Mặt trời dần ló dạng, những tia nắng ấm áp lại trải dài trên khắp mọi ngõ ngách sưởi ấm mọi vật qua 1 đêm sương lạnh lẽo. Thu qua đông đã tới. Mọi ng mặc những bộ đồ ấm áp, những cô bé, cậu bé học sinh vẫn vui đùa trên đg, những cô gái, chàng trai vẫn tiếp tục hối hả, những cặp tình nhân vẫn ngọt ngào bên những chiếc bánh nóng mới ra lò hay chỉ đơn thuần là trùng hợp nhìn nhau rồi cười 1 cái. Nó lại nằm viện 1 lần nữa. Đây là lần thứ 3 trong năm nó phải nằm viện nhưng nó lại ko thấy buồn chút nào. Đang ngồi bên cửa sổ nhìn những ngắm quang cảnh bận rộn của mọi ng thì có ng bước vào phòng nó. Nó quay đầu lại rồi cười với ng vừa bước vào
-Buổi sáng tốt lành!
-Buổi sáng tốt lành! Sao lại ra đây đứng, sẽ bị lạnh đấy
-Ko sao. Ko lạnh
-Còn dám nói nữa, mau nhìn xem, tay em cũng đã lạnh đến đỏ cả lên rồi còn nói ko lạnh
Quân vừa nói vừa áp 2 bàn tay mình vào tay nó. Nhiệt độ của bàn tay của Quân khiến nó thoải mái hơn. Việc Quân thay đổi cách xưng hô nó cũng chẳng còn lạ lẫm nữa. Lúc đầu, nó hỏi Quân tại sao, Quân chỉ nói, tại vì sinh trc nó nên gọi thế cũng chẳng sao. Cứ vậy thành quen, nó cũng chẳng còn thấy lạ gì nữa.
-Hôm nay Quân ko đi học à?
-Cô bé ngốc!-Quên vuốt nhẹ sống mũi nó-Với anh, em quan trọng hơn mọi thứ
Hành động của Quân khiến nó đỏ bừng mặt, vội vàng quay đi, nó chạy lại giường bệnh, nhìn bọc đồ Quân vừa mang tới. Bên trong là 1 hộp cháo gà còn nóng hổi, nó hớn hở
-Wow. Là cháo gà.
Nó thích ăn cháo gà điều này ko cần phải bàn cãi, nhưng nó lại ko ngờ Quân biết điều đó. Vui mừng khi biết Quân cũng quan tâm tới mình khiến nó vội vàng đổ cháo ra bát bắt đầu ăn
-Aaaaaa. Nóng quá!
Nó vội vàng ăn mà quên mất món cháo gà vừa ra lò vẫn còn rất nóng. Nó vội vàng đặt bát cháo xuống rồi đi tìm nước uống. Quân thấy vậy thì giúp nó rót 1 cốc nước lạnh
-Hậu đậu!
Vừa đưa nước cho nó Quân vừa cười xoa đầu nó. Nó nhận lây cuốc nước trong tay Quân, uống 1 ngụm thì thấy đỡ hơn 1 chút, đặt cốc nước xuống, nó lại cầm bát cháo lên, nhìn khói nghi ngút từ bát cháo tỏa ra mà nó ngao ngán
-Thế này thì bao giờ mới đc ăn?
-Ngốc!-Quân cốc yêu nó rồi cầm lấy bát cháo. Cậu thổi nguội từng thìa cháo rồi đút cho nó ăn
Nó cứ ngồi ngoan ngoãn trên giường hưởng thụ sự chăm sóc tận tình của Quân. Có thứ gì đó khiến nó cảm giác món cháo hôm nay ngọt hơn mọi hôm. 2 ng cứ ta đút ngươi ăn như vậy, cho đến khi cả bát cháo đều đc nó xơi ngon lành thì 1 đoàn bác sĩ cùng y tá tiến vào
-Hải Anh, hôm nay thế nào?
-Dạ, cháu đỡ nhiều rồi ạ
Mấy lần nhập viện đều trong tình trạng nguy kịch khiến nó và nhóm bác sĩ, y tá này cũng khá quen thuộc với nhau. Bác sĩ hỏi thăm nó rồi đo nhiệt độ cho nó. Thường thì chuyện này để y tá làm cũng đc nhưng nó từng có tiền án hơn 1 tháng trc vừa nằm viện vì viêm phổi nặng nên bác sĩ cũng ko dám lơ là sợ có di chứng
-Xem ra vài ngày nữa là có thể xuất viện đc rồi-Vị Bác sĩ cười cười ghi chép gì đó
-Bác sĩ, chính xác là bao lâu nữa cháu có thể xuất viện đc rồi?-nó dùng vẻ mặt chờ mong nhìn bác sĩ
-Sao vậy? Có bạn trai chăm sóc tận tình nên ko nỡ à?-Mấy chị y tá trêu chọc nó
-Ngày nào cũng có bạn trai bên cạnh như vậy thật hâm mộ em quá à
Mấy chị y tá ở đây rất tốt bụng và vui tính. Mấy lần nó nằm viện đều đc họ chiếu cố và trò chuyện khiến cô cũng bớt buồn hơn.
-Mấy chị đừng nói linh tinh, cậu ấy ko phải…
-Oa, Hải Anh, tại sao mới ra viện lại vào nữa rồi?
Nó chưa kịp nói dứt lời thì 1 cô gái đã lao vào, ôm chầm lấy nó ‘nức nở’ mãi ko thôi
-Sa…satel…chị…chị nghẹt…thở…
Thấy vậy Satel mới buông nó ra. Nhanh chóng hấp thu dưỡng khi để duy trì sự sống, nó mau chóng chỉ chích
-Em làm gì mà giờ mới ló mặt ra vậy hả? Tưởng em đã quên chị rồi chứ
-Oan uổng quá. Em bị Anh Dương điều sang Pháp công tác, vừa trở về là em tới thăm chị ngay nè. Đến đồ đạc còn chưa kịp cất nữa. Chị xem
Nói đoạn, Satel chỉ về phía chiếc vali bị cô nàng dựng ở góc tường. nhìn bộ quần áo cô đang mặc, nó buột miệng
-Satel, em bao nhiêu tuổi rồi?
-Năm nay là em 16 rồi
-16? Vậy anh Dương thuê em ko phải là vi phạm luật lao động rồi sao?
-cũng ko thể nói vậy, công việc của em cũng chỉ đơn giản là dùng thử 1 vài chương trình mới rồi nói cảm nhận ra thôi. Hoàn toàn ko vi phạm luật pháp nha
-Còn Dark đâu? Sao anh ấy ko tới thăm chị?
-Hơ? Chị chưa biết gì sao? Anh Dương vừa anh Dark cùng qua Xin đc 10 ngày rồi. Chị ko biết gì sao?
Nó cười cười nhìn Satel. Lúc ấy nó còn đang nằm trên giường thì làm sao mà biết đc cái chuyện kinh thiên động địa đấy chứ? Bác sĩ sau khi kiểm tra kĩ càng cho nó 1 lượt thì thông báo ngày mai nó có thể ra viện đc rồi. Nó vui mừng ôm chầm lấy Quân mà chẳng thèm suy nghĩ
-Oa. Anh Quân là bạn trai của chị Hải Anh sao?
Nó xấu hổ cúi đầu rồi buông Quân ra. Quân thì chỉ cười 2 tay đút túi quần mà ko nói gì. Kể ra cảm giác thế này cũng thú vị.
Ngày tháng lại dần trôi qua. Tháng 12 đã tới, mọi ng đang tưng bừng chuẩn bị cho ngày lễ noel nhưng ở 1 nơi nào đó, 1 ng nào đó lại tất bật chuẩn bị cho 1 ngày mà ng đó cho rằng quan trọng hơn tất cả.
Ngày 12/12, mưa bui khẽ lất phất bay trên bầu trời khiến ng ta cảm thấy mùa đông càng thêm phần lạnh lẽo. Nhưng với nó thì ko vậy. Nó luôn tất bật và hớn hở từ sáng tới giờ. Nó đã chuyển hẳn về nhà Lâm Vũ, nó cũng đã chấp nhận đc việc cha mẹ nó là Lâm Vũ và Minh Thúy. Tuy nhiên, bố mẹ Phong vẫn là bố mẹ nó, luôn luôn là như thế. Hôm nay, nó quyết định tự tay làm bánh kem sinh nhật nên từ sáng, nó đã rời giường để chuẩn bị. Nó tất bật hết chạy đông rồi lại chạy tây, bố mẹ nó chỉ đứng 1 bên nhìn nó cười. Lâm Vũ khẽ ôm vợ thủ thỉ
-Con gái chúng ta rất giống em. Ngày trc em cũng chuẩn bị bữa tối chờ anh như vậy có đúng ko?
-Ai chờ anh chứ? Ng ta chỉ là nấu bữa tối trùng hợp lúc anh trở về thôi-Minh Thúy nũng nịu với chồng
2 ng ôm nhau rời khỏi phòng bếp. Họ cũng có 1 món quà muốn tặng cho nó…
-AAAAAAAAAA. Quên mua dâu tây rồi
Nó ủ rũ nhìn chiếc bánh kem gần hoàn thành. Liếc qua chiếc đồng hồ to đùng ở giữa bếp, nó hớn hở cởi tạp dề ra rồi chạy đi
-Tiểu thư, cô đi đâu vậy
-Tôi ra siêu thị 1 lát. Tôi sẽ về ngay
Nó vớ lấy chiếc áo khoác rồi lao nhanh ra ngoài. Ng
giúp việc cũng chẳng kịp ngăn cản (Kịp sao đc. Nhỏ đó vô địch về khoản chạy mà lị )
-Hải Anh đi đâu thế?-Minh Thúy thấy tiếng nó thì tiến lại hỏi
-Dạ, Tiểu thư nói đi siêu thị, hình như nguyên liệu làm bánh bị thiếu ạ
-Con bé này cũng thật là. Việc đó kêu ng làm làm là đc rồi, sao phải tự chạy đi như thế chứ?
Minh Thúy lầm bầm lầu bầu 1 lúc rồi cũng cười bất đắc dĩ. Cô bị chồng lôi vào, ngồi trên đùi anh cùng xem lại món quà sinh nhật mà 2 ng đã chuẩn bị cho nó. Đó là 1 bộ váy màu trắng tinh khôi, bộ váy mà bất kì cô gái nào cũng ao ước đc mặc ít nhất 1 lần trong đời. Tuy biết nó ko thích mặc váy nhưng 2 ng tin tưởng, bộ váy này chắc chắn nó sẽ nhận. Hơn nữa còn là vui vẻ mà nhận
********************************
-Đúng thật là đầu với óc, sao có thể quên mua thứ quan trọng như vậy đc chứ?-Nó vừa xách túi dâu tây vừa tự gõ vào đầu mình.
Nhưng quên 1 chút cũng ko sao, hiện tại nó dám nói mình là ng hạnh phúc nhất trên đời. Vừa đi vừa nghĩ tới khuôn mặt vui vẻ của mọi ng, nó ko hề phát hiện có 1 ng đã đi phía sau mình nãy giờ và bất chợt…
“Ưm…ưm…ư…………”
Bên con đg rộng lớn, chỉ còn lại túi plastic toàn dâu tây. Chiếc túi nằm ngay bên đường còn chủ nhân của nó thì đã ko còn bóng dáng đâu nữa. Mưa vẫn cứ rơi, vẫn chỉ là những hạt mưa bui nhưng ko ai có thể ko nghĩ tới nó. Ko khí vẫn cứ lạnh cắt da cắt thịt như thế nhưng những ng hối hả trên đg cũng ko phải ít…
-Ông chủ, nguy rồi, Tiểu thư gặp chuyện rồi
Lâm Vũ cùng vợ còn đang chìm trong ko khí ấm áp của gia đình thì 1 cô ng làm gõ cửa dồn dập. Lâm Vũ và Minh Thúy nhìn nhau xong cả 2 cùng lao ngay ra ngoài
-Cô nói gì? Tiểu thư làm sao?
-Tiểu thư nói ra ngoài mua dâu tây nhưng đã 3h rồi mà chưa về. Tôi lo lắng nên ra ngoài tìm, chỉ thấy chiếc túi plastic này ở bên đg cách cổng nhà ko xa. Tôi sợ tiểu thư…
Cô ng làm rõ ràng kể lại tường tận mọi chuyện. Lâm Vũ nghe xong đấm mạnh vào bức tường bên cạnh
-Vũ, bình tĩnh chút. Bây giờ tức giận ko phải là cách giải quyết vấn đề
-Cô, có chuyện gì mà nhìn sắc mặt 2 ng khó coi vậy? Chị đâu ạ?
Tiếng Phong từ phía sau khiến Minh Thúy giật mình quay lại. Phong và Quân đang ôm 1 cái hộp gì đó, khá to. Minh Thúy thở dài kể lại mọi chuyện cho 2 cậu nhóc nghe. Nghe xong cả 2 tái mặt.
-Chú, chú hãy kêu bọn đàn em điều tra 1 chút xem? Biết đâu có manh mối
Lâm Vũ nghe theo gợi ý của Quân, vội vàng gọi ấy tên tay chân, toàn bộ băng đảng của ông đều đc huy động. 4 giờ sau…
“Đại ca, tất cả đều đã kiểm tra hết, ko có gì bất thường cả”
-Chúng mày làm ăn cái kiểu gì thế hả? Nếu ko tìm thấy con bé thì chúng mày cũng đừng mong sống
“Đại ca, có 1 đối tượng đáng nghi nhất”
-Ai?
“Là chị dâu và Lâm Á tiểu thư ạ. Gần đây chúng em thấy chị dâu mua 1 căn biệt thư bên cạnh bờ hồ rồi cả ngày ko thấy ra ngoài”
Lâm Vũ ko nói gì nữa. Ông vừa cúp điện thoại thì Quân và Phong đều đã lao ra khỏi nhà. 2 ng cùng lên xe của Quân. Chiếc xe lao nhanh, Quân bây giờ lại càng cảm thấy sợ hãi hơn. Cái cảm giác này cậu chỉ cảm nhận thấy 1 lần khi mà nó bị Quyên bắt cóc. Nhưng bây giờ, cậu lại cảm thấy sợ hãi hơn nữa. Cậu sợ rằng bi kịch lại tái hiện và cậu ko kịp, ko kịp tới cứu nó…
***************************
-Ưm…ư…-Nó rên nhẹ rồi từ từ mở mắt ra. Nó chợt phát hiện, mình đc đặt nằm ngay ngắn trên 1 chiếc giường theo kiểu giường của công chúa.-AAAAAAAAAAAAAAAAAA-Nó giật mình khi thấy bên cạnh mình là 1 cô gái đang nằm ngủ ngon lành
-Tỉnh rồi à?-1 giọng nói của 1 ng đàn bà từ phía bên kia chiếc giường vang lên-Đừng sợ, đó là Á Á, là em gái cô đó
-Á Á? Lâm Á? Bà là Hạ Bình? Bà đang làm gì vậy?
Hạ Bình ko trả lời nó mà chỉ cầm lấy cái thùng gì đó, đổ xung quanh giường cùng sàn nhà. Nó muốn giãy giụa thoát ra nhưng cả 2 tay 2 chân của nó đều bị trói lại.
-Cô còn nhớ tới Á Á cũng ko uổng phí Á Á vì cô mà suy nghĩ nhiều như vậy-Hạ Bình cười cười rồi lui dần ra phía sau-Cô biết ko? Á Á luôn nói, ước gì nó đc như cô, nó luôn rất hâm mộ cô. Nó ước mình cũng đc như cô. hôm nay tôi đưa cô đến đây, để cô làm bạn với Á Á. Nó luôn rất cô đơn.
-Bà điên rồi, Hạ Bình.
-Đúng. Tôi điên rồi. Là bị các ng bức điên rồi
Hạ Bình vừa dứt lời thì quăng cái bật lửa vào chân giường. Lửa bắt đầu bén từ chân giường, chẳng mấy chốc đã lan tới chỗ nó nằm. Cả ng nó bị lửa bao quanh, nó đưa tay ra phía trc để lửa đốt cháy dây thừng rồi ôm lấy Lâm Á. Nhưng nó ko kịp làm gì nữa. Ko khí trong căn phòng dần dần trở nên thiếu thốn.
-Khụ khụ…Quân…Trịnh Dương Quân…khụ khụ.