Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao

Lớp học khiêu vũ kết thúc, học sinh tốp năm tốp ba đã cùng nhau ra ngoài, nhưng Chu Bồi Ngọc lại nhìn Vạn Thu.

Nhìn chăm chú một hồi lâu.

Dường như Vạn Thu đã nhận ra Chu Bồi Ngọc có chuyện muốn nói, cậu đứng tại chỗ mà không rời đi ngay.

Dương Tắc thấy Vạn Thu còn chưa đi ra, vốn muốn tiến tới nhưng Sở Ức Quy đột nhiên ngăn lại.

Chu Bồi Ngọc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: "Vạn Thu, cậu muốn tới nhà tớ chơi không?"

"...?" Vạn Thu dần dần mở to hai mắt, trong lòng không thể tin được.

"Tý nữa cậu có bận gì không?" Chu Bồi Ngọc hỏi.

"Không..." Vạn Thu thì thầm.

"Vậy cậu có đi không?" Chu Bồi Ngọc hỏi.

Nhưng khuôn mặt Vạn Thu lại dần đỏ lên, cúi đầu xuống.

Chu Bồi Ngọc bị vẻ mặt của Vạn Thu làm cho sửng sốt.

"Nhưng cậu là con gái."

Tưởng Thành Phong nói con trai khác con gái, nên giữ khoảng cách nhất định.

"...A." Chu Bồi Ngọc đột nhiên ý thức được Vạn Thu vẫn là một cậu con trai, bởi vì quá quen thuộc với Vạn Thu, cộng với vấn đề trí thông minh của Vạn Thu, cô gần như quên mất sự khác biệt giữa nam và nữ.

"Chắc không có vấn đề gì đâu, cậu là bạn nhảy của tớ mà, tớ còn nói với ba mẹ là cậu sẽ đến."

Vạn Thu chớp mắt.

Nhịp tim không tự chủ mà đập nhanh hơn.

Chu Bồi Ngọc không giỏi việc nhìn vẻ mặt người khác nên không chú ý tới biểu cảm của Vạn Thu, nghiêng đầu hỏi: "Cậu có đi không? Nếu có thì tớ sẽ gọi điện về nhà ngay."

Vạn Thu cảm thấy vô cùng hoảng loạn vì đột nhiên được mời đến nhà bạn bè.

Mặc dù Chu Bồi Ngọc đã từng đến nhà cậu nhưng cậu chưa từng đến nhà bạn bè.

Vạn Thu rất mong chờ điều đó.

"Tớ...rất muốn đi." Vạn Thu nói.

Chu Bồi Ngọc nhìn Vạn Thu.

Oa... Vạn Thu vậy mà nói rất muốn đi.

Chu Bồi Ngọc hiếm khi nghe thấy Vạn Thu nói muốn làm gì, nhưng trong khoảng thời gian này, dường như những chuyện Vạn Thu muốn làm đang dần rõ ràng hơn.

Tuy bản thân là người đề nghị nhưng Chu Bồi Ngọc lại cảm thấy có chút ngượng ngùng vì được chờ mong nhiều như vậy.

"Vậy chiều nay cậu tới nhà tớ nhé? Ăn tối luôn nhé?" Chu Bồi Ngọc nói, lén liếc nhìn hai người đang chờ cách đó không xa, "Nhưng anh trai em trai cậu không thể tới."

Vạn Thu sửng sốt.

"Tớ là bạn của cậu, không phải là bạn của bọn họ, không quen nhau sẽ khiến mọi người cảm thấy rất xấu hổ."

Chu Bồi Ngọc cảm thấy có chút tiếc nuối, cô bé thực sự rất mê nhan sắc của Sở Ức Quy, đương nhiên muốn mời người về nhà để khoe với ba mẹ về anh chàng siêu đẹp trai này.

Tuy rất đau lòng, nhưng không được vẫn là không được.

