Khang_ người mà bây giờ ai cũng trông mong... Anh cũng đang trên đường chạy về, anh nhớ lại những phút giây rùng rợn lúc nảy anh phải trải qa.
*Cách đây 30p"
-Zạ bác cho con hỏi, có phải bác là trưởng thôn không ạ?-Khang rụt rè nhìn người đàn ông đã lớn tuổi, ngồi trước một căn nhà sàn đầu thôn
Ông nhìn tổng thể người Khang
-Cậu là ai? Ai cho phép cậu đến thôn của chúng tôi
-Zạ...zạ, cháu đến đây để xin thuốc ạ!-Khang cuối gầm mặt xuống
-Xin thuốc? Thuốc gì mà cậu xin?-ông vẫn đặt ra những câu hỏi khiến Khang ko dám trả lời (vì sợ ý mà, tại trước khi đi Rali đã ns ng.dân họ ko thích người lại đến thôn của họ)
-Zạ, xin thuốc chửa bệnh ạ!
-Chửa bệnh cho ai?
-Zạ, một người bạn tên Kendy ạ...cô ấy bị dị ứng ớt, tình trạng rất nặng ạ!-Ánh mắt cầu xin.
-Nếu mún lấy thuốc ở đây thì cậu phải vượt qa một thử thách-ông trưởng thôn ns xong rồi đứng dậy bước vào trong nhà
-Ông mún con làm gì cũng được ạ! Con sẽ làm tất cả, chỉ mong ông cho thuốc ạ...-Khang chạy theo ông vào nhà
-Cậu hãy uống hết ly này đi-ông đưa cho Khang một cốc nước không biết là gì.
-Đây là gì ạ?-Khang cầm lên, uống vào
-Nọc rắn độc vs nước để lâu ngày-ông thanh thản như ko chuyện gì
"Phụt"
-Nọc...nọc...nọc rắn...độc-Khang trợn tròn mắt
-Nếu cậu chịu được thì tôi sẽ đưa thuốc cho cậu
Khang bắt đầu thấy cơ thể khó chịu, như có hàng ngàn con kiến cắn vào người...từ từ trở nên đau nhói, Khang lăn qa lăn lại để khống chế lại mình
Chưa đầy 5p,ông trưởng thôn đỡ Khang lên ghế, làm những động tác khó hĩu rồi Khang đổ mồ hôi ướt cả áo, dần dần mất đi những cơn đau.
-Thuốc đây cậu mang về đi-Ns rồi ông trưởng thôn bỏ đi, đc một khoảng ông ns với lại - cậu là một người đàn ông can đảm đấy
-Khang còn ngơ ngác, chợt sực tỉnh-Vâng, con cảm ơn ông ạ!-Xong, Khang vội vả chạy ra ngoài, nhanh lái xe về.
*Hiện tại*
Khang chợt rùng mình rồi lại tập trung lái xe vs tốc độ kinh hoàng.