Dương Tiêu Vũ chú ý đến ánh mắt của Yến Hoa, bước đi ngày càng nhanh hơn, chỉ hai ba bước đã đến bên cạnh Vạn Thu.
Hơi ấm ngọt ngào và mềm mại của Dương Tiêu Vũ bọc lấy Vạn Thu, truyền vào trong cái ôm của hai người, sự khẩn trương như tĩnh điện nổ đôm đốp của Vạn Thu dần dần được xoa dịu.
"Bảo bối, mẹ vừa mới kêu phòng bếp chuẩn bị chút trà chiều, con có thể đi giúp Bạch quản gia được không?" Dương Tiêu Vũ nhẹ nhàng nói.
Vạn Thu đồng ý.
Dương Tiêu Vũ buông lỏng Vạn Thu ra, cậu lập tức đi thực hiện mệnh lệnh của Dương Tiêu Vũ, thậm chí còn quên mất Yến Hoa ở bên cạnh.
Trước khi rời khỏi phòng khách, Vạn Thu quay lại nhìn Dương Tiêu Vũ và Yến Hoa.
Cảm xúc không vui của Dương Tiêu Vũ dường như lan tràn trên mặt.
Giống như những bông hoa khô bị nghiền nát, rải rác xung quanh Dương Tiêu Vũ.
Vạn Thu đứng ở bên cạnh đầu bếp, nhưng đầu bếp dường như không cần cậu giúp đỡ.
Trong lúc Vạn Thu yên lặng chờ đợi, trong đầu cậu nhớ lại cảm giác khi ở bên cạnh Yến Hoa.
Vô lực, mờ mịt, giống như đang chạm vào thứ gì đó trong dòng nước đục ngầu.
Sau đó sợ hãi, khẩn trương, nôn nóng vì không tìm được gì cả.
Bạch quản gia sau khi tiếp nhận việc chuẩn bị trà chiều liền giao nhiệm vụ đẩu xe đựng đồ ăn cho Vạn Thu, Vạn Thu hiện tại có việc phải làm, có thể thực hiện yêu cầu của Dương Tiêu Vũ.
Vạn Thu cẩn thận đẩy xe đựng đồ ăn trở lại phòng khách, âm thanh trò chuyện của Dương Tiêu Vũ và Yến Hoa càng ngày càng gần.
Vạn Thu nghe thấy tên mình trong cuộc thảo luận kia.
Vạn Thu đang đẩy xe đồ ăn, bước chân vô thức giảm tốc độ.
Không thể làm gián đoạn cuộc trò chuyện của mẹ.
Vạn Thu đứng ở cửa, tuy không có ý định nghe nhưng cuộc trò chuyện giữa hai người vẫn lọt vào tai.
"Quả thực không phải chuyện đơn giản, sau này sẽ làm phiền lâu rồi, bác sĩ Yến."
Giọng nói Dương Tiêu Vũ truyền rõ ràng tới Vạn Thu, mà hai từ 'bác sĩ' trực tiếp đi vào sự hiểu biết của cậu.
"Chữa bệnh là chuyện lâu dài, điều quan trọng nhất bây giờ là sự ủng hộ của ba mẹ và người thân, ít nhất hãy để đứa nhỏ học tập nhiều hơn, học cách biểu đạt trước."
Giọng của Yến Hoa khác với những gì Vạn Thu nghe thấy.
Bình tĩnh hơn, giống như ngọn cỏ trong làn sương sớm, màu xanh được phủ lên một lớp sương muối lạnh lẽo.
Vạn Thu không nghe được nhiều lắm, cuộc trò chuyện giữa Dương Tiêu Vũ và Yến Hoa phần lớn là những câu nói dài.
Vạn Thu gặp khó khăn trong việc hiểu những câu dài, cậu chỉ nắm bắt được một số thông tin mà cậu có thể hiểu được.