Lần này cô vẫn muốn để Vạn Thu thấy một gia đình bình thường là như thế nào.

Chu Bồi Ngọc luôn cảm thấy nếu cứ bị người nhà nhìn mà không cho chút không gian riêng tư nào, nếu là cô, cô sẽ cảm thấy ngột ngạt không thở nổi mất.

Nhưng khi Vạn Thu nghe thấy Sở Ức Quy không được phép đi cùng, sự hứng thú đang tăng nhanh đột nhiên như bị dội một chậu nước lạnh từ trên xuống dưới.

Bên cạnh cậu luôn có người nhà, nếu không có ai ở bên thì mọi người sẽ vô cùng lo lắng.

Vạn Thu vẫn còn nhớ rõ chuyện trước đó, cậu không muốn nó lại xảy ra nữa.

Cho dù mọi người đều nói không sao cả...

Nhưng Dương Tắc lúc đó vẫn để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho Vạn Thu, Vạn Thu không muốn lặp lại sự việc đó.

"Xin lỗi, tớ không thể đi được." Vẻ mặt Vạn Thu hiện rõ mất mát.

"Cậu thật là..." Chu Bồi Ngọc chỉ hận rèn sắt không thành thép đối với tính cách không biết tranh thủ hưởng chút tự do của Vạn Thu, nói, "Vậy thôi, tớ cũng cần về nhà nghỉ ngơi."

Chu Bồi Ngọc có chút không vui, cũng biết chuyện mình không vui là vô cớ gây rối.

Chẳng qua hơi tức giận vì lời mời hảo tâm của mình bị từ chối, nhưng Vạn Thu cũng không nhất định phải chấp nhận lời mời này.

Chu Bồi Ngọc và Vạn Thu cùng nhau đi về phía cửa phòng tập khiêu vũ, một trước một sau.

Vạn Thu cẩn thận quan sát Chu Bồi Ngọc đang lẩm bẩm biểu đạt tâm tình không tốt.


"Sao vậy? Anh trai?" Ngay khi Sở Ức Quy nhìn thấy Vạn Thu bước ra đã nhận thấy cảm xúc khác thường của Vạn Thu.

Vạn Thu giống như một đứa trẻ vô tình làm sai chuyện gì đó: "Anh chọc giận Chu Bồi Ngọc."

Sở Ức Quy nhìn về phía Chu Bồi Ngọc.

"Không, tớ không tức giận, Vạn Thu cậu nói bậy cái gì đấy! Cứ như nói tớ keo kiệt vậy!" Chu Bồi Ngọc lập tức quay qua kêu gào với Vạn Thu.

Sở Ức Quy lại kiên nhẫn hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Chu Bồi Ngọc nghiêng đầu không chịu thừa nhận mình đang có chút bực mình, nói: "Tớ mời Vạn Thu đến nhà chơi, nhưng cậu ấy từ chối."

"Tại sao? Anh trai tôi hẳn là rất muốn đi mới đúng." Sở Ức Quy biết rõ Vạn Thu sẽ phản ứng như thế nào đối với chuyện này.

Vạn Thu cúi đầu, cuối cùng dưới áp lực chậm rãi trả lời: "Anh chỉ có thể tự mình đi."

Dương Tắc nhận ra gì đó, nhìn Vạn Thu.

Sở Ức Quy và Dương Tắc ngay lập tức nghĩ đến lý do khiến Vạn Thu chần chờ.

Dương Tắc cau mày, hiển nhiên có chút do dự.

Sở Ức Quy quan sát Dương Tắc, đột nhiên nói: "Anh trai sẽ đi."

Vạn Thu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Sở Ức Quy, có chút bối rối.

Nhưng trong sự bối rối cũng xen lẫn chờ đợi và niềm vui.

"Xin lỗi, anh trai vì bọn tôi nên mới từ chối cậu, mong cậu đừng để bụng." Sở Ức Quy xin lỗi Chu Bồi Ngọc trước.

