ được giao nhiệm vụ điều tra Ninh Hải và Ninh Xảo Trân.
"Ông chủ." Phía bên kia bắt máy rất nhanh.
"Thế nào rồi?" Sở Kiến Thụ đi thẳng vào vấn đề.
"Thời gian hơi ít, thông tin tìm được cũng không nhiều lắm." Lục Thanh Hà đối đãi với khách hàng mười phần cung kính.
Thời gian điều tra có phần gấp gáp, Sở Kiến Thụ không khỏi lo lắng.
"Cậu biết được bao nhiêu?" Sở Kiến Thụ muốn biết càng nhiều càng tốt.
"Ninh Hải không quá sạch sẽ." Lục Thanh Hà thấp giọng nói, "Ninh Hải hình như đang hợp tác với người khác để thực hiện một số hành vi tống tiền, công khai điều tra cũng không dễ dàng.
Hoàng Hổ ở chỗ Ninh Xảo Trân, biết được bà ta đang làm ở tiệm cơm nào đó, nơi này có giao dịch bất hợp pháp với một số công ty rượu và thực phẩm."
"Thông thường những chuyện này khả năng cao có một băng đảng đứng sau."
Dương Tiêu Vũ đưa tay cầm lấy điện thoại của Sở Kiến Thụ, gõ nhẹ, "Xem chúng ta có thể tìm ra được bao nhiêu manh mối, quan trọng nhất vẫn là Ninh Hải và Ninh Xảo Trân."
Lục Thanh Hà nghe thấy giọng của Dương Tiêu Vũ thì sửng sốt, ngập ngừng hỏi: "Bà chủ?"
"Đúng vậy." Sở Kiến Thụ đáp: "Bất kỳ khoản tiền nào cậu dùng cho nhiệm vụ này sẽ được hoàn trả đầy đủ."
Lục Thanh Hà im lặng tặc lưỡi, nhìn người đàn ông giàu có này xem.
Hoàng Hổ nói không sai, đứa trẻ sau này nhất định sẽ sống rất tốt.
"Điều quan trọng nhất là thu thập thông tin về Ninh Hải và Ninh Xảo Trân." Sở Kiến Thụ trong giọng nói có chút lạnh lẽo, "Trước hết tôi cần thông tin hai người đó, đối với những người khác, tìm một số bằng chứng đưa tôi là được."
"Cậu đi càng nhanh càng tốt, nếu thiếu người, tôi có thể gọi thêm đến cho cậu." Dương Tiêu Vũ trực tiếp phân phó, nếu ngay từ đầu bà biết chuyện này, bà sẽ không ủy thác cho bất luận kẻ nào làm.
Nhưng bây giờ rõ ràng hai người có nhiều thông tin nhất, chính là hai người được Sở Kiến Thụ giao phó.
"Tôi hiểu rồi, ông chủ, bà chủ."
Sau khi Lục Thanh Hà cúp điện thoại, liền châm một điếu thuốc hút, toàn thân run rẩy.
Quả nhiên là người càng có tiền, thì cách tư duy càng khiến người ta sởn tóc gáy, không ngại dùng tiền để giải quyết.
Bản chất con người thực sự không là gì khi đứng dưới một số tiền khổng lồ.
Hy vọng sau này đứa trẻ đó sẽ không bị lạc lối.
Vạn Thu giấu xe kéo nhỏ và rác đã thu gom, hôm nay có rất nhiều đồ ăn, thời tiết quá nóng, đồ ăn rất dễ bị hỏng nên cậu vội vã về nhà.
Khi leo lên tầng, Vạn Thu đã thở hồng hộc vì đồ ăn quá nặng.
Đột nhiên trước mặt xuất hiện một đôi giày, cùng với một bàn tay.
Chủ nhân của cái tay đứng cao hơn Vạn Thu một bậc thang, duỗi tay hướng về phía cậu.
