Dương Tiêu Vũ đã đặt vé máy bay ra nước ngoài vào ngày hôm đó.
Trước khi rời đi, Dương Tiêu Vũ hôn lên trán Vạn Thu cái chụt.
Gần đây Vạn Thu mới dần dần hiểu được ý nghĩa của cái hôn.
Đây là biểu hiện của tình cảm, biểu hiện của sự thân thiết.
Thế là Vạn Thu cũng hôn mẹ.
Dương Tiêu Vũ đứng tại chỗ, có chút ngơ ngác, không còn dáng vẻ hoạt bát như thường ngày.
Nhưng Vạn Thu nhìn thấy pháo hoa vui vẻ của Dương Tiêu Vũ đang nổ đốp đốp trên mái tóc dài tung bay.
Sau khi nhìn Dương Tiêu Vũ rời đi, Vạn Thu một mình dựa vào cửa, vô thức chạm vào môi mình.
Môi là một nơi thật đặc biệt, có thể dễ dàng mang lại hạnh phúc cho con người.
Ăn sẽ vui, cười sẽ vui, hôn sẽ vui, nói chuyện cũng sẽ làm người ta vui.
Có phải vì cậu hôn mẹ nên mẹ mới vui như vậy phải không?
Vạn Thu trở về phòng.
Ba nói, hôm nay cho cậu tự hoạt động, cậu có thể làm bất cứ gì mình muốn.
Nhưng Vạn Thu không có gì muốn làm cả.
Trước kia cậu đi nhặt rác bởi vì tủ lạnh nhà cậu lúc nào cũng trống không, cậu cần tiền để mua đồ ăn.
Nhưng bây giờ thì khác, nhà cậu có một đầu bếp rất giỏi, tủ lạnh luôn đầy ắp và đồ ăn thì rất ngon.
Cậu không phải dọn phòng, bởi vì mọi nơi dường như không có bụi bẩn, sạch sẽ đến mức khó tin.
Nhưng cậu vẫn phải làm gì đó, bởi vì ba yêu cầu cậu làm "bất cứ điều gì cậu muốn làm".
Nếu không có gì muốn làm, vậy làm những gì có thể.
Vạn Thu mặc quần áo rồi đi xuống lầu.
Cậu có thể lái xe ba bánh để ghi nhớ những ngóc ngách của ngôi nhà và tìm những việc mình có thể làm.
Vạn Thu rất thích xe ba bánh.
Trên đường có đủ loại xe cộ tráng lệ, nhưng chỉ có xe ba bánh mới kiếm được tiền.
Xe bán trái cây, xe bán cơm chiên, xe bán đồ nướng đều là xe ba bánh.
Mà thứ thu hút Vạn Thu nhất là chiếc xe ba bánh bán phế liệu.
Nó có thể đỗ bất cứ nơi nào nó muốn, cũng có thể đặt rất nhiều hộp các-tông và chai lọ.
Mỗi người thu gom rác đều có một chiếc xe ba bánh.
Chỉ tiếc đây là nhà, trong nhà sẽ không có nhiều rác.
Vạn Thu lái xe ba bánh vòng quanh khu biệt thự.
Nơi này lớn như vậy, Vạn Thu vẫn luôn nghĩ ba mẹ hình như là trưởng thôn, mới có thể có nơi ở lớn như vậy.
Thực ra Vạn Thu không quen đường ở đây lắm, ở đây có rất nhiều con đường, phức tạp hơn những con đường trong khu dân cư mà cậu đã đi qua.
Vạn Thu từng dành một năm mới có thể tìm ra con đường phù hợp để nhặt rác.
Nhưng bây giờ để thăm dò nơi này hẳn sẽ mất ít thời gian hơn, bởi vì nơi này không có người, cũng rất ít thùng rác.
Vạn Thu không cần phải suy nghĩ khi nào "về nhà", bởi vì nơi cậu đang ở chính là nhà.
Vạn Thu dừng xe bên đường, bóng cây rậm rạp vừa vặn che hết cả xe.
Làn gió nhẹ quét qua mang theo hương trái cây nhàn hạt, là mùi Vạn Thu yêu thích.