Chu Bồi Ngọc là người rất thích những anh chàng đẹp trai, sao có thể trách Sở Ức Quy được? Cô xua tay tỏ vẻ mình không để ý chút nào.

Sở Ức Quy quay đầu lại nói với Vạn Thu: "Anh, anh muốn thì cứ đi, bọn em sẽ không đi cùng, anh chỉ cần nhớ đeo vòng tay và đừng tháo ra là được."

Quyết định của Sở Ức Quy hiển nhiên có chút tùy tiện, nhưng Dương Tắc cũng không từ chối.

Chu Bồi Ngọc có chút kinh ngạc.

Cô còn cho rằng không ai trong Sở gia sẽ chịu để Vạn Thu một mình.

Vạn Thu nắm chiếc vòng, nâng niu nó trong tay, vô cùng trịnh trọng hứa hẹn với Sở Ức Quy: "Anh tuyệt đối sẽ không tháo nó ra."

Sở Ức Quy dường như bị hành vi của Vạn Thu chọc cười, nói: "Cũng không phải bọn em muốn giam anh trai, chỉ là muốn xác nhận xem anh có an toàn không, mất vòng tay cũng không sao, đừng để mất điện thoại là được, anh không cần quá áp lực."

Vạn Thu gật đầu.

Sở Ức Quy nhắc nhở: "Buổi tối muốn về thì gọi điện thoại cho anh hai, anh ấy sẽ đến đón anh."

"Ừ." Vạn Thu đáp.

Sở Ức Quy đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Vạn Thu: "Anh, em ở nhà đợi anh."

Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy với anh mắt trông mong.

Gật gật đầu.

Dưới cái nhìn chăm chú của Vạn Thu, Sở Ức Quy mỉm cười: "Anh đi chơi vui vẻ nhé."

"Được." Vạn Thu cũng mỉm cười với Sở Ức Quy, cuộc thảo luận vừa rồi như thể đã biến thành niềm vui không tên vào lúc này.

Chu Bồi Ngọc ở bên cạnh, mặc dù cảm thấy cảnh tượng này rất đáng yêu, nhưng không biết vì sao lại luôn có cảm giác em trai đang dẫn dắt anh trai.

Vạn Thu đi thay quần áo, đưa quần áo khiêu vũ và những vật linh tinh khác cho Sở Ức Quy.

Mà Dương Tắc vẫn lẳng lặng nhìn thẳng vào Vạn Thu thật lâu, lâu đến mức Chu Bồi Ngọc cảm thấy e ngại.

Cuối cùng Dương Tắc chỉ đưa cho Vạn Thu sữa và cốc ngô ngọt, sau đó bỏ hết tiền mặt trên người mình vào túi của Vạn Thu.

Dương Tắc nhìn bóng lưng Vạn Thu và Chu Bồi Ngọc cùng nhau vào thang máy.

Thẳng đến khi hai người hoàn toàn biến mất.

Sở Ức Quy nghiêng đầu nhìn Dương Tắc, mở miệng: "Anh hai, anh có giận vì em tự ý quyết định không?"

Dương Tắc không trả lời.

Trong sự tương phản mãnh liệt giữa ánh nắng rực rỡ ban ngày và mưa tuyết lạnh giá đêm đông kia, một ranh giới hiện lên rõ ràng trong ký ức của Dương Tắc.

Nhưng…

Đại khái sau ngày hôm đó, dù bùng nổ một cách bị động nhưng một khi thực sự trút được cơn giận, ngược lại lại trở nên nhẹ nhõm hơn.

"Anh không tức giận." Dương Tác cuối cùng cũng nói.

"Anh vẫn lo lắng sao?" Sở Ức Quy trực tiếp hỏi.


Dương Tắc không trả lời, sự im lặng này đủ để chứng tỏ hắn chưa thả lỏng, nhưng cũng có nghĩa hắn không thật sự muốn kiềm chế Vạn Thu.