'bác sĩ', 'chữa bệnh' và 'lâu dài' là những từ dễ hiểu, ở thế giới của Vạn Thu lại giống như bị một cơn lốc xoáy treo lên không trung, điên cuồng xé nát những tảng đá, sinh ra sự sợ hãi và đau đớn.
Bác sĩ, là người chữa bệnh.
Lần này có người mắc bệnh, phải chữa trị lâu dài.
Là ai bị bệnh?
Hiện tại người đang cùng nói chuyện, người đang khám bệnh, là... mẹ?
Khi nhận thức của Vạn Thu về cuộc trò chuyện này đi đến kết luận cuối cùng, trái tim cậu đột nhiên thắt lại.
Yến Hoa rời đi.
Suy cho cùng, đây là ngày đầu tiên tiếp xúc, rất khó để bắt đầu một cuộc trò chuyện bình thường.
Dương Tiêu Vũ cũng có chút bất lực, từ lời Yến Hoa, xem ra mọi hành động của Vạn Thu lúc này đều xuất phát từ phản ứng của những người bên cạnh.
Dương Tiêu Vũ đương nhiên biết, bà sao có thể không biết?
Yến Hoa không đưa ra bất cứ gợi ý hay hướng dẫn cho Vạn Thu, cảm giác mất phương hướng khiến Vạn Thu khẩn trương quá mức.
Mà đưa ra gợi ý hay hướng dẫn không phải là việc Yến Hoa cần làm, mà là việc người nhà bọn họ cần làm.
Dương Tiêu Vũ có chút đau đầu.
Trong khi đang mải suy nghĩ về cuộc trò chuyện với Yến Hoa, Dương Tiêu Vũ nhận ra Vạn Thu lúc này đang ở bên cạnh mình.
Vạn Thu đang nhìn bà, Dương Tiêu Vũ mơ hồ nhận ra, thay vì là ánh mắt thăm dò, luôn phản chiếu ảnh ngược của người khác, lúc này trong mắt Vạn Thu dường như có cảm xúc vi diệu nào đó xoay quanh.
Vạn Thu ngồi cạnh Dương Tiêu Vũ như thường lệ, trước sau vẫn không quá mức xâm phạm vào lĩnh vực thân mật riêng tư.
Ở một góc mà tầm nhìn của Dương Tiêu Vũ không thể chạm tới, ngón tay Vạn Thu âm thầm ấn vào góc quần áo của Dương Tiêu Vũ.
Bởi vì Vạn Thu luôn để ý tới Dương Tiêu Vũ, vì vậy sau khi Dương Tiêu Vũ trở về, Vạn Thu hầu như đều ở bên cạnh bà.
Cho tới nay Vạn Thu vẫn luôn như thế.
Không ai nhận ra Vạn Thu dính lấy Dương Tiêu Vũ hơn hẳn ngày thường.
Ngoại trừ Sở Ức Quy.
Đêm khuya, trong phòng ngủ, dưới ánh đèn bàn sáng rực, Sở Ức Quy khép sách lại, xoa xoa lông mày để giải tỏa mệt mỏi.
Sở Ức Quy đứng trên ban công, nhiệt độ đêm hè vẫn còn nóng nực, nhưng làn gió nhẹ quét qua mang đến cảm giác thoải mái không thể tìm thấy trong phòng điều hòa.
Lúc này, hầu hết mọi người đều đã ngủ, Sở Ức Quy có thể nhìn thấy ánh sáng mờ nhạt từ căn phòng bị màn đen che phủ của Dương Tắc.
Căn phòng của Vạn Thu cũng tối đen hoàn toàn.
Sở Ức Quy đem ánh mắt ngưng lại trên ban công, nơi chỉ còn một mảnh bóng tối.
Sau một lần được Dương Tắc hỏi, Vạn Thu đã biết bật đèn khi cần thiết.
Bây giờ tắt hết, là vì đã ngủ rồi sao?