Nằm trên giỏ chở hàng đằng sau xe ba bánh, Vạn Thu ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh.
Gió thổi, lá đung đưa, tiếng chim líu lo và không khí trong lành.
Vạn Thu chưa bao giờ quan sát những tinh linh thiên nhiên thể hiện niềm hạnh phúc một cách nghiêm túc như thế.
Cậu thấy những thứ này hàng ngày, nhưng mọi thứ hiện tại giống như trở nên mới mẻ, dần dần tiến vào trong ký ức cậu.
Vạn Thu mở tay ra đón gió.
Mà cơn gió mang theo Vạn Thu, bay lên trời.
Từ trên bầu trời nhìn xuống, những tòa nhà màu trắng trông như một cái miệng, cái miệng vui vẻ mỉm cười với cậu.
- -
Khi Vạn Thu tỉnh lại, bầu trời đã bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ.
Cậu ngồi phắt dậy, đã đến giờ về nhà.
Sau khi dùng tay quơ quơ một hồi, Vạn Thu mới phản ứng lại, nhận ra mình vẫn đang ở trong nhà.
Chỉ là...
Trên bụng Vạn Thu nhiều thêm một tấm chăn mỏng.
Nơi cậu nằm lúc trước đã không còn bóng râm nữa, nhưng bây giờ cậu vẫn đang ở dưới bóng râm, chiếc xe ba bánh đã di chuyển.
Vạn Thu nhìn thấy trên mặt đất có một cái bóng kỳ lạ, bèn quay đầu lại.
Một người đàn ông ngồi trên ghế xe ba bánh, nghe thấy động tĩnh liền quay lại.
Thân hình hắn cao lớn, khuôn mặt có chút khó gần, là Dương Tắc.
"Ngủ ở đây không thấy khó chịu sao?" Dương Tắc hỏi.
Vạn Thu lắc đầu.
Dương Tắc xuống xe, vươn tay gỡ lá cây trên đỉnh đầu Vạn Thu: "Cứng như vậy cũng không khó chịu sao?"
Vạn Thu nói: "Không khó chịu."
"Thật sao? Ngủ ngon không? Có mơ đẹp không?" Dương Tắc dưới ánh hoàng hôn dịu dàng cũng trở nên dịu dàng theo.
Có mơ đẹp không?
Vạn Thu gật gật đầu.
Nhưng cậu không nhớ rõ mình đã mơ thấy gì, mọi thứ trong giấc mơ đều rất dài, nhưng cả người cậu đều cảm thấy nhẹ nhàng, trong lòng cũng không khó chịu, điều này chứng tỏ cậu đã có một giấc mơ đẹp đi.
Vạn Thu ngước mắt nhìn Dương Tắc, tại sao anh hai lại ở đây?
Không phải Dương Tắc không nhìn thấy ánh mắt mơ hồ của Vạn Thu, chỉ là hắn không thể giải thích được.
Rõ ràng Sở Ức Quy cũng nói nên cho Vạn Thu chút thời gian để thích nghi với môi trường xa lạ, nhưng Dương Tắc vẫn nhịn không được mà tới đây.
Đây là lần đầu tiên hắn xin nghỉ làm.
Vốn tưởng khi nhìn thấy Vạn Thu sẽ có chút lo lắng, nhưng không nghĩ sau khi tìm được, lại ngồi bên cạnh Vạn Thu đang ngủ say cả buổi chiều.
Hắn không làm gì cả, thậm chí còn không mở điện thoại lên.
Đã lâu rồi Dương Tắc không làm như vậy, thế giới của hắn không tồn tại những chuyện vặt vãnh hay những suy nghĩ hỗn loạn.
Hình như đây là lần đầu tiên hắn nhận ra biệt thự nhà mình đẹp đến thế nào, cậu bé đang ngủ say trong không gian yên tĩnh, tiếng hít thở đều biến mất trong gió, nhưng dường như cùng gió làm dịu đi cái nóng mùa hè.
"Khát nước không?" Dương Tắc hỏi, mùa hè mà ngủ đến tận chiều, hẳn là cũng cần bổ sung nước.
Vạn Thu mím môi, quả thực có chút khô khốc.
Nên trở về phòng uống chút nước rồi.
Vạn Thu ngước mắt nhìn Dương Tắc.
Dương Tắc cũng quay lại nhìn Vạn Thu.
Hai người không biết nói gì, chỉ có thể im lặng nhìn nhau.
Vạn Thu bước xuống, đi vòng qua xe rồi đến chỗ ngồi.
Dương Tắc ngồi ở mép xe, nhìn Vạn Thu ngồi lên xe ba bánh.
Vạn Thu chờ đợi, quay đầu thoáng nhìn Dương Tắc, rồi lại nhìn chiếc xe.
Dương Tắc ngập ngừng ngồi xuống thành xe, Vạn Thu có vẻ vừa lòng, quay đầu lại rồi dùng hết sức đạp lên bàn đạp.
Nếu xe còn trống thì tốt, thân thể Dương Tắc to cao như vậy, rõ ràng đã dồn rất nhiều trọng lượng lên chiếc xe, khiến Vạn Thu khó lòng xuất phát.
Dương Tắc đành dẫm chân xuống nền đất, đạp một lực nhỏ, xe ba bánh lúc này mới di chuyển dễ dàng.
Sau đó hắn co chân ngồi trên xe ba bánh, vẻ mặt phức tạp khó tả.
Không nghĩ tới có một ngày hắn còn có thể ngồi trên xe bánh.
Ngồi sau xe, hắn chăm chú nhìn tấm lưng mảnh khảnh đang nỗ lực đạp, chăm chú nhìn nhúm tóc dưới cái gáy nhỏ được làn gió chiều lướt qua.
Rõ ràng hai người đều khó mở miệng, nhưng Dương Tắc lại cảm thấy mình còn mất bình tĩnh hơn Vạn Thu.
Vạn Thu vẫn luôn như vậy, an tĩnh, yên lặng, nếu không chú ý tới cậu, cậu sẽ tựa như tan biến vào khoảng không.
Dương Tắc muốn đến gần Vạn Thu nhưng không biết phải làm thế nào.
Hắn không thể dễ dàng tìm được chủ đề để nói chuyện với Vạn Thu như Sở Ức Quy.
Nhưng cho dù không nói gì, mỗi lần ở cạnh Vạn Thu, Dương Tắc cũng sẽ không cảm thấy buồn chán.
Sắc trời dần chuyển đen, đèn đường đúng giờ bật lên, tranh nhau chút ánh sáng với những tia nắng cuối cùng.
Nhìn vào ánh đèn đường, Dương Tắc đột nhiên mở miệng: "Vạn Thu."
Tốc độ chiếc xe chậm lại, Dương Tắc nhìn thấy Vạn Thu từ chỗ ngồi hơi nghiêng đầu, hẳn là đang nghe hắn nói.
"Buổi tối có bao giờ em ra ngoài không?" Dương Tắc hỏi.
Vạn Thu gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Dương Tắc không rõ đây nghĩa là gì.
Vạn Thu suy nghĩ một chút rồi nói: "Ba muốn mua một thứ...!ra ngoài, buổi tối."
Là chạy vặt sao? Dương Tắc nghĩ.
"Vậy buổi tối em có muốn ra ngoài không?" Dương Tắc hỏi.
Vạn Thu nghĩ nghĩ, không biết vì sao lại muốn ra ngoài buổi tối, nhưng ra ngoài buổi tối có lẽ là chuyện tốt.
Nếu không thì buổi tối ba mẹ cũng sẽ không hay vắng nhà.
Vạn Thu dừng xe ba bánh ở cửa, quay lại nhìn Dương Tắc.
"Có."
Vạn Thu cảm thấy Dương Tắc hẳn là hy vọng cậu đồng ý.
Nhưng tại sao Dương Tắc lại không vui sau khi cậu trả lời?
"Thật vậy sao? Vạn Thu?" Hắn không gọi em trai mà là gọi hẳn tên, Vạn Thu nhận thấy tâm tình của Dương Tắc hình như có chút thay đổi, nhưng không phải thay đổi theo hướng vui vẻ.
Vạn Thu do dự, không biết có phải Dương Tắc muốn cùng cậu ra ngoài hay không: "Vậy...vậy có đi không?"
Vạn Thu không biết phải làm sao.
"Đồng ý rồi không được thất hứa đâu đấy." Dương Tắc từ trên xe đứng dậy, xoa xoa tóc Vạn Thu: "Em đi tìm thứ gì muốn mang theo, tối nay anh đưa em ra ngoài chơi."
Vạn Thu ngơ ngác gật đầu, phía sau lưng bị đẩy một chút.
Dương Tắc bước vào cửa thì thấy Sở Ức Quy đang đi xuống lầu, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Em út, buổi tối anh sẽ dẫn Vạn Thu đi chơi, em có muốn đi cùng không?"
Sở Ức Quy đứng trên bậc thang, nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ.
"Hôm nay là thứ sáu, buổi tối hẳn là rất náo nhiệt, chúng ta nên tới công viên có đài phun nước hay tới khu ngắm cảnh đêm có trả phí?" Sở Ức Quy hỏi, "Thật ra em đề cử đến hồ ngắm cảnh, buổi tối ngắm cảnh bên bờ hồ cũng rất thú vị."
Dương Tắc nhướng mày: "Tại sao không đi nhà hàng?"
"Anh trai sợ người lạ, có lẽ sẽ thích ở trong đám đông.
Càng nhiều người, anh trai càng ít bị chú ý." Sở Ức Quy nói.
Dương Tắc hiểu Sở Ức Quy đang gợi ý cho mình, liền nói: "Còn em thì sao? Vạn Thu chưa từng đến nơi nào cả, chúng ta có thể đi nhiều nơi, hay là chọn nơi em thích đi?"
"Bài tập giáo viên giao hôm nay có chút khó, em dự định sẽ dành toàn bộ buổi tối để học." Sở Ức Quy dang tay, nhún nhún vai, "Học tập chăm chỉ, mỗi ngày đều tiến về phía trước."
"Thành tích em tốt như vậy còn muốn chăm chỉ học tập, những người khác làm sao mà sống đây?" Dương Tắc nhịn không được trêu chọc.
"Anh hai còn nói em, anh cũng vậy mà." Sở Ức Quy đáp lại lời trêu chọc của Dương Tắc: "Lúc đi chơi có thể ăn chút đồ ăn vặt, anh trai sức ăn không lớn, nếu muốn ăn được nhiều thì mỗi thứ nên mua một ít thôi."
Dương Tắc hỏi: "Ăn nhiều thứ một lúc có ảnh hưởng đến dạ dày không?"
"Dạ dày của anh trai rất tốt." Sở Ức Quy thậm chí còn khoa trương mà giơ ngón tay cái lên.
Vạn Thu đứng ở lối vào hành lang, nhìn hai người quen thuộc đang trò chuyện.
Mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt Sở Ức Quy nhưng Vạn Thu có thể cảm nhận nụ cười của Dương Tắc tràn đầy hạnh phúc.
Cậu không thể nghe rõ những gì họ nói, nhưng cậu cảm giác được bọn họ nói chuyện không hề trì trệ.
Vạn Thu vô thức nắm lấy lan can cầu thang.
Cậu chưa từng thấy con cái ở những nhà khác hòa hợp với bố mẹ như thế nào, vì vậy cũng không có cách để so sánh với bọn họ.
Nhưng nếu cùng là anh em, thì tại sao anh hai lại không thể vui vẻ trước mặt cậu như khi đứng trước mặt em trai cậu.
- ---
Vạn Thu ngồi vào ghế phụ, lén lút nhìn sườn mặt Dương Tắc.
Dương Tắc vẫn luôn nhìn về phía trước, nghiêm túc lái xe.
Trong xe rất yên tĩnh, không có tiếng nhạc.
Đối với Vạn Thu, cả người Dương Tắc dường như có một chu kỳ tuần hoàn bắt đầu từ "vui vẻ", "không vui vẻ", "vui vẻ" rồi lại "không vui vẻ".
Dương Tắc là người có tâm trạng thất thường nhất mà Vạn Thu từng thấy.
Không rõ tại sao lại như vậy.
Trời lúc này tối hẳn, từ cửa xe có thể nhìn thấy ánh đèn rất sáng, khung cảnh đêm nay hoàn toàn khác với những đêm mà Vạn Thu từng thấy.
Nơi Vạn Thu biết là nơi có những tòa dân cư cũ xập xệ, thường chỉ có nhà hàng và khách sạn mở cửa vào ban đêm, biển hiệu đẹp nhất là mấy của khách sạn, ngay cả công viên nhỏ gần đó cũng chỉ có thể thấy một ít ánh đèn sắc màu mà thôi.
Nhưng ở đây...
Hoàn toàn nằm ngoài phạm vi nhận thức của Vạn Thu.
Đây là...
Rồng sao?
Từ trên cầu vượt có thể nhìn thấy những dải ánh sáng lấp lánh được trang trí bằng đèn, chúng ở rất xa, những chấm sáng giống như vảy của một con rồng đang bay, chấm sáng tụ lại thành một cái thân dài, cháy rực rỡ vào ban đêm.
Khi họ đến gần, những ánh sáng phản chiếu trong mắt Vạn Thu càng trở nên rực rỡ.
Sau khi Dương Tắc tìm được chỗ đỗ xe, liền quay sang ghế phụ nói với Vạn Thu: "Ngồi yên."
Đôi mắt Vạn Thu đang tràn đầy mong đợi nhìn Dương Tắc xuống xe, nhất thời hiện lên ý nghĩ "Anh hai định để mình trên xe sao".
Dương Tắc sau đó vòng qua phía trước xe, đến bên cạnh Vạn Thu và mở cửa.
Người đàn ông cao lớn khom lưng tháo dây an toàn, nắm tay Vạn Thu dắt cậu xuống.
Dương Tắc cúi đầu kiểm tra vòng tay của Vạn Thu, lại nhéo vào chiếc balo nhỏ màu đen của Vạn Thu để đảm bảo điện thoại đã đặt bên trong.
"Đừng buông tay anh." Bàn tay rắn chắc của Dương Tắc nắm chặt lấy Vạn Thu, Vạn Thu bối rổi ngẩng đầu nhìn Dương Tắc.
Dương Tắc dần dần kéo cậu về phía có ánh sáng rực rỡ.
Vạn Thu không để ý Dương Tắc vẫn luôn nhìn mình, nhưng thấy Dương Tắc thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau, bàn tay nắm chặt, cậu mơ hồ nhận ra điều gì đó.
Cậu không để ý đến việc đi ngang qua người khác, nhưng lại rất để ý đến việc bị người ta theo dõi.
Cậu không có ưu điểm nào có thể thu hút sự chú ý, cho nên những người nhìn cậu chắc hẳn đang nhìn vào khuyết điểm của cậu.
Khuyết điểm là thứ không được yêu thích, nếu bị người khác nhìn chằm chằm vào khuyết điểm, Vạn Thu cũng sẽ cảm thấy lo lắng.
Mà hiện tại...
Vạn Thu cảm giác Dương Tắc sẽ nắm chặt tay thêm một chút khi có người lạ nhìn cậu, so với cậu còn nhạy cảm và khẩn trương hơn.
Giống như nếu buông tay, sẽ bị vứt bỏ.
Khoảng cách giữa họ rất gần, gần đến mức Vạn Thu như dán lên người Dương Tắc.
Giống như thông qua bàn tay, toàn bộ sự lo lắng của Vạn Thu đã được truyền đến Dương Tắc, để Dương Tắc thay Vạn Thu trải qua cảm giác khẩn trương và căng thẳng.
Vạn Thu chớp chớp mắt nhìn lòng bàn tay đang ra sức nắm lấy mình, gân xanh hơi phồng lên, tuy muốn nắm chặt nhưng lực lại không đủ mạnh, cậu thấy vậy cũng nắm lại Dương Tắc.
Bước chân của Dương Tắc dừng lại, cúi đầu nhìn Vạn Thu.
Vạn Thu cũng đang chăm chú nhìn Dương Tắc.
Đôi mắt Vạn Thu hơi mở to, những cái "không vui" thường xuyên xuất hiện dường như đột nhiên biến mất.
"Vui vẻ" giống như bong bóng dần dần xuất hiện và nổ tung trong không trung, tỏa ra niềm hạnh phúc thoang thoảng.
Vạn Thu nhìn thấy Dương Tắc vươn cái tay còn lại về phía cậu, rồi xoa xoa tóc cậu.
Vạn Thu đi theo Dương Tắc, mạnh dạn quan sát mọi thứ xung quanh, họ từng bước từng bước đi về phía con rồng ánh sáng.
Đây là lần đầu tiên Vạn Thu nhận ra ban đêm cũng có thể náo nhiệt như vậy.
Nam nữ ăn mặc đẹp đẽ tụ tập thành từng nhóm, trên mặt ai cũng tràn đầy nụ cười tự tin, họ không hề nói chuyện với nhau, nhưng lại đang cùng nhau tận hưởng niềm vui của thế giới về đêm.
Trời sáng như ban ngày, cửa hàng mở khắp mọi nơi, không khí tràn ngập mùi thơm của các loại đồ ăn chưa từng ngửi qua, Vạn Thu nhịn không được dùng cái mũi hít hít.
Sau đó không lâu, trong tay Vạn Thu đã có thêm chiếc bánh nhỏ, mùi thơm ngọt ngào truyền thẳng từ miệng lên não, Vạn Thu mím môi, không muốn để vị ngọt thoát ra.
Rõ ràng là ban đêm, nhưng lại ồn ào náo nhiệt như thể không cần quan tâm đến chuyện làm phiền người sống quanh đây.
Ven đường có những quầy hàng bán đồ trang trí sáng lấp lánh, trên đầu Vạn Thu cũng hiện lên một ngôi sao nhỏ.
Vạn Thu nhận ra ngôi sao nhỏ trên đầu mình đang phát sáng.
Không hiểu sao, cậu có cảm giác bây giờ mình nhất định đang xinh đẹp tỏa sáng, bước đi liền có chút mất tự nhiên.
Cậu chưa từng biết trên thế giới còn có một nơi như vậy, không chìm đắm dưới ánh nắng mặt trời, thế giới này dường như được con người nhuộm lên một màu sắc khác biệt.
Vạn Thu cắn miếng xúc xích nướng, miệng dính đầy dầu.
Dương Tắc hầu như không nói chuyện với Vạn Thu, hắn chỉ nắm tay cậu.
Bản thân Dương Tắc cho rằng tính cách ngột ngạt của mình sẽ không thu hút được trẻ con, ít nhất những đứa trẻ hắn từng gặp đều sợ hãi khi đối diện với hắn, cứ như sinh ra hắn đã khiến trẻ con ghét bỏ.
Hắn thực ra cũng hiểu cảm giác này, trẻ con sẽ không thích những người nghiêm túc, hơn nữa sau khi thừa hưởng bộ dáng của ba, hắn lại càng trông hung dữ hơn nữa.
Nếu hắn nói chuyện nhẹ nhàng, cố ý lấy lòng, ngược lại còn khiến bọn trẻ sợ đến phát khóc.
Nhưng Vạn Thu dường như không phải người đánh giá phẩm chất một người dựa trên vẻ bề ngoài.
Dương Tắc cũng có chút tò mò, không biết trong thế giới của Vạn Thu, hắn là người như thế nào.
Dương Tắc đã tới đây nhiều lần, chủ yếu là vì công việc, Dương Tiêu Vũ cũng có tài sản tư hữu ở đây, chỉ là Dương Tắc dù mang họ mẹ nhưng lại thích công ty ba mình hơn.
Dưới ánh đèn, Dương Tắc nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Vạn Thu.
Khuôn mặt tuy không cười, cũng không nói chuyện với hắn, nhưng lại nghiêm túc nhìn mọi thứ xung quanh, ngắm nhìn từng cảnh vật được thiết kế tỉ mỉ.
Dương Tắc lại có chút xúc động.
Mẹ và anh cả luôn phấn đấu vì sự nghiệp, chắc hẳn họ sẽ rất tự hào khi nhìn thấy nụ cười của người khác.
Dương Tắc cảm thấy suy nghĩ của mình dường như đã thả lỏng một cách vi diệu, như thể khi nắm tay Vạn Thu, hắn đã được Vạn Thu truyền cho cảm giác mềm mại.
Vạn Thu cắn miếng xúc xích nướng cuối cùng, bụng cậu đã bắt đầu no.
Bữa tối Sở Ức Quy bảo cậu ăn ít lại, tuy không hiểu nhưng cậu vẫn làm theo, bây giờ lại thấy no.
Vạn Thu nhịn không được nhìn những người đi ngang qua, trên tay họ đều cầm mấy cái chai, không ít thì nhiều.
Vạn Thu nhìn cái chai, nhưng Dương Tắc sẽ không buông tay cậu, cậu cũng sẽ không buông tay anh hai.
Vạn Thu phát hiện tay mình bị kéo một chút liền ngẩng đầu nhìn Dương Tắc, Dương Tắc cũng nhìn Vạn Thu, hai người cứ thế nhìn nhau.
"Không có việc gì." Dương Tắc nói, Vạn Thu cảm nhận được Dương Tắc thỉnh thoảng có chút không vui.
Vạn Thu men theo ánh mắt Dương Tắc, thấy một người đàn ông quỳ trên mặt đất, trong tay cầm tấm bìa cứng viết những dòng chữ dày đặc, dưới ánh sáng nhìn không rõ lắm.
Lưng người đàn ông biến dạng, hai chân teo tóp, khuôn mặt già nua nhìn không rõ tuổi, tóc tai bù xù, ngồi trong góc tối như thể cách thế giới cả ngàn dặm.
Người đàn ông ở cách xa họ, nếu đi dọc theo con phố mà không chú ý tới mấy góc khuất, gần như không ai nhận ra ở đó có người đàn ông bẩn thỉu.
Vạn Thu để ý Dương Tắc nhìn mình, giống như đang xem xét cái gì.
Đột nhiên cậu thấy Dương Tắc bất đắc dĩ mỉm cười.
Dương Tắc kéo Vạn Thu đến bên cạnh người đàn ông, lấy hết tiền lẻ trong túi đặt trước mặt người đàn ông.
Vạn Thu nhìn người đàn ông vui sướng nói lời cảm ơn, giọng nói khàn khàn nên không thể diễn tả rõ sự kích động của mình, đôi mắt đen chìm trong bóng tối dường như bị phản chiếu chút ánh sáng.
Vạn Thu theo Dương Tắc rời đi, lại quay đầu nhìn người đàn ông, người đàn ông nhìn bọn họ dời đi lâu thật lâu, Vạn Thu cảm tưởng bản thân mình cũng đã nhìn người đàn ông lâu thật lâu.
Vạn Thu nhớ tới quá khứ.
Ông chủ thu gom rác cũng hỏi cậu, hay là dứt khoát đi ăn xin, chỉ cần ngồi dưới mặt đất, sau đó cầm một cái bát tới nơi có nhiều người là được.
Vạn Thu không muốn.
Cậu không muốn bị mọi người nhìn vào, cũng không muốn chỉ cần ngồi không liền kiếm được tiền.
Ba mẹ phải làm việc chăm chỉ mới kiếm được tiền.
Cậu cũng phải nhặt rất nhiều chai mới đổi được một ít tiền.
Người đàn ông kia chắc hẳn cũng từng nghĩ như vậy, nếu có một cơ thể khỏe mạnh...
Vạn Thu bỗng nhiên cảm giác bàn tay được Dương Tắc nắm có chút đau, vô thức ngẩng đầu nhìn Dương Tắc.
Dương Tắc có vẻ cũng nhận ra sức lực của mình hơi mạnh, lập tức buông lỏng.
Dương Tắc đứng đó như một tấm nhựa đường, không ánh đèn nào có thể chiếu sáng được.
Một người đàn ông cao lớn, nghiêm túc lại như có thể tan chảy bất cứ lúc nào.
"Vạn Thu." Vạn Thu nghe thấy giọng nói của Dương Tắc, ở trong đám người hỗn tạp lại vang lên cực kì rõ ràng, "Anh thật sự rất vui vì em có thể trở về."
Giây phút này, trực giác Vạn Thu mách bảo, anh hai của cậu nhất định đang nói thật.
Chưa bao giờ cậu chắc chắn một điều gì đến thế.