Sở Ức Quy nói: "Anh hai, anh trai sẽ trở nên độc lập."

"Anh biết." Dương Tắc cũng không quá muốn phác họa ra dáng vẻ độc lập của Vạn Thu trong tương lai. "Anh chỉ cảm thấy Vạn Thu không cần độc lập cũng được."

"Anh trai bây giờ cũng không phải muốn độc lập, chỉ là muốn có cuộc sống của riêng mình thôi." Sở Ức Quy nói.

Mặc dù vẻ mặt Dương Tắc vẫn nghiêm túc nhưng dần dần có thêm vài phần bất đắc dĩ.

"Đúng vậy, anh biết, là anh quá lo lắng." Dương Tắc thở dài, "Em út, có lẽ anh là một người anh rất vô dụng, còn cần người khác an ủi."

"Dù bao nhiêu tuổi cũng cần được an ủi." Sở Ức Quy mỉm cười, "Chỉ hy vọng anh hai không cảm thấy em xen vào chuyện người khác là được."

Dương Tắc khi đối mặt với Sở Ức Quy cũng sẽ thả lỏng không ít.

Người em thông minh của hắn luôn có thể dùng tư thái bình thản của mình lây nhiễm cho những người bên cạnh.

"Anh đưa em về." Dương Tắc nói.

"Vậy sau đó anh sẽ tới đây chờ anh trai sao?" Sở Ức Quy trực tiếp vạch trần tâm tư của Dương Tắc.

Điều này khiến Dương Tắc có chút xấu hổ.

Nhưng Sở Ức Quy lại cười: "Ít ra anh hai cũng đã không ngăn cản anh trai một mình đến nhà bạn bè chơi, đây là tiến bộ lớn rồi."

Dương Tắc cảm thấy Sở Ức Quy có lẽ đang khen mình.

Dương Tắc nhịn không được nói: "Em út, đôi khi anh thật sự cảm thấy em không hợp với tuổi tác của mình."

"Có lẽ tính cách em có vấn đề?" Sở Ức Quy không phủ nhận.

Dương Tắc thở dài: "Đôi khi anh cũng suy nghĩ không biết lớn lên em sẽ như thế nào, em có từng nghĩ đến chuyện sau này mình làm gì không?"

Dương Tắc chỉ thuận miệng hỏi, hắn và Sở Chương đã biết tương lai bản thân sẽ thừa kế tài sản của cha mẹ.

Nhưng đối với Sở Ức Quy, tương lai vẫn là một vấn đề mờ mịt.

"Mặc kệ sau này em làm gì, anh hai nhất định sẽ toàn lực ủng hộ em." Dương Tắc vẫn luôn rất thích Sở Ức Quy, nhờ sự tồn tại của Sở Ức Quy, hắn mới có khoảng trống để thở.

Sở Ức Quy đột nhiên nói: "Có lẽ em sẽ trở thành trợ lý của anh cả hoặc thư kí của anh hai. "

Dương Tắc sửng sốt: "Em út, em rất ưu tú, thay vì phụ tá người khác thì em thích hợp với chuyện khai phá thế giới của riêng mình hơn."

Đối với sự xuất sắc của Sở Ức Quy, Dương Tắc cảm thấy nếu bị chôn vùi thì thật đáng tiếc.

Nhưng Sở Ức Quy lại nói: "Em nghĩ mình rất phù hợp với công việc thư ký."

Dương Tắc rất ngạc nhiên.

Sở Ức Quy luôn là một đứa trẻ có suy nghĩ sâu sắc về bản thân, tại sao lại nghĩ thứ mình cần là một công việc thư ký?

"Em út, em còn nhiều thời gian để suy nghĩ, không cần phải nhốt mình ở một vị trí.”

Dương Tắc nói.

Sở Ức Quy lại cười, tiếng cười rất trong trẻo.

