“Con về rồi ạ”-Nó đẩy cửa bước vào nhà. Bố mẹ nó đang ngồi xem tivi. Nó chạy lên phòng cất cặp thay quần áo, rửa mặt xong mới xuống dưới nhà rồi ngồi vào chiếc ghế đơn bên mé bàn. Rót 1 cốc nước và uống (Tất nhiên).
“Hải Anh. Xuống dọn cơm đi con”-Bố nó vừa xem tivi vừa nói với nó
“Ơ. Ko chờ em hả bố?”-Nó ngây thơ nhìn bố mình
“Nó về rồi. Con dọn xong thì gọi em xuống luôn đi”
“Dạ”-Nó chạy tọt vào trong bếp và 3p sau chạy lên nhà, ko thèm gõ cửa, nó xông thẳng vào phòng em nó “Này nhóc. Rửa tay rồi xuống ăn cơm đi”
“Chị.”-Nó đang định bước đi thì em nó gọi lại
“Gì nữa?”-Nó cau có
“Cho Phong xin cái thẻ 20 đi”-Nhóc năn nỉ với nó
“Thẻ 20? Được thôi. Đưa tiền đây. Chị mua cho”-Nó chìa tay ra trước mặt em nó
“Chị”-Em nó kêu nhẹ
“Ko có thì thôi. Chị ko phải cái ngân hàng. Hì hì”-Nó cười rồi đi xuống nhà
“Chị. Mua cho Phong đi mà”-Em nó chạy theo túm lấy tay áo nó rồi lắc lắc
“Chịu thôi”-Nó vẫn bàng quan.- “Trừ khi…”
“Trừ khi làm sao? Chị nói đi”-Em nó nóng ruột
“Trừ khi đợt thi tới này nhóc zing đc số điểm 10 lớn hơn hoặc ít nhất là bằng với kết quả 4 năm trc của chị thì chị có thể sẽ suy nghĩ lại”
“Ok. Tưởng gì. Ch
uyện nhỏ. Chị nói rồi nhé”-Nói rồi em nó chạy lên nhà
“Này. Ko ăn cơm còn làm gì đấy”
“Em xuống ngay”
Nó cười, lắc đầu đi xuống nhà. Vào phòng bếp, bố mẹ đã ngồi bên cạnh bàn ăn cơm từ lúc nào rồi.
“Hải Anh. Hải Phong đâu?”-Mẹ nó hỏi nó
“Con đây ạ”-Hải Phong vừa chạy vào vừa nhanh tay bốc 1 miếng trứng bỏ vào miệng “Wow. Mẹ là number 1. Mẹ là 1 ét-tê của con”
“Này. Em đã rửa tay chưa mà bốc ăn thế hả?”-Nó đập vào tay Phong
“Phong rửa rồi. Ko tin chị ngửi thử xem. Con có mùi của xà phòng nữa nha”-Nhóc chìa 2 bàn tay nhỏ nhắn ra trc mặt nó
“Vậy thì ăn cơm thôi. Ăn cơm nào”-Bố nó cười cười
“Con mời bố mẹ ăn cơm”-Nó và cậu nhóc đồng thanh
“Chị mời Phong ăn cơm”-Nó cười rồi xoa đầu em nó
“Phong cũng mời chị ăn cơm”-Cậu nhóc cũng học theo cách nó nhưng do thấp hơn nó nên đành thôi
Sau bữa trưa. Em nó đi học, bố mẹ nó đi làm. Chỉ có mình nó ở nhà. Nó khóa hết cửa nhà lại rồi lên phòng học bài. Với cái chỉ số IQ ko cao nhưng cũng chẳng thấp. Chỉ 2h là quá đủ để nó hoàn thành đống bài tập về nhà.
“Chết! Đã 2h55 rồi sao”-Nó cầm chiếc đồng hồ để bàn rồi chạy nhanh làm thủ tục cá nhân rồi vớ vội chiếc cặp đi học
Bằng 1 tốc độ kinh ng, nó có mặt tại trường đúng 3h15. Đang thở dốc thì bọn Hằng, Lan , Nguyệt cùng đi tới
“Wow. Hiếm nha. Nhỏ Ngốc mà cũng thở dốc nè bà con”-Hằng làm bộ la lớn
Nó cố hít thở thật sâu để giữ hơi thở đều đặn rồi mới quắc mắt nhìn Hằng
“Nè. Hằng sợ rằng ng ta ko biết hay sao mà la lớn thế?”
“Keke. Ai biểu bà mới về trg nửa năm đã cuỗm ngay cái vị trí số 1 của trg đẩy tui xuống thứ 11 làm chi?”-Hằng ngây thơ vô (số) tội nhìn nó
“Thôi ko nói nữa. Vào lớp đi. Muộn rồi”
Dứt lời thì ng cũng chẳng còn tăm hơi đâu. Nó lại như 1 vận động viên đường dài, chạy với 1 tốc độ tối đa mà nó có thể chạy đc lúc này, lao thẳng vào lớp.
Cửa lớp 11A1
“Thưa cô, em xin phép vào lớp”-Nó đứng ngay ngắn giữa cửa lớp. Xui xẻo cho nó. Giáo viên môn Hóa hôm nay nghỉ. Giáo viên dạy thay lại nổi tiếng là ‘ác nữ’. Phen này thì nó chết chắc. Đang loay hoay ko biết làm gì thì bọn nhỏ Hằng cũng tới. Kết quả vẫn là phải hứng chịu những ánh nhìn xoi mói của ‘ác nữ’ cùng những lời đàm tiếu của mấy nhỏ trong lớp.
“Thưa cô, chúng em xin vào lớp”-Cả 1 ‘quân đoàn’ xin vào lớp đang đứng trc cửa lớp.
“Dương Quân đấy à. Em cứ vào đi”-Thái độ của ‘ác nữ’ thay đổi chóng mặt. Ai chẳng biết ‘ác nữ’ mê bóng rổ, trong khi đó Dương Quân lại là đội trưởng đội bóng rổ của trg, đã nhiều lần đạt cup vô địch. Bà ta ko quý thì mới là chuyện lạ
Nó cứ đứng nhìn. Dương Quân ko phải ng xa lạ. Cái kẻ ngồi ngay bên cạnh nó, cách nó có 1 cái ô bàn ấy sao nó có thể ko biết đc? 1 kẻ có độ tự kỉ còn nặng hơn cả độ mặn của biển Chết. Và điều quan trọng nhất, hắn và nó hiện đang cùng giữ vị trí số 1 của bảng xếp hạng học tập trong trg. Nó ghét cái vẻ kênh kiệu của hắn. Nhìn mà chỉ muốn đấm cho vỡ cái mặt đấy ra.
Lúc đi ngang qua 4 đứa nó, nó rõ ràng nhìn thấy nụ cười đắc thắng của hắn. Hừm. Ức chế chết nó. Bây giờ nó lại thấy hạnh phúc vì ‘ác nữ’ ko để cho tụi nó vào lớp. Nó vẫn đứng trc cửa lớp, khuôn mặt chẳng biểu hiện gì. Từ từ khép chặt 2 mắt, nó đang nhẩm lại mấy câu bất đẳng thức thầy mới cho hồi sáng. Và nó ko phát hiện ‘ác nữ’ đang nhìn nó với 1 ánh mắt phức tạp.
“Hải Anh”-’ác nữ’ gọi nó-”Em có thể vào chỗ đc rồi”
Nó nhẹ nhàng và chầm chậm mở mắt nhìn thẳng vào ánh mắt phức tạp của ‘ác nữ’. Nó ko hiểu tại sao hôm nay ‘ác nữ’ lại khác trc như vậy.
“Thưa cô, vậy còn 3 bạn ấy thì sao ạ?”-Nó nhìn về phía 3 đứa bạn đang há mồm nhìn ‘ác nữ’. Cũng phải thôi. Đến nó còn chẳng tiêu hóa kịp nữa là…
“Đc rồi. Tất cả cùng vào đi”-’ác nữ’ ban chiếu đại xá có ai mà ko hân hoan. Nhưng lần này thực sự nó chẳng vui vẻ nổi
Lúc đi ngang qua chỗ của Vân, tụi nó nghe thấy rõ ràng
“Shit! Cái lũ nhà quê tụi nó mà cũng học đòi giống bà kìa, Vân”-Quyên tung hứng
“Tui biết nhiều ng muốn đc như tui nhưng mà…đó ko phải là 1 việc dễ”-Vân vừa nói vừa nhìn thẳng vào mặt nó
Vẫn cười, vẫn điềm đạm nhưng chỉ có Chúa mới biết trong lòng nó đang tức tối đến mức nào. Thề có Chúa, học ở cái lớp này trong nửa năm mà nó đã giảm tới 5kg do stress. Bình thản về tới chỗ ngồi, nó chỉ còn biết cách chút giận vào trang giấy. Nó phải giỏi hơn, thành đạt hơn tất thảy mọi ng.
Miên man với suy nghĩ của mình mà nó đã vô tình bóp nát cây bút trong tay. Mảnh vỡ của chiếc bút đâm vào tay chảy máu khiến nó bình tĩnh hơn 1 chút.
-Nè Ngốc!-Lan vừa nói vừa đưa cái băng cá nhân cho nó.
Nó vẫn cứ lan man suy tư, chẳng hay biết gì. Hại mấy con bạn nó hoảng cả lên
-Ngốc! Sao thế?-Hằng quan tâm
-Ngốc? Ngốc ơi-Nguyệt khẽ gọi nó. Nhưng nó vẫn bất động như tượng. 2 mắt cứ nhìn thẳng vào chỗ bàn tay bị thương, khuôn mặt ko chút biểu cảm. (Man rợ)
-Này. Hải Anh. HOÀNG HẢI ANH-Lan gần như thét lên
-Điếc tai quá. Này. Có ng gọi-Quân vừa nói vừa lấy cái thước kẻ đập vào chỗ tay chảy máu của nó
Cảm giác mát lạnh khiến nó hồi tỉnh lại. Ngây ngốc nhìn Quân như muốn hỏi ‘có chuyện gì?’ vậy
Quân chẳng buồn nói gì mà chỉ khẽ quay đầu nhìn sang bên cạnh rồi quay lại với bài giảng của mình. Ko mảy may đếm xỉa tới đôi mắt mở to nhìn mình đầy ngạc nhiên của nó.
Đầu nó lúc này chạy nhanh 1 suy nghĩ “Hôm nay có bão”. Nghĩ thì nghĩ, nó vẫn quay qua chỗ mấy nhỏ bạn mình.
-Có chiện chi mà chúng mi gọi ta tới tấp giữ zậy?
-Lão Thiên ơi. Ta muốn lật bàn-Giọng Lan lảnh lót-Thưa cô nương, tại hạ chẳng hay cô nương hiện đang tơ tưởng đến ý chung nhân nên thất lễ, thất lễn rồi
-Ko sao. Đại cô nương như ta đại nhân có đại lượng, ko chấp nhặt tiểu cô nương-Nó đáp liền mạch bằng cách học theo mấy bộ phim truyền hình như Lan
-Các hạ thật là…vô đối.-Hằng xen ngang
-Hôm nay coi như tại hạ đc đại khai nhãn giới.- Nguyệt cũng chẳng chịu kém phần
Nói xong cả 4 ng cùng che miệng cười mà ko để ý tới ‘ác nữ’ đang nhìn họ với 1 ánh mắt ko mấy thân thiện
-4 em nữ cuối lớp đứng hết lên cho tôi-giọng ‘ác nữ’ cao vút
Cả 4 hết nhìn nhau rồi lại nhìn ‘ác nữ’. Chẳng ai bảo ai cả 4 cùng đứng lên, đầu cúi gằm, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Cả lớp im phăng phắc ko 1 tiếng động. Bầu ko khí dường như ngưng đọng. Kết hợp cùng cái nắng hè vẫn còn đang rất oi bức mặc dù đã gần 4h chiều. Tất cả tạo nên 1 sức ép nặng nề lên thần kinh non nớt của những cô, cậu học trò nhỏ bé, chưa hiểu thế sự. ‘Ác nữ’ nhìn cái nắng bên ngoài. Có 1 suy nghĩ len lỏi tỏa sáng trong đầu:
-4 em…có biết tại sao mình bị gọi ko?
-Thưa cô, chúng em biết sai rồi ạ-Hằng nhanh nhẹn đỡ lời (Ng ta là lớp phó mà)
-Tốt. Tôi cũng ko muốn bị ng ta gọi là ‘ma nữ’. Nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Các em đã phạm lỗi, tôi ko thể nhắm mắt làm ngơ…
Cô dừng 1 chút nhìn 4 nhỏ. Cả 4 cùng hẹn mà nhìn nhau, sau lưng đầy mồ hôi lạnh. Nhìn kĩ có thể thấy bả vai còn hơi run run.