Sở Ức Quy rũ mắt xuống, trở về phòng, kéo rèm lại, che đi tia sáng cuối cùng của ánh trăng.
Nhưng hắn chưa có ý định đi ngủ, lại mở cửa bước ra khỏi phòng.
Đến trước cửa phòng Vạn Thu.
Sở Ức Quy ấn vào tay nắm cửa, rắc một tiếng, là âm thanh cửa được mở ra.
Sở Ức Quy buông tay nắm, cũng không trực tiếp bước vào phòng Vạn Thu.
Không cần vào hắn cũng biết Vạn Thu lúc này không có trong phòng.
Tiếp tục bước đi trên hành lang tối tăm chỉ có ánh đèn mờ, phương hướng của Sở Ức Quy rất rõ ràng.
Cuối cùng, hắn đứng ở bên ngoài phòng Dương Tiêu Vũ và Sở Kiến Thụ.
Sở Ức Quy đã tìm được Vạn Thu.
Một thân hình gầy gò, nho nhỏ trong một hành lang rộng lớn.
Vạn Thu đứng ở cửa phòng Dương Tiêu Vũ, ôm một cái gối và một cái chăn mỏng.
Chăn mỏng vẫn được gấp gọn gàng, Vạn Thu chắc hẳn mới tới không lâu.
Vạn Thu rũ mắt, dựa vào tường, bên cạnh đột truyền đến tiếng bước chân khiến Vạn Thu giật mình, cậu ngẩng đầu, nhìn thấy Sở Ức Quy vốn không nên xuất hiện ở đây.
Đôi mắt mở to vì ngạc nhiên.
Sở Ức Quy đặt ngón trỏ lên môi, ý muốn nói Vạn Thu tiếp tục giữ im lặng.
Vạn Thu ngơ ngác nhìn Sở Ức Quy nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu về phía trước.
Hai người đi về hướng khác, Vạn Thu an tĩnh theo sau Sở Ức Quy.
Cho tới khi đến một ban công thoáng đãng hẻo lánh, nơi có những chiếc ghế dựa cố định trên mặt đất, sạch sẽ, là nơi được dọn dẹp hàng ngày.
Đêm hôm nay là một đêm hè mát mẻ, bầu trời đầy sao lấp lánh, ánh trăng sáng đến mức không cần đèn cũng đủ thấy rõ mọi vật.
Vạn Thu ôm gối và chăn mỏng nhìn Sở Ức Quy, cảm thấy có chút bối rối.
"Đã muộn thế này, sao anh lại đi tới cửa phòng mẹ?"
Giọng nói của Sở Ức Quy có vẻ phù hợp với đêm khuya, không ồn ào mà nhẹ nhàng, khiến Vạn Thu cảm thấy mình không còn đơn độc nữa.
Vạn Thu vô thức ôm chặt gối và chăn mỏng trong tay, vẻ mặt dưới ánh trăng cuối cùng cũng lộ ra chút lo lắng: "Mẹ… bị bệnh."
Dương Tiêu Vũ bị bệnh?
Ngay cả Sở Ức Quy trong thoáng chốc cũng không hiểu được câu nói này, hôm nay Dương Tiêu Vũ trông rất khỏe mạnh.
"Tại sao anh lại nghĩ mẹ bị bệnh?" Chắc chắn Dương Tiêu Vũ không có bệnh nên Sở Ức Quy lựa chọn hỏi ‘tại sao bị bệnh’ thay vì ‘bệnh gì’.
"Hôm nay có bác sĩ tới." Sở Ức Quy nghe được giọng nói yếu ớt như muỗi của Vạn Thu.
Bác sĩ tới hôm nay, là Yến Hoa.
Sở Ức Quy biết Dương Tiêu Vũ đã đưa bác sĩ tâm lý về gặp Vạn Thu, hắn cũng không chủ động ra chào hỏi.