Dương Tắc nhìn qua, mơ hồ nhìn thấy một thứ gì đó khác hẳn quá khứ.

Đây là một ý nghĩ kỳ lạ nhưng vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Dương Tắc, không vứt đi được.

"Dù là trước kia hay bây giờ, em đều đã nghiêm túc suy xét tới chuyện này." Sở Ức Quy đáp lại Dương Tắc.

Cả trước kia và bây giờ sao?

Dương Tắc mơ hồ cảm giác được trong đầu mình đột nhiên hiện lên một chữ.

—— Hoạt bát.

Từ này đã từng không phù hợp khi đặt trên người Sở Ức Quy, lại dường như ở trong tiếng cười của Sở Ức Quy mà xuất hiện.

——

Chu Bồi Ngọc từ xa quay đầu lại mấy lần, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

"A, anh hai của cậu nhìn qua thật hung dữ, vừa nãy tớ còn tưởng anh ấy muốn đánh chết tớ chứ."

Vạn Thu lắc đầu: "Anh hai sẽ không."


"Đó là nói quá, là nói quá." Mặc dù Chu Bồi Ngọc cảm thấy Vạn Thu đang bị kiểm soát, nhưng có vẻ không nghiêm trọng như cô tưởng tượng.

Có phải mình nghĩ nhiều rồi không?

Chu Bồi Ngọc nhìn Vạn Thu đeo túi nhỏ, đột nhiên hỏi: "Bây giờ người ta đều dùng điện thoại trả tiền, sao cậu còn dùng tiền mặt vậy?"

Tay Vạn Thu vô thức vuốt ve túi nhỏ đựng tiền mặt, nói: "Tớ không biết."

"Vậy tớ dạy cậu nhé?"

Thế là Chu Bồi Ngọc dứt khoát ngồi trên bồn hoa gần đó, lớp học khiêu vũ không tan muộn như trường học, bọn họ la cà một chút cũng không sao.

"Bây giờ mọi người đều dùng điện thoại trả tiền, lúc nào cậu cũng mang theo tiền mặt thì sẽ dễ bị trộm mất."

Vạn Thu nghĩ đến chồng tiền trong tủ sắt của mình, cậu thích tự đếm tiền hơn là dùng điện thoại, điều này khiến cậu có cảm giác an tâm hơn.

Nhưng nếu điện thoại ít khả năng bị đánh cắp hơn, cậu sẽ chọn điện thoại.

Chu Bồi Ngọc tay cầm tay chỉ Vạn Thu từng bước một, khi đến lúc liên kết thẻ, Vạn Thu liền lấy ra một tấm thẻ từ trong túi nhỏ của mình.

Chu Bồi Ngọc thử liên kết thẻ, một lần đã thành công.

"Cậu xem, khi thanh toán chỉ cần như vậy..."

Chu Bồi Vũ kiên nhẫn dạy Vạn Thu cách đặt mật khẩu, Vạn Thu cũng kiên nhẫn học.

"Vậy bây giờ cậu quét cái này, sau đó chuyển một xu cho tớ, nếu thông báo chuyển thành công là được rồi."

Chu Bồi Ngọc ngẩng đầu liếc nhìn một thiếu niên đẹp trai lướt ngang qua, cúi đầu liền nhìn thấy Vạn Thu nhập số tiền sáu chữ số, sau đó ấn chuyển khoản.

"A, không, đây là mật khẩu, mật khẩu sẽ nhập ở đây." Chu Bồi Ngọc lập tức nhắc nhở.

Vạn Thu nhìn vào giao diện nhập mật khẩu, còn Chu Bồi Ngọc bất đắc dĩ ngửa đầu nhìn lên trời, dù sao chuyển khoản số tiền lớn như vậy sẽ không thành công, trong thẻ sao có thể có nhiều tiền như vậy...