Vạn Thu ngẩng đầu, trong hành lang tối tăm, có người đang tựa vào thang cuốn bằng một tay, dường như đem sự cũ nát tồi tàn biến thành cảnh sắc cổ điển, khiến người đó toát ra ánh sáng rực rỡ nhẹ nhàng.
Sở Ức Quy vậy mà đứng ở cửa chờ cậu.
Hắn nhấc chiếc túi trong tay Vạn Thu lên, những ngón tay vốn đang chịu sức nặng được thả lỏng bỗng có chút cứng đờ và tê dại.
"Tớ...tớ về rồi." Vạn Thu lẩm bẩm, ở nhà chưa từng có người đợi cậu, cho nên Vạn Thu nói câu này rất lúng túng.
"Mừng cậu về nhà." Sở Ức Quy nói.
Ngoài cánh cửa sắt cũ có vài chiếc túi sạch sẽ.
Vạn Thu lấy chiếc chìa khóa bạc trong cổ áo ra, mở cánh cửa đang đóng chặt, cầm hết đồ của Sở Ức Quy mang vào nhà.
Vạn Thu lấy lại túi đồ ăn từ chỗ Sở Ức Quy, nhưng thay vì đặt vào tủ lạnh, cậu lấy hộp đựng đồ ăn đặt ở tầng trên, đưa cho Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy duỗi tay đón lấy, đó là một chiếc bánh xốp mật ong trong chiếc hộp nhỏ xinh xắn.
Ở Sở gia đã thử qua không biết bao nhiêu đồ ngon, đối với những thứ này có rất nhiều hiểu biết, Sở Ức Quy chỉ nhìn qua là biết tay nghề thợ làm bánh rất bình thường.
Nhưng vì đây là vật đầu tiên Vạn Thu đưa cho hắn nên Sở Ức Quy hiểu ý nghĩa của nó.
Có lẽ trong những thứ mang về, cậu ấy cảm thấy cái này ngon nhất.
Sở Ức Quy trực tiếp mở đóng gói trước mặt Vạn Thu và đưa chiếc bánh xốp mềm mại vào miệng, vị ngọt quá mức liền lan ra.
Sở Ức Quy không đánh giá gì cả.
Mà ngay từ đầu Vạn Thu cũng không mong đợi Sở Ức Quy phản hồi.
Cậu chỉ muốn cho Sở Ức Quy những gì bản thân cảm thấy tốt nhất.
Căn nhà thuê cũ nát chật chội, mùi rượu trong không khí đã tan đi, có thể ngửi được mùi xà phòng đơn bạc nhạt nhẽo.
Ninh Hải là người thuê căn nhà này, nhưng mọi ngóc ngách nơi đây đều vương dấu vết của Vạn Thu.
Sau khi ăn từng miếng bánh xốp, Vạn Thu đặt một cốc nước đun sôi trước mặt Sở Ức Quy.
Mặt kính trong suốt đã được lau kỹ đến mức không còn dấu vân tay, nhưng nước đun sôi lại không có màu sáng, còn hơi đục do chất lượng nước hoặc do ấm đun nước.
Sở Ức Quy cầm lên uống, nước lọc có mùi vị lạ làm loãng cái ngọt trong miệng hắn.
Những thứ Vạn Thu đóng gói hôm nay đa số đều là đồ ngọt, ở tiệm cà phê cậu không ăn nhiều, lúc để vào tủ lạnh, Vạn Thu dứt khoát bẻ mỗi loại một miếng nhỏ để nếm thử.
Sau đó trước mặt Sở Ức Quy lại nhiều thêm một cái bánh su kem.
Sở Ức Quy cầm su kem cắn một miếng nhỏ, bơ và bánh xốp kia có vị giống nhau, đều tỏa ra mùi thơm ngọt ngào.
Vị ngọt tan bốn phía trong miệng, không biết vì sao Sở Ức Quy giương mắt liếc Vạn Thu một cái.
Su kem trong tay Sở Ức Quy còn dư lại hơn phân nửa.
"Không ăn sao?" Vạn Thu chỉ vào tay Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy rũ mắt nhìn su kem bị cắn hai miếng, ngước lên nói: "Cậu ăn đi."
Vạn Thu rất tự nhiên cầm lấy miếng bánh còn dang dở cho vào miệng, bơ bị chảy ra ngoài, Vạn Thu muốn liếm chỗ bơ đó.
Sở Ức Quy duỗi tay chặn Vạn Thu nhưng không kịp, đầu lưỡi Vạn Thu liền chạm vào ngón tay hắn.
Khó mà phát hiện đầu ngón tay của Sở Ức Quy hơi run lên.
"Cậu quên rửa tay rồi." Sở Ức Quy kéo Vạn Thu, rửa sạch bơ trên tay Vạn Thu để tránh cho Vạn Thu ăn, "Đi tắm rửa đi."
Khi Vạn Thu chuẩn bị bước vào phòng tắm, Sở Ức Quy lấy đồ vệ sinh cá nhân mang theo trong túi ra.
Vạn Thu cầm trên tay những chiếc chai nhỏ xinh xắn, giống như đang cầm vài viên pha lê.
"Có cần tôi giới thiệu không?" Sở Ức Quy nói.
"Không cần." Nhãn hiệu trên chai nhỏ là chữ Trung Quốc, Vạn Thu có thể hiểu được.
"Ra ngoài đừng mặc quần áo, tôi bôi thuốc cho cậu." Sở Ức Quy ở cửa phòng tắm nói.
"Ừ." Giọng Vạn Thu rầu rĩ.
Vạn Thu đóng cửa phòng tắm.
Sở Ức Quy biết trong đó có dầu gội và sữa tắm, nhưng trên người Vạn Thu lại không có mùi của chúng.
Cậu chỉ dùng xà phòng.
Nếu không bị cấm, có lẽ Vạn Thu vẫn sẽ dùng.
Hẳn là Ninh Xảo Trân không cho phép Vạn Thu sử dụng những thứ này.
Những đồ Sở Ức Quy mang ra là do Dương Tiêu Vũ đặc biệt chuẩn bị, giá cả của chúng Ninh Xảo Trân có ngủ cũng không dám mơ tới.
Khi Vạn Thu bước ra, chỉ mặc một chiếc quầ.n lót nhỏ.
Băng gạc trên cổ tay lại bị gỡ ra, dường như không có ý định dùng vải bọc vết thương nữa.
Băng gạc đã được giặt qua, Sở Ức Quy thấy Vạn Thu đang phơi nó cùng với quần áo mới giặt.
Ở phòng tắm lâu như vậy, hiển nhiên là bởi Vạn Thu còn giặt quần áo.
Lúc Vạn Thu tắm, mùi hương đồ vệ sinh cá nhân đã bay khắp căn nhà nhỏ cho thuê, Sở Ức Quy cũng từng dùng đồ đó nên rất quen thuộc với mùi này.
Nhưng thời điểm Vạn Thu bước tới bên người Sở Ức Quy, hắn lại thấy một mùi hương hoàn toàn khác.
Giống như mùi hương quen thuộc đã thêm vào một vị khác, có sức quyến rũ thuần khiết và tinh tế riêng, mùi hương lạnh lẽo đã biến thành mùi hương ngọt ngào.
Cũng giống như kẹo trái cây được thêm vào nhiều vị đường khác nhau.
Sở Ức Quy mơ hồ nhớ tới mùi xà phòng hết hạn, mà mùi xà phòng nhàn nhạt kia có lẽ đã trộn lẫn với mùi của chính Vạn Thu.
Sở Ức Quy đột nhiên tò mò, không biết mùi hương thực sự thuộc về Vạn Thu là gì.