Bây giờ xem ra Vạn Thu đã hiểu sai ý của bác sĩ tâm lý.
"Anh yên tâm, mẹ không có bệnh." Sở Ức Quy nói.
Vạn Thu đột nhiên ngước mắt lên, bản thân vì lo lắng cho Dương Tiêu Vũ mà trong mắt bắt đầu có một tầng nước, ngay lúc này lại có một thoáng kinh hỉ nở rộ.
Sở Ức Quy nói như vậy, vậy mẹ nhất định không bị bệnh.
Điều Vạn Thu lo lắng suốt đêm đã bị lời nói của Sở Ức Quy dập tắt.
"Bác sĩ, là bạn của mẹ." Vạn Thu chợt nghĩ đến điều này, tìm bác sĩ vốn không phải vì bị bệnh mà vì bạn của mẹ tình cờ là bác sĩ.
"Không, đúng là có người bị bệnh, mới cần mời bác sĩ." Sở Ức Quy biết Vạn Thu đang suy nghĩ gì, liền nói thẳng: "Anh trai, anh bị bệnh rồi."
Cậu bị bệnh sao?
Vạn Thu bối rối sờ soạng trên dưới, ấn ấn khắp nơi, nhưng...
"Không đau…" Đối với Vạn Thu, bị bệnh chắc chắn sẽ đau, nhưng cậu lại không cảm thấy đau ở đâu, vậy tại sao cậu lại bị bệnh?
Còn bệnh đến mức cần bác sĩ?
"Anh trai, anh có biết mình và những người khác không giống nhau không?" Sở Ức Quy không lựa chọn vòng vo hay che giấu mà thẳng thắn nói với Vạn Thu.
Vạn Thu bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Vạn Thu cúi đầu.
Gió nhẹ thổi qua, bên tóc dài hơn một chút của Vạn Thu nhẹ nhàng đong đưa, giống như động tác gật đầu, mềm mại đến mức khó mà phát hiện được.
"Đó là một căn bệnh." Sở Ức Quy nói: "Vị bác sĩ đó tới đây để chữa bệnh cho anh."
Là bệnh sao?
Lần đầu tiên Vạn Thu biết, sở dĩ cậu khác biệt với mọi người là do bị bệnh.
Nếu là bệnh thì chỉ cần an tâm chữa trị sẽ khỏi đúng không?
Nếu khỏi bệnh rồi, liệu ba mẹ có thích cậu hơn, liệu mối quan hệ giữa cậu với Sở Ức Quy có tốt hơn không?
Không ai thích bị bệnh, Vạn Thu cũng không thích.
Trong đầu Vạn Thu hiện lên hình ảnh Vạn Tiểu Hoa.
Bà ngoại vẫn luôn bị bệnh, mà có vẻ như bà sẽ không bao giờ khỏi.
Liệu cậu có giống bà ngoại không?
"Có thể chữa khỏi được không?" Nếu không chữa được sẽ chết sao?
"Có thể." Có thể chữa khỏi hay không, không phải Sở Ức Quy cứ nói là được.
Nhưng vấn đề này, hắn chọn cách giấu đi, để cho Vạn Thu một câu trả lời chắc chắn.
Vạn Thu tin vào điều đó.
Sở Ức Quy nói cậu có thể chữa khỏi, vậy cậu nhất định có thể.
Vạn Thu vẫn luôn cố hết sức để trở nên thông minh nhưng lại không thể tìm được cách, có phải bác sĩ Yến chính là con đường giúp cậu trở nên thông minh hơn không?
Nếu trở nên bình thường...
Chắc chắn sẽ được yêu thích.
Sẽ không bị bỏ rơi nữa.
"Anh phải nghe lời bác sĩ."
Thầy giáo đã dạy, khi ốm phải nghe lời bác sĩ mới có thể nhanh khỏi bệnh.