Nhưng đột nhiên nghĩ đến gia tài giàu có của Sở gia, Chu Bồi Ngọc liền giữ tay Vạn Thu đang nhập mật khẩu.

"Chúng ta làm lại đi." Chu Bồi Ngọc có dự cảm mãnh liệt nhất định sẽ chuyển thành công số tiền sáu chữ số kia, cho nên tốt hơn hết là đừng để Vạn Thu tùy tiện thao tác.

Chu Bồi Ngọc yêu cầu Vạn Thu lặp lại thao tác mười lần, sau khi giải thích rõ ràng liền cùng Vạn Thu đến căng tin.

Hai người chọn đồ uống, Vạn Thu cầm điện thoại quét mã QR.

Khi nghe tiếng thanh toán thành công, Vạn Thu đứng trước quầy cầm điện thoại, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Chu Bồi Ngọc ở một bên cười khúc khích, nhìn Vạn Thu hai mắt tròn xoe.

"Cậu cũng có thể chuyển tiền cho người khác, ví dụ ngày lễ tình nhân sẽ chuyển 520 nghĩa là anh yêu em, 1314 nghĩa là một đời một kiếp, 666, 888 gì đó, còn có thể gửi tiền làm quà từ xa, thú vị chứ?"

Chu Bồi Ngọc hết sức vui mừng mà phổ cập lợi ích của thanh toán bằng điện thoại cho Vạn Thu.

Vạn Thu tiếp tục lắng nghe, nỗ lực học thêm cách sử dụng các chức năng khác của điện thoại.

Về nhà Chu Bồi Ngọc phải bắt xe buýt, nhưng hôm nay tâm trạng rất tốt nên bọn họ cùng nhau đi bộ về.

Nhà Chu Bồi Ngọc cách lớp khiêu vũ ba bốn trạm xe buýt, bọn họ đi ngang qua quảng trường nhỏ.

Vạn Thu nhìn thấy rất nhiều người đang vui đùa và nhảy múa ở đó.

"Buổi tối nhàn rỗi mẹ tớ lại đến đây nhảy." Chu Bồi Ngọc nói với Vạn Thu: "Tớ dạy mẹ nhảy, sau đó mẹ tớ lại ra đây dạy người khác, còn được người ta gọi là cô giáo cơ."

Vạn Thu chớp mắt nói: "Mẹ tớ cũng nhảy rất giỏi, mọi người ở nhà đều giúp tớ tập luyện."

"Nhà cậu đều học qua rồi nhỉ?" Chu Bồi Ngọc nói.

Vạn Thu gật đầu.

"Mẹ tớ thì mù tịt." Chu Bồi Ngọc nhún nhún vai, "Nhảy thì khó coi, nhưng so với mấy ông lão bà lão ở quảng trường vẫn tốt hơn chút."

Vạn Thu nhìn Chu Bồi Ngọc, mặc dù những lời này không phải khen ngợi nhưng khi nói chuyện, bong bóng nhỏ vui vẻ thỉnh thoảng lại toát ra từ trên người Chu Bồi Ngọc khiến Vạn Thu bị hấp dẫn.

"Bánh caramen ở đây ngon lắm, đợi tớ mua một hộp rồi chúng ta chia nhau."

"Tớ cũng rất thích kem ở tiệm này, tớ mua một cái rồi chia đôi... Quên đi, mua hai cái!"

"Tớ thích nhất là món gà bít tết phô mai này! Chúng ta mỗi người một nửa nhé!"



Đồ ăn trong tay Vạn Thu trong tay ngày càng nhiều, cậu ăn kem trước cho khỏi rớt.

Thật sự rất ngon.

Vạn Thu cảm thấy Chu Bồi Ngọc hình như cực kì vui vẻ.

Dưới ánh mắt nghi hoặc và tò mò của Vạn Thu, Chu Bồi Ngọc cuối cùng cũng không nhịn được cười hai tiếng.

