Giang Triều không nghe Thẩm Nhu và Trần Quân nói gì, chỉ thấy cô tát người ta, anh ỷ mình chân dài nên sải vài bước đi tới, không nói lời nào mà túm lấy vai Trần Quân rồi đạp vào chân cậu ta, cậu ta hét lên, quỳ một chân xuống trước mặt cô.
Dáng vẻ tàn nhẫn của anh biến mất khi nhìn Thẩm Nhu.
Anh hỏi: "Nó bắt nạt cậu?"
Tần Lễ chạy theo không nói gì mà nhìn trời, vừa nãy cậu đứng chung với Giang Triều, hình ảnh hai người thấy đều giống nhau, Thẩm Nhu tát người ta, sao Giang Triều lại nhìn thành Thẩm Nhu bị bắt nạt rồi.
Cô đi theo anh mấy năm, tính tình của cô cũng bị anh nuôi tới mức hổ báo, cũng có thể vì cái tên Giang Triều này mà nổi điên lên là cực kỳ đáng sợ, Thẩm Nhu lại đối chọi với anh, vì vậy dù tính tình không thay đổi thì trong xương cốt vẫn có vài thứ đã đổi khác, nếu là trước kia, cô nói gì cũng sẽ không tát Trần Quân, chỉ bị cậu ta chọc tức đến phát khóc.
Giang Triều xuất hiện khiến Thẩm Nhu siết chặt tay áo, cô nhìn anh, song anh chỉ dùng đôi mắt đen nhánh nhìn cô, anh đang đợi cô trả lời nên không có hành động gì, cô nhìn anh rồi mỉm cười.
Thẩm Nhu cười như sắc xuân rực rỡ, lộ ra má lúm đồng tiền, vừa ngọt ngào vừa mềm mại.
Dm, Giang Triều cảm thấy bản thân muốn đè cô để hôn, muốn đến phát điên.
Âm thanh của anh trở nên dữ dằn: "Cậu cười cái gì, tôi hỏi cậu, có phải nó bắt nạt cậu không!"
Cô đứng thẳng người: "Bắt nạt, nhưng tôi đánh lại rồi."
Thẩm Nhu nhớ phải đến căn tin mua coca cho Lý Lê, dưới ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của Trần Quân, cô xoay người, tóc đuôi ngựa phía sau cũng đong đưa theo, Giang Triều nhìn chằm chằm bóng lưng cô, Trần Quân thừa dịp giãy ra.
Cậu ta cảnh cáo nhìn anh: "Giang Triều, cách xa chị tao ra! Thứ như mày không xứng!"
Tần Lễ liếc sang Trần Quân, vì lời cậu ta nói mà vẻ mặt hơi kỳ lạ, song ngay sau đó dáng vẻ lại như bừng tỉnh hiểu được: "Thảo nào, anh biết nó là ai hả?" Cậu nhìn bóng lưng sắp biến mất của Thẩm Nhu: "Nhưng sao cậu ấy thấy anh lại không chạy, còn cười với anh nữa?"
Trước đây Tần Lễ cùng Giang Triều cố ý chặn đường Thẩm Nhu mấy lần, mỗi lần gặp bọn họ, cô nhìn cũng không dám nhìn, chạy cực nhanh, Tần Lễ luôn cảm thấy đội thể thao ở trường đã lãng phí một hạt giống tốt.
Cậu huých bả vai Giang Triều: "Đừng nhìn nữa, sắp thành hòn vọng thê rồi." Tuy ngay cả bạn gái Thẩm Nhu cũng không phải.
Đáy mắt Giang Triều như cất giấu vực sâu: "Là chính cậu ấy không chạy."
Tần Lễ: "Anh nói xem, ban nãy Trần Quân bảo anh không xứng, có phải nó biết gì đó không, nhưng không đến mức vậy chứ, nó thì biết được cái gì."
Giang Triều rũ mắt: "Quay về thôi."
Sau khi Thẩm Nhu mua coca ở căn tin cho Lý Lê xong thì trở lại, cô vô cùng vui vẻ nói với hệ thống: "Đúng là Giang Triều 18 tuổi khác với Giang Triều 26 tuổi, cậu ấy chỉ muốn giúp tui, bảo vệ tui."
