sự thật bất ngờ
Sau chuyện xảy ra hôm đó hắn suy nghĩ rất nhiều, hắn ko hiểu vì sao nó lại ko nhớ Nhi-người mà nó ms bik hơn 1 tháng .Hắn quyết tâm tìm hiểu cho thật rõ để mọi việc đc sáng tỏ hơn. Mới sáng, hắn đã đến phòng bác sĩ 1 mình
-Bác sĩ à! Cho tôi hỏi sao ông ns cô ấy sẽ nhớ những người ms qen zậy sao hôm qa cô ấy gặp người qen chỉ hơn 1 tháng thì ko nhớ? Ông giải thích cho tôi đi!-hắn nhìn vào mặt ông bác sĩ cầu mong 1 câu trả lời thật sự
-Thật ra thì...cô ấy...ko nhớ ai cả, cô ấy mất hết những kí ức của qá khứ rồi!-Ông bác sĩ cuối mặt xuống, ko dám nhìn vào ánh mắt đó của hắn giọng ns ông nhỏ dần
-Sao ạ...Sao chuyện này có thể xảy ra như thê đc. Ko, ko thể nào!!! Zậy sao cô ấy nhớ tôi? Sao bác sĩ lúc đầu lại ns cô ấy ko mất hết kí ức? TẠI SAO???-hắn đã mất bình tĩnh gào thét, lay mạnh người ông bác sĩ
-Tại vì...vì...-ông bác sĩ ấp úng ko bk nên giải thích từ đâu và giải thích như thế nào
-Tất cả tại em nhờ bác sĩ ns dối mọi người đó!!!-từ ngoài 1 giọng nữ vang lên
-P...Pi...o...Pio, em vừa ns gì zậy?-hắn nhìn Pio hỏi lại như ko tin vào tai mình
-Em đẵ nhờ bác sĩ làm zậy-Pio nhìn hắn, ánh mắt nhòe đi. Pio kể lại cho hắn mọi chuyện-Lúc Rali zừa tĩnh, anh và mọi người ko có ở đó, em là người vào thăm Rali đầu tiên và
Quay zề qá khứ cách đây 4 ngày
-M có sao ko Rali? M có nhớ t ko?-Pio lo lắng cho nó
-M khùz hã??? Sao ko nhớ m đc, m là...là....-nó gáng lôi kí ức zìa
-Cái tên t m còn hok nhớ huống chi t. T là Pio bạn thân của m, còn m, m là Rali-Pio ns từng chi tiết cho nó biết
-Ồ, t bik rồi...m là bạn t, hì hì-nó cười hiền
-Mà này, m có nhớ anh Bảo ko?-Pio nhìn chằm chằm vào mặt nó
-Bảo...là ai? T ko nhớ
-Bảo là bạn trai m, một hồi họ vào thăm m thì t sẽ lại đứng bên cạnh anh đó, m cứ gọi Bảo là anh. Ok
-Ưm...ok
Quay zìa thực tại
-Mọi chuyện là zậy đó, em ko mún làm anh sock thêm thôi...em xin lỗi-Pio ns nhỏ dần
-Thôi đc rồi...anh ko trách em-hắn đứng lên tính bước đi
-Anh đừng trách bác sĩ nhé! Tại em nhờ bác sĩ ns zậy để...-giọng Pio vang lên làm hắn khựng lại
-Anh biết rồi-hắn bước đi ns vọng lại
Hắn giờ ko biết phải đối mặt vs nó thế nào. Hắn nhói ở trong tim, cứ như 1 con dao đâm thẳng vào tim hắn zậy. Hắn lang thang ở ngoài đường (hix hix, tội nghiệp anh ý qá T.T). Hắn lao zào rượu, ngày nào hắn cũng uống rượu, ko màng việc học, ít vào thăm nó, ko giao tiếp vs bất cứ ai kể cả An.