"Ngày thường mẹ tớ không cho ăn quá nhiều, nói sẽ béo, ảnh hưởng đến vóc dáng, vất vả lắm tớ mới đưa bạn về nhà, sao bà ấy có thể làm trò không cho tớ ăn đồ ăn vặt trước mặt bạn bè được chứ?"

Chụy tính cả rồi.

"Có thể không nghe lời mẹ sao?" Trong quan niệm của Vạn Thu, cho đến tận bây giờ, cậu đều coi lời nói của Dương Tiêu Vũ là mệnh lệnh.

"Cũng không phải làm chuyện gì xấu, hơn nữa cậu có thể bảo đảm mọi chuyện mẹ cậu làm đều đúng không?" Chu Bồi Ngọc bĩu môi.

Mặc dù Vạn Thu cảm thấy làm vậy không tốt, nhưng Chu Bồi Ngọc hiện tại thực sự rất vui vẻ.

Giống như chiếc chong chóng nhỏ được buộc vào xe đạp mà Vạn Thu từng nhìn thấy bên đường, phần phật xoay tròn trong gió, hóa thành một bông hoa xinh đẹp.

Gia đình Chu Bồi Ngọc sống trong một khu chung cư, cũng toàn là các dãy nhà cao tầng, nhưng Chu Bồi Ngọc lại sống trong một tòa nhà thấp ở tầng bảy.


Tòa nhà này có một cầu thang cho một căn hộ, thang máy dẫn thẳng tới cửa nhà Chu Bồi Ngọc.

Lúc này, một mùi thơm ngọt ngào tỏa ra từ cánh cửa đang mở.

"Mẹ, con về rồi!"

Vạn Thu nghe thấy Chu Bồi Ngọc hét rất to về hướng căn phòng, hơn nữa còn tiện tay ném ba lô lên ghế sofa.

Vạn Thu đứng ở cửa nhìn thấy Chu Bồi Ngọc đá một đôi dép lê đến trước mặt mình: "Cậu đi cái này đi."

Đây là lần đầu tiên Vạn Thu đến nhà bạn.

Trái tim bây giờ khẩn trương đến mức muốn nhảy ra.

Nhà của Chu Bồi Ngọc có diện tích xấp xỉ căn nhà gần trường mà cậu và Sở Ức Quy hiện đang sống, nhưng phong cách trang trí lại hoàn toàn khác.

Cách đó không xa có một bức tường treo đầy ảnh, trên đó là ảnh cưới.

Chiếc ghế sofa màu cam sáng mềm mại, còn có đệm và vỏ chống bẩn.

Trên móc treo những chiếc áo khoác lộn xộn của một gia đình ba người.

Khắp nơi đều là tủ, trên ban công thì có rất nhiều hoa.

Vạn Thu nhìn, cảm nhận được mình đang ở trong một không gian hoàn toàn mới.

Giữa những đồ đạc và đồ trang trí hơi lộn xộn này, cậu thấy được hơi thở ồn ào của cuộc sống, hơi thở ấy đang gào thét để chứng minh sự tồn tại của mình.

"Mẹ, ba đâu?" Chu Bồi Ngọc hỏi.

"Ba con ra ngoài mua đồ ăn vẫn chưa về." Một giọng nữ tươi sáng từ trong bếp truyền tới, sau đó Vạn Thu nhìn thấy mẹ Chu Bồi Ngọc bước ra.

Mẹ Chu và Dương Tiêu Vũ là hai người phụ nữ có phong cách hoàn toàn khác nhau. Mẹ Chu trông lớn hơn nhưng dáng người vẫn rất mảnh mai, đeo tạp dề và mỉm cười với Vạn Thu.

"Nào, mau vào trong ngồi, dì nghe nói con muốn tới liền chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ, sắp có rồi."

Mẹ Chu hòa ái chào đón Vạn Thu, mà Vạn Thu lại cứng đờ ngồi trên ghế sofa.