Không phải muốn điên cuồng độc chiếm, không phải chỉ cần người khác liếc mắt nhìn cô cũng sẽ nổi điên lên, càng không phải dù bị phá hủy cũng sẽ lôi theo cô, nếu lúc đầu Thẩm Nhu còn lo lắng tính tình Giang Triều 18 tuổi sẽ giống với Giang Triều sau này thì bây giờ cô đã cho rằng có lẽ bản thân nghĩ nhiều.
...!
Buổi trưa, Thẩm Nhu đến căn tin ăn cơm với Lý Lê.
Chép phạt xong nên tâm trạng Lý Lê rất tốt, lúc đi ngang qua bảng thông báo của trường, thấy xung quanh đông nghịt người, cô nhóc kéo tay Thẩm Nhu chạy về phía trước, lại không thể chen vào nên chỉ đành hỏi bạn học bên cạnh là thông báo dán cái gì.
"Là đêm liên hoan chào mừng học sinh mới."
"Cái gì gọi là đêm liên hoan chào mừng học sinh mới vậy?"
"Có những học sinh ở trường khác muốn đến tham quan trường mình, nhà trường chuẩn bị một đêm liên hoan chào đón, đăng ký tự do, nghe nói hoa khôi trường mình đã báo danh rồi."
Lý Lê đi theo Thẩm Nhu đến căn tin, hai người gọi cơm và tìm bàn trống ngồi xuống.
Thẩm Nhu cầm đũa, cô ngạc nhiên phát hiện là hình như ngay cả thói quen ăn uống của cô cũng vì Giang Triều mà khác trước.
Lúc cô vừa đến bên cạnh Giang triều thì hai ngày liền không ăn gì, ngày đầu tiên Giang Triều dỗ cô ăn, sang hôm sau lại ép cô ăn, sau đó anh trực tiếp ôm cô, cầm muỗng đút cô từng miếng từng miếng, cô không ăn là Giang Triều cứ giơ muỗng đến khi cô đồng ý ăn mới thôi.
Sau đó một ngày ba bữa, Thẩm Nhu đều ăn cơm đúng giờ, Giang Triều luôn hỏi cô thích ăn món nào, cô dứt khoát ăn mỗi món một miếng, cuối cùng chọn món mình thích nhất rồi lại ăn thêm một chút, như vậy cô sẽ không cần nói chuyện với anh lúc ăn cơm.
Lý Lê: "Nhu Nhu, cậu tham gia đêm liên hoan này đi.
Tớ vừa nhận ra dường như sau khi cậu đến trường, tới tận bây giờ vẫn chưa từng biểu diễn tiết mục nào, cậu tham gia đi, khiến mọi người sáng mắt ra, có lẽ cuộc thi hoa khôi cậu sẽ được hạng nhất đấy.
Tớ biết cậu không quan tâm đến chuyện này nhưng tớ không thích cậu luôn cảm thấy bản thân không bằng chị họ, cậu không biết chứ có lần tớ thấy trong mắt cậu chứa sự tự ti khi nhìn chị họ cậu đó."
Cảm giác bản thân nói sai sai, Lý Lê vội vàng bụm miệng, sau đó cô nhóc kẹp đùi gà trong đĩa vào khay của Thẩm Nhu, cô không ăn nên lại kẹp trở về.
Cô lắc đầu: "Tớ không tham gia."
Lý Lê gặm đùi gà: "Không tham gia thì không tham gia, vì tớ cảm thấy Nhu Nhu là một vị vua không có vương miệng thôi."
Thẩm Nhu thật sự không có thời gian đi chuẩn bị tiết mục, mấy hôm nay cô phải học lại những kiến thức đã lâu chưa dùng, như vậy mới có thể theo kịp tiến độ, dù sao sống lại cũng thể hiện rằng cô vẫn muốn thi vào đại học một lần nữa.
Chắc là lâu rồi không ăn cơm ở căn tin nên bây giờ ăn cơm lại thấy cực kỳ ngon.