Nhưng Vạn Thu nghĩ đến sáng nay không thể đáp ứng được mong đợi của bác sĩ, đột nhiên cảm thấy mình giống như một bệnh nhân mắc bệnh nan y, lại không chịu uống thuốc theo chỉ định, bỗng chốc hoảng hốt.
"Bác sĩ, nói rồi." Ở trước mặt Sở Ức Quy, Vạn Thu luôn dễ dàng bày tỏ suy nghĩ trong lòng hơn, hiện tại cậu vừa lo lắng vừa hoảng sợ, ôm chặt gối đầu, khẩn trương xoa nắn: "Anh...không làm được…không biết…"
Sở Ức Quy lắng nghe câu nói ngắt quãng của Vạn Thu, cố gắng hiểu những gì Vạn Thu lo lắng.
Nghề nghiệp của Yến Hoa khiến Vạn Thu nghĩ rằng mọi câu hỏi dành cho mình đều có mục đích.
Vạn Thu rất nhạy cảm, cậu có thể cảm nhận được sự tồn tại của 'mục đích' rất rõ ràng.
Khi không có 'mục tiêu' nhưng lại có 'phương hướng', Vạn Thu sẽ tự biết phải bắt đầu làm gì.
Nhưng mục tiêu của Yến Hoa lại hướng về chính Vạn Thu.
Yến Hoa có thể vẫn chưa tìm ra cách giao lưu với Vạn Thu, nhưng dù sao Yến Hoa cũng là bác sĩ chuyên nghiệp, sẽ rất sớm tìm ra.
Vì thế……
Sở Ức Quy sẵn sàng để Yến Hoa tránh khỏi một số con đường vòng, hắn cũng có thể chiếm một phần nhỏ trong việc tham gia trị liệu tâm lý cho Vạn Thu.
"Anh yên tâm, cô ấy là bác sĩ, anh là bệnh nhân, bệnh nhân không biết bệnh gì, nhưng bác sĩ biết, anh chỉ cần tin tưởng, hợp tác thật tốt với bác sĩ"
Vạn Thu cúi đầu.
Dưới ánh trăng lộ rõ vẻ mất mát.
"Anh hôm nay, không, hợp tác tốt..."
"Không sao." Sở Ức Quy trấn an.
"Không biết, hợp tác như thế nào..." Vạn Thu không biết nên làm sao để nghe theo lời Sở Ức Quy.
"Làm những gì anh có thể làm." Giọng nói nhẹ nhàng của Sở Ức Quy lúc này giống như ánh trăng, soi rõ sự mờ mịt của Vạn Thu, "Nếu anh không làm được, vậy thì không cần làm."
Vạn Thu ngước mắt nhìn Sở Ức Quy, lại thêm một lần nữa, Sở Ức Quy đưa ra một chỉ dẫn không phù hợp.
Nếu không thể đáp ứng yêu cầu của người khác, chẳng phải sẽ mang đến 'không vui' sao?
Sau khi 'không vui' tích lũy, chẳng phải sẽ gây ra đau đớn sao?
Cậu không thể né tránh khỏi Yến Hoa, Yến Hoa là người mà mẹ tin tưởng, cũng là bác sĩ mà người bệnh không thể phản kháng.
Sở Ức Quy làm sao có thể không nhận ra sự rối rắm và bất an của Vạn Thu?
Cũng giống như lần trước, Sở Ức Quy một lần nữa nắm lấy sợi xích sắt đang khóa chặt Vạn Thu, sợi xích lạnh lẽo dường như bao phủ lòng bàn tay hắn bằng luồng khí lạnh như băng, cự tuyệt lực kéo của hắn.
Nhưng hắn vẫn siết chặt tay, không để sợi xích sắt giam cầm Vạn Thu có cơ hội chạy thoát.
"Nếu sợ hãi, hãy chạy trốn, tới tìm em." Sở Ức Quy dùng những từ đơn giản nhất, rõ ràng nhất để Vạn Thu có thể theo kịp.
Vạn Thu lại im lặng.
"Anh, em trước giờ chưa từng lừa dối anh."
Lời Sở Ức Quy nói đột nhiên xuyên thủng sự khẩn trương và sợ hãi của Vạn Thu, trong mắt Vạn Thu, Sở Ức Quy vẫn luôn đứng trên con đường thẳng nhất, nắm tay cậu tiến về phía trước.
Sở Ức Quy luôn đúng.
Vạn Thu không biết Yến Hoa sẽ chữa bệnh như thế nào.
Vạn Thu không biết nên hợp tác với Yến Hoa ra sao.
Mà sự chỉ dẫn của Sở Ức Quy đã giúp Vạn Thu có thể nhìn thẳng vào sương mù.
Làm những gì có thể làm, những gì không thể thì không cần làm.
Trước mắt Vạn Thu, những điều bị ẩn giấu trong sương mù dần dần hiện ra.
Đó là một tấm gương.
Chỉ là Vạn Thu đứng trước gương, lại không biết dáng vẻ phản chiếu trong gương của mình trông như thế nào.
Nhưng ít nhất cậu đã biết đây là một tấm gương, điều này cũng đủ khiến cậu an tâm.
Tiếng xích sắt vang lên, sự bất an theo xích sắt vỡ nát đầy đất.
"Đi ngủ thôi, anh." Sở Ức Quy đứng dậy, mỉm cười nói: "Trở về phòng."
Vạn Thu gật đầu.
Bàn tay ôm gối buông lỏng.
Đi theo Sở Ức Quy, Vạn Thu ngẩng đầu nhìn hắn.
Dưới ánh đèn hành lang mờ ảo, bạn cậu, em trai cậu, vẫn là sự hiện diện khiến người ta cực kì yên tâm.
‘thoải mái’, dường như Vạn Thu đã có chút khái nghiệm với từ 'thoải mái' sau đêm nay.
Thoải mái có nghĩa là cảm giác bình yên trong tâm hồn phải không?
Hay là cảm giác được trở về phòng sau một đêm hè nóng bức?
Hay là cảm giác được ôm chiếc gối mềm mại trong lồng ngực?
Kể từ đêm đó, Vạn Thu đã gặp Yến Hoa hai lần nữa.
Nhưng lần này, sự căng thẳng và lo lắng đã được giảm bớt rất nhiều, Vạn Thu cuối cùng cũng thấy được một chút 'vui vẻ' ngoi lên trong tâm trạng của Yến Hoa.
Yến Hoa khen ngợi cậu, còn tặng cậu một hộp kẹo chứa đầy ngôi sao, nói đây là phần thưởng của cậu.
Vạn Thu nhìn những viên kẹo, những viên kẹo lung linh sắc màu, ở mặt trên còn vẽ những khuôn mặt nhỏ đang tươi cười, giống như đang khen ngợi sự thành công của Vạn Thu sau khi nghe theo Sở Ức Quy.
Vạn Thu đặt kẹo lên bàn sách trong phòng ngủ, nhìn những ngôi sao lấp lánh dưới ánh mặt trời, những ngôi sao xinh đẹp này giống như lời nói của Sở Ức Quy, là thứ có thể mang lại sự an tâm cho Vạn Thu.
Bạn của cậu, không gì làm không được.
———
Sáng sớm nọ, khi Vạn Thu xuống lầu liền thấy Sở Ức Quy, nhưng cũng là Sở Ức Quy mà Vạn Thu chưa từng thấy qua.
Trong ký ức của Vạn Thu, Sở Ức Quy luôn mặc quần áo rộng rãi thoải mái, dù là bộ nào cũng trông rất đẹp.
Mà hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng và quần dài xanh, trên tay còn cầm chiếc áo mà Vạn Thu quen thuộc.
Sở Ức Quy đang mặc đồng phục học sinh.
Vạn Thu đã từng gặp rất nhiều bạn cùng lớp có vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng Sở Ức Quy lại đẹp hơn tất cả những người mà cậu từng gặp.
Cậu cảm thấy Sở Ức Quy đẹp nhất trong bộ đồng phục học sinh.
Dáng người Sở Ức Quy quả thật rất đẹp, không phải là một thiếu niên quá cường tráng, nhưng đồng phục mặc trên người lại có thể tôn lên những đường nét của cơ thể.
Sở Ức Quy dường như cũng chú ý tới ánh mắt Vạn Thu đang dán chặt vào mình, quay đầu lại hỏi: "Sao vậy? Anh?"
Vạn Thu phục hồi tinh thần, nhìn Sở Ức Quy, lại nhìn đồng phục lần nữa.
Sở Ức Quy hiểu ý, kéo kéo cổ áo đồng phục: "Hôm nay đi học, hôm qua em đến trường một chuyến, sắp khai giảng rồi, anh nhớ không?"
Vạn Thu gật đầu, cậu nhớ Sở Ức Quy sắp rời đi, nhưng lại không hắn biết đi đâu.
"Ban ngày em không ở đây, nhưng tan học em sẽ về nhà." Sở Ức Quy nói.
Vạn Thu không nói gì, cậu cũng không có lý do gì để nói.
Chỉ là nhìn Sở Ức Quy, Vạn Thu chợt nghĩ Sở Ức Quy là em trai của mình, là em trai chỉ nhỏ hơn mình chút xíu.
Em trai rất giỏi, chẳng lẽ cũng giống như học sinh đứng đầu trường, sẽ có rất nhiều giáo viên và bạn học thích em trai sao?
Nhất định là vậy.
Sắp khai giảng rồi.
Vạn Thu bắt đầu đi học muộn hơn Sở Ức Quy vài ngày, mỗi ngày cậu cũng nhìn điện thoại, đếm ngược từng ngày cho đến khi bắt đầu đi học.
Nhìn thấy đồng phục học sinh của Sở Ức Quy, Vạn Thu nhận ra tất cả đồng phục của cậu đều ở trong căn nhà thuê, bây giờ cậu chẳng có gì cả.
Cậu có một cái bàn, có sách vở và rất nhiều bút, nhưng cậu lại không có đồng phục, cặp sách hay bài tập hè.
Vạn Thu bắt đầu cảm thấy lo lắng, cậu vẫn chưa làm xong hầu hết bài tập hè. Nghĩ đến chuyện khi quay lại trường, giáo viên sẽ bắt cậu đứng lên rồi gọi điện cho ba mẹ, liền trở nên căng thẳng.
Cậu chuyển đến nhà mới, nhưng không dám nhắc đến nhà thuê trước đó.
Cậu nhận ra mỗi khi nhắc đến căn nhà thuê, mẹ sẽ không vui.
Cậu không biết làm cách nào để từ nhà mới đến trường.
Bác sĩ Yến Hoa nói, đối với những thứ không biết, nếu muốn biết, hãy học cách đặt câu hỏi.
Mà vấn đề lớn nhất đối với Vạn Thu bây giờ, là làm thế nào để đi học.
Trong khoảng thời gian này, ban ngày Dương Tiêu Vũ sẽ đi ra ngoài, buổi tối mới về nhà.
Vạn Thu biết, Dương Tiêu Vũ ra ngoài đi làm.
Nhưng buổi tối Dương Tiêu Vũ nhất định sẽ dành thời gian ở bên cạnh cậu.
Vạn Thu chưa bao giờ dám nhắc đến việc bắt đầu đi học với Dương Tiêu Vũ.
Cậu có thể xin lỗi, rồi làm lại bài tập hè.
Cậu có thể mua đồng phục, số tiền ba cho, cậu vẫn giấu dưới đệm, rất nhiều rất nhiều.
Nhưng…
Một ngày trước khi khai giảng, Vạn Thu cuối cùng không kiên nhẫn nổi nữa đã lặng lẽ đi theo sau Bạch quản gia.
Bạch quản gia rất bận rộn, Vạn Thu lặng lẽ đi theo phía xa, chờ Bạch quản gia có thời gian.
Bạch quản gia ngay từ đầu đã phát hiện ra Vạn Thu đang theo dõi mình, mặc dù công việc hôm nay còn chưa xong, nhưng ông vẫn dứt khoát cởi găng tay, cởi áo khoác đồng phục quản gia, ngồi ở một nơi râm mát, thong thả rót cho mình một tách trà.
Bạch quản gia thậm chí không dùng điện thoại mà nhìn về phía xa.
Vạn Thu vẫn luôn do dự.
Bạch quản quản gia suy nghĩ, có nên đợi Vạn Thu chủ động tới hay không? Hay tự mình nên đi hỏi một chút.
Nhưng nghĩ đến yêu cầu của bác sĩ Yến Hoa, Vạn Thu cũng đã chủ động, tốt nhất nên làm theo mong muốn của Vạn Thu.
Bạch quản gia đã uống xong tách trà thứ hai, có chút choáng váng, thậm chí còn bắt đầu muốn đi vệ sinh.
Thật không ngờ tam thiếu gia nhà họ lại kiên nhẫn như vậy, nếu chỉ số thông minh bình thường thì sau này nhất định sẽ thành công rực rỡ.
Khi thấy Vạn Thu chậm rãi đứng trước mặt, Bạch quản gia cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Chú." Giọng nói non nớt của thiếu niên có chút khẩn trương, "Cháu có một câu hỏi."
"Đương nhiên có thể hỏi, tôi rất vui, tôi thích nhất chính là trả lời câu hỏi." Bạch quản gia nói xong, cảm thấy biểu hiện của mình có chút khoa trương.
Mặc dù muốn giúp Vạn Thu thêm động lực, nhưng ở độ tuổi này còn dùng giọng điệu kì quái như vậy, ông vẫn có chút ngượng ngùng.
"Cháu nghĩ... cháu nên...làm thế nào để đến đâu...?"
Lời nói của Vạn Thu khiến Bạch quản gia mất một lúc lâu mới hiểu được, cẩn thận hỏi: "Muốn biết làm thế nào để đến được nơi mình muốn đi sao?"
Bạch quản gia đợi một lúc, Vạn Thu mới gật đầu.
"Cậu muốn đi đâu có thể trực tiếp nói cho tôi, tôi có thể cho người đưa cậu đến đó." Bạch quản gia cũng bắt đầu học cách thả chậm câu chữ, thong thả chờ Vạn Thu hiểu ra.
"Vậy thì, ngày mai…" Vạn Thu muốn làm tốt chuyện này, nghĩ nghĩ, lại nói: "Hôm nay."
Ngày mai là ngày khai giảng.
Thông báo khai giảng của Vạn Thu đều nằm trong căn nhà thuê trước đây, cậu không thể nhớ mình cần mang theo những gì khi đến khai giảng.
Vạn Thu không nhớ số điện thoại của giáo viên chủ nhiệm, hoặc là nói cậu chưa từng có.
Hôm nay tới trường trước, có thể nhận được một phần thông báo khai giảng khác.
Dù thế nào đi nữa, ít nhất cậu cũng có thể bắt đầu đi học, nếu cậu không mang theo những thứ trong thông báo khai giảng thì cậu sẽ không thể đi học.
Vạn Thu vậy mà chủ động yêu cầu ra ngoài? Bạch quản gia cũng có chút ngạc nhiên.
"Cậu muốn đi đâu?" Bạch quản gia nhìn Vạn Thu cả người căng thẳng, vẻ mặt cũng có chút hoảng hốt.
"Trường học." Vạn Thu trả lời.