"Đừng ngồi đây, đến phòng tớ đi." Chu Bồi Ngọc trực tiếp nắm lấy cánh tay Vạn Thu, khiến Vạn Thu vừa mới ngồi xuống lại đứng dậy.

Mẹ Chu nghe xong chỉ dặn dò một câu: "Đừng đóng cửa đấy."

"Đã biết đã biết." Giọng nói của Chu Bồi Ngọc tràn đầy vẻ thiếu kiên nhẫn, khiến Vạn Thu nhìn mà mở to hai mắt.

Vạn Thu không hề chuẩn bị liền bị kéo thẳng vào phòng ngủ của Chu Bồi Ngọc, toàn thân cứng đờ.

Chu Bồi Ngọc cảm thấy không có vấn đề gì nên đưa cho Vạn Thu một chiếc ghế xoay, Vạn Thu yên lặng ngồi trên đó.

Cậu vô thức quan sát bốn phía xung quanh.

Phòng của Chu Bồi Ngọc rất sáng sủa, màu sắc tổng thể vô cùng ấm áp.

Mặc dù có chút lộn xộn nhưng có thể thấy đủ thứ đẹp đẽ trông giống như đồ trang trí xung quanh.

Cảm giác nơi này...

Giống như cửa hàng thời trang mà Vạn Thu đã cùng Phó Chính Vũ đến, có rất nhiều thứ mà cậu chưa từng thấy trước đây.

"Mau nhìn này!" Đột nhiên một cuộn giấy xuất hiện trước mặt Vạn Thu, Chu Bồi Ngọc trải nó lên giường.

Phản ứng đầu tiên của Vạn Thu, đây hẳn là poster.

Sau khi nhìn thấy người trên đó, Vạn Thu mới biết đây là poster của anh cả.

"Tớ là fan cuồng của Sở Chương, tớ đã mua rất nhiều đồ của anh ấy!"

Chu Bồi Ngọc vừa nói vừa bày ra rất nhiều thứ cùng với bức ảnh Sở Chương trước mặt Vạn Thu.

Vạn Thu chớp mắt, nhìn Chu Bồi Ngọc lấy ra một hộp ghim cài áo: "Cái này đều là tớ tự làm đấy!"

Vạn Thu ngạc nhiên khi nhìn những chiếc ghim cài áo xinh đẹp với nhiều hình dạng khác nhau.

"Tớ còn làm sổ tay nữa!"

Chu Bồi Ngọc cho Vạn Thu xem rất nhiều thứ khiến cậu hoa cả mắt.

Chu Bồi Ngọc cũng tự mình làm một số đồ vật, nhìn rất đẹp mắt.

"Thế nào, tớ lợi hại không?" Chu Bồi Ngọc nhìn những chiến lợi phẩm bày trên giường, tự hào nói với Vạn Thu: "Tớ đã tiêu tốn không ít sức lực đâu đấy!"

Vạn Thu thực sự cảm thấy rất lợi hại.

Những thứ tỉ mỉ và đẹp đẽ này khiến Vạn Thu cảm nhận được sự say mê.

"Chữ ký của Sở Chương rất khó lấy, tớ đã đóng khung cái lần trước cậu đưa cho tớ rồi."

Vừa nói, Chu Bồi Ngọc vừa đưa một khung ảnh cho Vạn Thu.

Vạn Thu nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết của Sở Chương và chữ ký trên đó, cảm thấy thật vi diệu.

Chu Bồi Ngọc cũng thích anh cả của cậu.

Nhưng không biết tại sao, cậu lại cảm thấy tình yêu mình dành cho anh cả đã bị Chu Bồi Ngọc lấn át.

Nếu có cơ hội, cậu cũng muốn dành nhiều thời gian ở bên anh cả hơn, hiểu anh cả hơn một chút.

—————

Sốp đang ốm quá nên tuần này tạm nghỉ nha cả nhà iu 🤧🤧


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận