"Cút đi đi, tao không cần mày nữa, tao không yêu mày."
Bởi vì được uống nước, đôi môi nhợt nhạt của Vạn Thu đã lấy lại được chút sắc hồng.
Vạn Thu đói bụng vô cùng, nhưng nhớ tới Ninh Xảo Trân đã lâu như vậy cũng chưa ăn gì.
Việc đầu tiên cậu làm sau khi tắm rửa là nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường.
"Mẹ." Vạn Thu không sấy tóc, vài sợi tóc dài còn đang nhỏ nước trên bộ quần áo sạch sẽ, "Con nấu cơm cho mẹ nhé?" Ngoài ra còn có đồ ăn cậu mua dưới đất, đáng tiếc giữa ngày hè nóng nực, thịt đã thiu, nếu mở túi nilon ra nhất định sẽ ngửi thấy mùi thối.
May mắn vẫn còn thức ăn thừa trong tủ lạnh.
Ninh Xảo Trân hôm nay không vui, Vạn Thu đã để dành một miếng thịt trong ngăn đá của tủ lạnh, vốn là để cho Sở Ức Quy, nhưng bây giờ cậu tính toán đem khối thịt nấu cho Ninh Xảo Trân.
Đó là thịt bò.
Thịt bò đắt hơn nhiều.
Những thứ đắt tiền hơn chắc chắn sẽ ngon hơn.
Nhưng lời của Vạn Thu còn chưa nói hết, Ninh Xảo Trân đã nôn nóng bước tới, nắm tay Vạn Thu kéo mạnh về phía trước, khiến cậu lập tức loạng choạng.
Bước chân của thân thể lâu không ăn cơm giống như đạp lên mây, cả người Vạn Thu mất đi lực khống chế.
Trước mắt cậu đột nhiên đen kịt, bị ánh nắng từng chút rọi vào mới một lần nữa nhìn rõ thế giới.
Ninh Xảo Trân vốn luôn không thích quản Vạn Thu, lần này lại không để cậu ngã xuống đất, mụ nắm lấy tay cậu, cho cậu mượn chút sức để đứng vững.
Đây là lần đầu tiên Ninh Xảo Trân giúp đỡ Vạn Thu.
"Đừng giả vờ nữa, đi mau." Giọng nói của Ninh Xảo Trân mang Vạn Thu từ trong cảm giác ngọt ngào không thể giải thích trở về hiện thực.
Vạn Thu lập tức cất bước, theo sau Ninh Xảo Trân, bị mụ dùng sức kéo, cậu cảm thấy cổ tay rất đau.
Phía trước bọn họ có một người đàn ông.
Người đàn ông mặc áo đen.
Cậu đã gặp qua.
Là bạn của chú Hoàng Hổ.
Vạn Thu xoa xoa đôi mắt, cố gắng lau những đốm sáng vẫn luôn lập lòe trước mặt.
Tại sao bạn của chú Hoàng Hổ lại ở với mẹ?
Lục Thanh Hà cố ý đi chậm lại.
Hắn để ý Vạn Thu.
Trạng thái hiện tại của Vạn Thu không ổn, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt ngơ ngác, bước đi luộm thuộm.
Lục Thanh Hà lúc này không tiện can thiệp vào chuyện của ông chủ, chỉ có thể đứng nhìn.
Ninh Xảo Trân kéo Vạn Thu đi theo Lục Thanh Hà.
Vạn Thu đi xuống cầu thang từng bước một, mỗi bước đều khiến cậu tiêu hao nhiều sức lực hơn.
Ninh Xảo Trân có vẻ không thích tốc độ của Vạn Thu bèn dùng sức kéo cậu xuống cầu thang: "Nhanh lên."
Vạn Thu đột nhiên bị kéo xuống từ tầng ba, hai chân trực tiếp quỳ xuống sàn bê tông cứng, phát ra âm thanh trầm đục.
Cơn đau ở đầu gối ngược lại làm tinh thần hỗn loạn của cậu thanh tỉnh hơn.
Lục Thanh Hà dừng lại, nhưng Ninh Xảo Trân thì không.
Vạn Thu cố gắng ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Hà, nhưng đôi mắt Lục Thanh Hà dường như bị phủ lên một tấm màn che, nhìn không rõ biểu tình.
Vạn Thu bị Ninh Xảo Trân mạnh mẽ kéo đi, nỗ lực hết sức để tiến bước.
Họ đang đi đâu vậy?
"Nhanh lên được không?" Ninh Xảo Trân quay người lại, thúc giục Lục Thanh Hà khi hắn đột nhiên dừng lại.
"Bà nóng lòng như vậy sao?" Lục Thanh Hà hỏi.
"Các ngươi không phải cũng sốt ruột sao?" Ninh Xảo Trân đã gấp không chờ nổi muốn lấy số tiền còn lại.
Lục Thanh Hà mấp máy miệng, cuối cùng cái gì cũng không nói, đến chỗ Ninh Xảo Trân mở khóa xe.
"Lên đi." Lục Thanh Hà nghe được giọng nói của Ninh Xảo Trân, liền quay đầu quan sát mụ.
Đôi mắt nhìn Vạn Thu không hề có chút ấm áp nào, sau khi biết hoàn thành yêu cầu của Dương Tiêu Vũ liền có tiền, Ninh Xảo Trân đối xử với Vạn Thu như một bưu kiện chuyển phát nhanh hơn là một con người, vừa thô lỗ lại vừa tùy ý.
Vạn Thu lên xe.
Ninh Xảo Trân cũng lên xe.
Trong mắt mụ tràn đầy vội vàng.
Sắc mặt Vạn Thu rất khó coi, nhưng vẫn chăm chú nhìn Ninh Xảo Trân.
Lục Thanh Hà lái xe trên đường, thỉnh thoảng nhân cơ hội nhìn vào gương chiếu hậu, quan sát tình trạng của Vạn Thu.
Vạn Thu bị say xe.
Lục Thanh Hà nhìn thoáng qua có thể biết Vạn Thu đã lâu không ăn uống gì nên trạng thái suy nhược, đây là lúc rất dễ say xe.
Vạn Thu cảm thấy khó chịu.
Đường trong phố cũ hỗn tạp, có nhiều đèn giao thông, hơn nữa còn rất nhiều đoạn tu sửa, chiếc xe cứ đi đi dừng dừng.
Đầu Vạn Thu đau nhức, như có một chiếc búa nhỏ đập vào hộp sọ khiến đầu óc rung chuyển.
Cậu muốn nôn nhưng không thể nôn ra, bởi trong bụng hiện tại không có bất cứ thứ gì.
Vạn Thu không thể suy nghĩ, chỉ cố gắng chịu đựng.
Chóng mặt và choáng váng lấn át cả cơn đau.
Vạn Thu ngước mắt nhìn Ninh Xảo Trân, người đang rất vui vẻ.
Toàn thân Ninh Xảo Trân toát ra một loại hạnh phúc khác hẳn trước đây.
Vạn Thu chớp mắt.
Niềm vui của Ninh Xảo Trân như rắc một lớp đường lên nỗi chua xót của Vạn Thu, khiến cậu dễ chịu hơn hẳn.
Xe di chuyển rất lâu, từ khi ở quê lên thành phố, đây là lần đầu tiên Vạn Thu ngồi xe lâu như vậy.
Đây là muốn đi đâu?
Lần cuối cùng đi lâu như vậy là từ bên bà sang bên mẹ.
Sau đó là những tháng ngày thật hạnh phúc.
Đối với Vạn Thu, thời gian xe chạy càng dài, càng biểu trưng cho những điều chưa biết sắp tới.
Vạn Thu bối rối.
Vạn Thu hỗn loạn.
Một lúc lâu sau Vạn Thu mới xuống xe.
Nhảy ra khỏi xe, hai chân Vạn Thu run lẩy bẩy, vất vả lấy lại thăng bằng.
Cậu ngẩng đầu lên.
Đây là một nơi xa lạ, những con đường xa lạ, những tòa nhà xa lạ, bầu trời dường như rộng lớn hơn, những thùng rác xanh đỏ và những hàng cây thưa thớt bên đường.
Không có hơi lạnh mát mẻ của điều hòa, cái oi ả lập tức chiếu vào toàn thân, làn da lại cảm nhận được ánh nắng rọi đến đau đớn.
Vạn Thu đứng ở chỗ này, mẹ cậu đứng ở phía trước.
Bầu trời đặc biệt trong xanh không một gợn mây.
Vạn Thu ngẩng đầu nhìn Ninh Xảo Trân, hôm nay mẹ có vẻ hơi khác một chút, giống như...!rất thoải mái.
"Vạn Thu." Ninh Xảo Trân gọi tên Vạn Thu.
Vạn Thu ngẩng đầu lên, cảm thấy ánh mặt trời dường như chiếu vào người mình càng nóng hơn, hình như cậu còn đổ mồ hôi, nước chảy vào mắt có chút cay cay.
Vạn Thu hơi nheo mắt để nhìn rõ hơn.
"Tao không phải mẹ ruột của mày." Ninh Xảo Trân nói.
Vạn Thu chớp mắt, cậu biết.
Ninh Xảo Trân không phải là mẹ sinh ra cậu.
Nhưng cũng là mẹ.
Tại sao đột nhiên lại nói chuyện này?
Vạn Thu muốn tiến về phía trước một chút để quan sát vẻ mặt Ninh Xảo Trân, nhưng ánh mặt trời quá chói mắt, cậu nhìn không rõ.
Vạn Thu bước một bước tới phía Ninh Xảo Trân, mụ liền lùi lại một bước.
Khoảng cách giữa họ không xa, nhưng Vạn Thu đột nhiên cảm thấy một cảm giác kỳ lạ.
Rõ ràng là Ninh Xảo Trân không đi nhanh.
Nhưng Vạn Thu lại cảm thấy khoảng cách giữa mình và Ninh Xảo Trân càng ngày càng xa.
"Mẹ?" Vạn Thu gọi Ninh Xảo Trân.
"Đừng gọi tao là mẹ nữa.
Tao thật sự không biết tao đã chán ghét mày đến mức nào rồi."
Đôi mắt Vạn Thu từ từ mở to, nhưng cậu vẫn không thể nhìn rõ biểu cảm của Ninh Xảo Trân.
"Tao rất chán ghét mày, đầu óc ngu xuẩn như vậy về sau làm sao kiếm được nhiều tiền? Đúng là không có ích gì, ban đầu tao còn nghĩ đợi mày đủ mười sáu sẽ có thể đi làm kiếm ít tiền, kết quả lại là thằng ngốc suốt ngày chỉ biết nhặt rác rưởi..."
Ninh Xảo Trân lải nhải, Vạn Thu không hiểu một chuỗi câu dài như vậy là đang nói cái gì.
Cậu nhìn Ninh Xảo Trân với đôi mắt trống rỗng mờ mịt.
Mặc dù là Ninh Xảo Trân nhưng sau ba năm ở chung cũng biết cách giao tiếp với Vạn Thu.
Vạn Thu không thể hiểu được những lời phàn nàn vừa dài vừa phức tạp.
Vậy thì tìm cách để Vạn Thu hiểu.
"Cút đi đi, tao không cần mày nữa, tao không yêu mày."
- - Tao không cần mày.
- - Tao không yêu mày.
Vạn Thu đứng tại chỗ, rõ ràng là mùa hè, lại thấy rét lạnh thấu xương.
Cơ thể cậu lúc thì cảm giác như bị nướng chín, lúc lại cảm giác như bị đóng băng, Vạn Thu không cách nào thoát khỏi cảm giác quái dị này.
Trong ký ức của Vạn Thu, cũng có một chuyến đi ô tô dài như vậy.
Lúc đó cậu còn chưa biết xe là gì.
Cậu nằm trong cốp xe.
Cậu bị đặt trên nền tuyết.
Sau đó cậu nghe thấy tiếng xe rời khỏi mình.
Cậu nghe thấy tiếng gió đêm, nghe thấy tiếng tuyết rơi.
"Mẹ ơi?"
Cậu lại sắp bị vứt bỏ sao?
"Tao không cần mày nữa, tao muốn vứt mày đi." Ninh Xảo Trân vẫn không chút thương xót, dùng ngôn ngữ đơn giản nhất để Vạn Thu hiểu ý.
Vạn Thu mở miệng, âm thanh nhỏ bé đã biến toàn bộ sức lực của cậu thành dũng khí.
Cậu cố gắng chạm vào góc áo của mẹ, nhưng tất cả những gì cậu nắm được là một khoảng không trắng xoá.
"Tại sao? Mẹ? Tại sao mẹ không cần con nữa? Con đã ăn...!nhiều quá sao? Con có thể ăn ít hơn, hay tại con...học kém sao? Con...!con có thể làm việc chăm chỉ, con vẫn luôn làm việc chăm chỉ...Mẹ...đừng...Mẹ ơi, con..."
Vạn Thu rất ít khi nói ra một câu dài như vậy, cho dù có nhiều chỗ đứt quãng.
Cậu nỗ lực muốn bày tỏ.
"Con làm mẹ, thất vọng rồi sao?"
"Đúng vậy, mày làm tao thất vọng rồi, mày là thứ phế vật không làm được gì." Ninh Xảo Trân không chút do dự nói.
"Con xin lỗi mẹ, con sai rồi..."
Vạn Thu đứng đó, dưới cái nắng thiêu đốt da thịt lại như đã quay về đêm đông lạnh lẽo, "Mẹ, con xin lỗi, mẹ là...mẹ tốt nhất, là lỗi của con, con...!có thể sửa được, con có thể...!con không sợ đau...!con đau thì mới có tiền..."
"Mày đang nói nhảm cái gì đó?" Ninh Xảo Trân trừng mắt một cái.
"Mẹ ơi..."
Đôi mắt trống rỗng của Vạn Thu mang theo cảm xúc tuyệt vọng to lớn.
Đã lâu rồi cậu không khóc.
Bởi vì có mẹ nên bây giờ cậu rất hạnh phúc.
Nhưng mẹ lại nói không cần cậu nữa.
Vạn Thu không phân biệt được dòng nước đang chảy xuống từ khoé mắt mang hơi nóng hay lạnh.
"Mẹ, con sai rồi." Vạn Thu đưa tay muốn bắt lấy Ninh Xảo Trân, khẩn cầu mụ tha thứ.
"Bình thường không phải mày rất nghe lời sao? Sao lúc này lại càn quấy như vậy?!" Ninh Xảo Trân có chút không kiên nhẫn.
"Được rồi." Lục Thanh Hà đứng bên cạnh rốt cuộc nhìn không nổi nữa, "Không khác biệt lắm, lên xe đi." Lục Thanh Hà cảm thấy nếu nhận thêm loại nhiệm vụ này nữa, có lẽ bản thân sẽ gặp ác mộng cả đêm.
Vạn Thu lặng lẽ khóc, nước mắt rơi lã chã xuống hai gò má.
Cậu giống như một chiếc ly pha lê, xinh đẹp nhưng mong manh, dễ vỡ.
Lục Thanh Hà chỉ cảm thấy trong lồ/ng ngực có một khối khí không thể lên cũng không thể xuống, nghẹn lại trong cổ họng.
Thậm chí Lục Thanh Hà còn muốn bước tới để an ủi đứa trẻ.
Chỉ là hắn đã cố chịu đựng, đây không phải điều hắn nên làm.
"Được rồi? Như vậy được rồi sao? Thế thì chúng ta đi nhanh thôi?" Vừa nghe thấy câu nói của Lục Thanh Hà, đôi mắt của Ninh Xảo Trân đã sáng lên.
Mụ bước thật nhanh tới xe, theo Lục Thanh Hà rời đi, đối với Vạn Thu không có nửa phần lưu luyến.
"Mẹ." Vạn Thu tựa hồ muốn đi theo, nhưng thân thể quá yếu, gần như quỳ trên mặt đất.
Lục Thanh Hà hô hấp cứng lại.
Hắn nhìn Vạn Thu quỳ trên mặt đất, đột nhiên có một loại tưởng tượng kỳ quái.
Bộ xương khô dưới ánh mặt trời.
Vạn Thu quá gầy, các khớp xương nổi rõ ràng, ở thời đại màu mỡ này mà vẫn sống như một hồn ma lang thang.
"Đi nhanh, đi nhanh." Ninh Xảo Trân còn nhớ rõ lời dặn của Dương Tiêu Vũ, phải rời đi trước mặt Vạn Thu.
Lục Thanh Hà cũng trực tiếp khởi động xe.
Họ rời đi càng sớm thì ba mẹ ruột của Vạn Thu có thể tới càng nhanh.
Mà Lục Thanh Hà cũng nóng lòng muốn đem người đàn bà này rời khỏi Vạn Thu.
Hắn thậm chí không dám nhìn vào gương chiếu hậu, liếc một cái liền cảm thấy mình nghiệp chướng nặng nề.
Phía sau không có tiếng khóc hay tiếng la hét, nhưng Lục Thanh Hà lại cảm thấy sống lưng mình tê dại.
Đôi mắt đó, giọt nước mắt đó giống như đã nguyền rủa Lục Thanh Hà, đôi tay lái xe hơi run lên, như thể lời nguyền sẽ sớm cướp đi tầm nhìn của hắn mà gây ra tai nạn.
Lục Thanh Hà lúc này tâm tình cực tệ.
Ninh Xảo Trân ma xui quỷ khiến lại quay đầu nhìn qua, nhưng cũng chỉ liếc mắt một cái.
Chiếc xe chạy thật lâu, Ninh Xảo Trân rốt cuộc nhịn không được mở miệng: "Tiền đều là của tôi sao?"
Ninh Xảo Trân vui vẻ chuẩn bị mở hai chiếc hộp ở ghế sau xe.
Bên trong tràn đầy tiền mặt khiến mụ phấn chấn.
"Này, anh đem tôi đi...!nơi này là đâu, sao lại đưa tôi ra khỏi thành phố?" Ninh Xảo Trân đang định chọn chỗ xuống xe, nhìn ra ngoài cửa sổ liền nhận ra có gì đó không đúng.
Vì mải chú ý tiền trong hộp nên mụ không nhận ra khung cảnh ngày càng xa lạ.
"Bởi vì ông chủ có yêu cầu, bà cần phải rời khỏi thành phố này và không bao giờ gặp lại Tam thiếu gia nữa."
Lục Thanh Hà cố ý dùng từ "Tam thiếu gia", đồng thời vạch ra ranh giới với Ninh Xảo Trân.
"Cái gì?" Ninh Xảo Trân sửng sốt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Ninh Hải ở thành phố kia vẫn còn không ít nợ, nếu người ta phát hiện mình có tiền nhất định sẽ đến đòi, không bằng rời đi trước rồi tính.
"Được rồi, dù sao tôi cũng có tiền." Với số tiền này, Ninh Xảo Trân căn bản không sợ phải đi đến bất cứ nơi nào.
"Số tiền đó không dành cho bà." Lục Thanh Hà trực tiếp đánh tan sự đắc chí của Ninh Xảo Trân.
"Gì cơ?" Ninh Xảo Trân không hiểu, "Ý cậu là gì?"
"Đây là số tiền cho tôi, số tiền cuối cùng cho nhiệm vụ này." Lục Thanh Hà gõ ngón tay lên vô lăng, dừng xe lại, lúc này một người đàn ông tóc vàng đứng bên đường mở cửa xe, chui vào ghế sau.
Xe lại bắt đầu chạy.
Ninh Xảo Trân mơ hồ nhận ra có điều không ổn, liền lén lấy điện thoại di động ra gọi cảnh sát.
"Ha." Hoàng Hổ một phát đập rơi điện thoại của Ninh Xảo Trân, điện thoại đập vào mặt kính, bắn ngược xuống gầm ghế ô tô, "Xin chào, mụ phù thủy già."
Trong mắt Ninh Xảo Trân tràn đầy hoảng sợ: "Mấy người là ai, mấy người muốn làm gì?"
"Ông chủ yêu cầu bà không được gặp tam thiếu gia, nhưng vì bà ở Trung Quốc thì vẫn có thể gặp tam thiếu gia đúng chứ? Bọn ta là người có chuyên môn, phải hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ, tuyệt đối không để lại phiền phức sau này." Lục Thanh Hà giọng nói dần dần trầm xuống, lộ ra một chút tức giận.
"Khoảng thời gian này cũng khó chịu quá rồi." Hoàng Hổ ngồi ở bên cạnh Ninh Xảo Trân, mở hai tay ra, hắn không mặc vest hay đi giày, hôm nay lại mặc áo như một ông già, lộ ra cơ bắp cường tráng, "Cuối cùng cũng kết thúc."
"Các người định đưa tôi đi đâu, các người định làm gì, đây là phạm pháp, các người không thể làm như vậy với tôi!"
Ninh Xảo Trân hoảng sợ, mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến mụ ngay cả phòng bị cơ bản cũng không có.
Trong cơn hoảng loạn, mụ định mở cửa nhưng chiếc xe đang di chuyển hoàn toàn không mở được.
Chiếc xe nhanh chóng lao về một tuyến đường xa lạ.
Ninh Xảo Trân muốn mở cửa sổ xe, nhưng Hoàng Hổ lại cười lạnh: "Nếu bà lấy tốc độ như vậy nhảy ra ngoài, tin tôi đi, giữa bà và cái chết chỉ cách nhau một giây thôi."
"Các người rốt cuộc muốn làm cái quái gì vậy? Muốn tiền sao? Tôi sẽ đưa cho các người, đừng làm vậy với tôi." Ninh Xảo Trân không ngờ trong xã hội pháp trị vẫn gặp phải chuyện như vậy.
Mặc dù cố gắng bình tĩnh nhưng nỗi sợ trong lòng gần như lấn át mụ, những lời cầu xin mang theo tiếng khóc thốt lên.
"Bà có thể cho chúng tôi bao nhiêu? Có thể nhiều hơn ông chủ không?" Hoàng Hổ cười tà ác nói.
"Tôi có thể kiếm tiền, tôi rất biết kiếm tiền, tôi có thể kiếm tiền bằng nhiều cách." Cho dù là mạnh miệng, ít nhất có thể giữ được tính mạng thì mụ nhất định sẽ nói.
"Bà yên tâm, về sau bà sẽ có nhiều cơ hội kiếm tiền." Hoàng Hổ cười cười, kéo tóc Ninh Xảo Trân, tùy ý chế nhạo mụ, "Ví dụ như tôi sẽ đưa bà ra nước ngoài, để bà đi làm kiếm tiền cho chúng tôi?"
Ninh Xảo Trân sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Mấy lời của Hoàng Hổ cũng đủ hiểu kết cục của mụ, sau khi phán đoán xong, mụ đột nhiên trở nên hung bạo, tiến tới muốn xé nát cổ họng Hoàng Hổ, nhưng bị tay Hoàng Hổ đang nắm tóc trực tiếp ấn mạnh trên cửa kính ô tô.
"Thả tao ra, lũ khốn nạn, đồ điên, đồ ngu xuẩn..." Ninh Xảo Trân vùng vẫy trong xe, không ngừng đập cửa sổ, cố gắng thu hút sự chú ý của những chiếc xe trên đường.
Lúc này Lục Thanh Hà lạnh lùng nói: "Tôi nhìn thấy hôm nay mặt Tam thiếu gia sưng tấy, là bà đánh cậu ấy sao?"
"Ồ?" Hoàng Hổ nhướng mày, khóe môi nở nụ cười nguy hiểm, buông tay ra, nhìn Ninh Xảo Trân lại chuẩn bị lao tới, đột nhiên tát mạnh vào mặt mụ.
Một người đàn ông trưởng thành lại được rèn luyện bài bản, cái bạt tai mang theo cơn kình phong hung hăng quật mạnh vào mặt Ninh Xảo Trân, Ninh Xảo Trân nháy mắt cảm thấy đầu óc mình ong ong, thoáng chốc ngất đi mấy chục giây.
Khuôn mặt mụ sưng lên rõ rệt.
"Lúc bà ta đánh Tam thiếu gia, cũng dùng lực như vậy." Lục Thanh Hà vừa lái xe vừa nói chuyện với Hoàng Hổ.
"Nhưng bà ta đánh Tam thiếu gia không chỉ một hai lần." Hoàng Hổ nhún vai nói với Ninh Xảo Trân: "Này, đừng ngất, còn chưa kết thúc đâu?"
Ninh Xảo Trân rốt cuộc nhịn không được khóc ô ô thành tiếng, trong lúc mụ cảm thấy mình sắp sụp đổ, lại bắt đầu lẩm bẩm tên người đã bỏ rơi mình: "Ninh Hải...!Ninh Hải cứu tôi..."
"Đừng nóng vội nha." Hoàng Hổ cười ác liệt, nói vào tai Ninh Xảo Trân: "Chúng tôi đã giúp bà nhốt Ninh Hải lại rồi, gã hẳn là đang rất nôn nóng đợi bà, bà yên tâm, hai người đều không chạy đi đâu được, nên đoàn tụ cùng một nơi, tốt xấu còn có thể an ủi nhau."
Thân thể Ninh Xảo Trân không thể khống chế bắt đầu run lên kịch liệt, sự thanh tỉnh cuối cùng khiến mụ hiểu rằng, đây có lẽ là một sự trả thù.
Trong nỗi sợ hãi, mụ cảm thấy tương lai đen tối dường như đang cắn nuốt mụ.
"Tôi đã làm gì sai? Tôi không đối xử tệ với Vạn Thu, tôi cho nó ăn cho nó ở, sau khi tan tầm còn nhớ mang đồ ăn cho nó.
Tôi còn thuê một căn nhà chuyên dụng cho nó ở không phải sao? Đứa bé đó cũng nói nó rất vui, nó cũng rất thích tôi! Các người dựa vào đâu mà muốn thay nó trả thù tôi...!Tôi vẫn là mẹ của nó, nó nhất định sẽ hận các người..."
Ninh Xảo Trân lải nhải cho rằng mình không sai, mình không bắt nạt đứa bé kia.
Nhưng Lục Thanh Hà thậm chí còn không có ý định giải thích.
Ỷ vào việc Tam thiếu gia trí thông minh kém mà khi dễ, bất cứ cha mẹ nào biết con mình bị bắt nạt như thế sẽ không cam tâm tình nguyện bỏ qua.
Càng đừng nói là cặp vợ chồng hào môn có tiếng mang thù lại ích kỷ kia.
"Đừng hiểu lầm, chúng tôi đối xử với bà như vậy cũng không phải ý muốn của Tam thiếu gia." Lục Thanh Hà vẫn lên tiếng, sở dĩ hắn nói không phải là để giải thích cho Ninh Xảo Trân, mà là khiến Ninh Xảo Trân tuyệt vọng.
"Chính bà tự tay đoạn tuyệt quan hệ với Tam thiếu gia, Tam thiếu gia rất đơn thuần, chưa từng hoài nghi bất cứ điều gì, bà nói gì cậu ấy cũng tin, không phải sao?"
Môi Ninh Xảo Trân run lên vì sợ hãi, gương mặt đau nhức, một mắt nhìn không rõ, đầu choáng váng như muốn ngất đi.
Nhưng có vẻ cơn đau đớn đã kí/ch thích mụ, khiến mụ tạm thời quên đi sợ hãi: "Cậu cho rằng làm như vậy là tốt sao? Thằng ngốc đó không thể sống tốt được đâu!"
Hoàng Hổ hung hăng vỗ mạnh vào lưng Ninh Xảo Trân, Ninh Xảo Trân bị đánh thẳng ngã vào lưng ghế trước, Hoàng Hổ lại trợn mắt cười lạnh.
"Mặc kệ sau này Tam thiếu gia có sống tốt hay không, bà dù sao cũng sẽ không sống tốt." Hoàng Hổ nhìn người phụ nữ hơi mập đang run rẩy trước mặt, cười nói: "Đương nhiên chúng tôi cũng sẽ cho bà ăn, cho bà mặc, còn cho bà một chỗ ở, thật hy vọng sau này bà có thể vui vẻ và biết ơn chúng tôi như Vạn Thu biết ơn bà."
Ninh Xảo Trân sợ đến mức không kiềm chế được run rẩy, nhưng Hoàng Hổ vẫn chỉ mỉm cười nham hiểm.
Sợ hãi đi, sợ hãi tiếp đi, Vạn Thu đã phải trải qua loại sợ hãi này rất nhiều lần.
Bọn họ cũng không phải là những người không tuân thủ pháp luật, cùng lắm chỉ đang hù dọa người thôi.
Cùng nhau đưa Ninh Xảo Trân đến đồn cảnh sát bầu bạn với Ninh Hải mới là mục đích chính.
Bởi vì kế hoạch quá vội vàng, trong tay thật sự không có nhiều chứng cứ, nếu giao cho cảnh sát điều tra nhất định sẽ phát hiện được nhiều thứ khác.
Nó khiến Hoàng Hổ nhớ đến Vạn Thu, sau này Vạn Thu hẳn sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn bao giờ hết.
Nghĩ đến sự tin tưởng và phụ thuộc mãnh liệt của Vạn Thu với Ninh Xảo Trân, Hoàng Hổ cảm thấy thế giới này thật ảm đạm.
Vạn Thu có thể tin tưởng Ninh Xảo Trân, tin tưởng chính mình đang rất hạnh phúc.
Vậy thì dưới sự chiếu cố của vợ chồng họ Sở, suốt quãng đời còn lại của đứa trẻ này sẽ không biết cái gì là thống khổ, cái gì là đau thương.
Mà điều họ có thể làm cho Vạn Thu bây giờ, là tuân thủ điều khoản bảo mật và không bao giờ để cậu biết bọn họ và Sở gia đã đưa Ninh Xảo Trân và Ninh Hải đi.