Lúc ăn cơm, Lý Lê lướt diễn đàn trường, trên diễn đàn đang thảo luận lần này hoa khôi trường cũng chính là chị họ Thẩm Nhu định diễn tiết mục gì, rất nhiều người đang kêu gào muốn hoa khôi chơi piano, Lý Lê vô thức ngó sang ngón tay Thẩm Nhu, tay cô rất đẹp, ngón tay mảnh mai, lại trắng nõn gần như trong suốt.
Nếu cô đánh piano, chắc chắn sẽ cực kỳ đẹp, nghĩ đến ngón tay Thẩm Nhu đặt trên phím đàn đã thấy vô cùng tốt đẹp.
Trong bài đăng có người tự nhận là bạn cùng lớp của hoa khôi, tỏ vẻ lần này hoa khôi không đàn mà muốn hát, Lý Lê bỉu môi rồi dẹp điện thoại, tập trung ăn cơm tiếp.
Lý Lê: "Nhu Nhu, cậu đã từng học loại nhạc cụ nào chưa?"
Ngón tay đặt trên bàn ăn của Thẩm Nhu khẽ siết lại, tốc độ trả lời Lý Lê cũng chậm hơn: "Học rồi."
Lý Lê phấn khởi hỏi: "Cậu từng học cái gì, violin, cello hay đàn tranh?"
Thẩm Nhu đáp: "Piano."
Thẩm Nhu từng học piano, Lý Lê không biết tài nghệ cô như thế nào song cô nhóc cảm thấy ngón tay khi đàn của cô sẽ cực kỳ xinh đẹp, dù Thẩm Nhu không đàn, chỉ cầm đặt tay lên piano vẫn khiến Lý Lê rất thỏa mãn.
Lúc tan học, Lý Lê ôm cánh tay cô: "Đợi đến cuối tuần, cậu nhất định phải đàn piano cho tớ nghe đó, cuối tuần tớ tới tìm cậu."
Thẩm Nhu không có đàn, cô cảm thấy mình sẽ không tủi thân khi trải qua những chuyện trước đây một lần nữa, nhưng đôi khi cô lại thấy tủi thân, hẳn là vì cô đã hiểu, khi nghe Trần Thắng và Thẩm Tư nói chuyện, cô đã nghĩ ra một vài thứ.
Thẩm Nhu từng học piano, cô thích, song chị họ cũng thích, hai người học cùng nhau một thời gian rất dài, cô chẳng hiểu tại sao Trần Thắng lại yêu cầu cô không được tiếp tục học piano, hẳn cũng vì chị họ.
Thẩm Nhu nghĩ ngợi rồi bảo: "Trường có phòng đàn, ngày mai tớ đàn cho cậu nghe."
Lý Lê: "Okay."
...!
Khi Thẩm Nhu về đến nhà, Trần Thắng và Thẩm Tư đều đi ra ngoài, chỉ có dì đang lau dọn nhà, ngay cả Trần Quân cũng chưa về, cô đeo cặp lên lầu, ngoan ngoãn làm bài tập, lúc định xuống lầu ăn cơm thì nghe động tĩnh bên ngoài cửa, là Trần Thắng và Thẩm Tư đã về, cô xoay người ngồi vào bàn làm bài tập tiếp.
Lúc Lý Lê gọi, cô nhóc đang ở trường, một tay cầm điện thoại, tay còn lại ôm bài tập: "Nhu Nhu, tớ để quên vở ở trường, tớ quay lại lấy, nhưng đến khi về ăn cơm rồi làm bài tập thì lâu lắm đó...".
truyện ngôn tình
Thẩm Nhu: "Cậu muốn chép bài sao?"
Lý Lê: "Sao lại thế, bài tập của tớ thì tớ tự làm! Nhu Nhu, cậu ăn tối chưa?"
"Cái gì, cậu chưa ăn cơm nữa."
"Tí nữa cậu muốn ăn gì, lát quay về tớ muốn ăn lẩu, lẩu siêu ngon ấy."
"Sao Nhu Nhu không ăn tối, cậu định giảm cân hả?"
Lý Lê nghĩ đến dáng vẻ và vóc người của Thẩm Nhu, người khác không biết nhưng cô nhóc biết, eo Thẩm Nhu cực nhỏ, hoàn toàn không cần giảm cân, không phải cô cảm thấy gầy ơi là gầy mới đẹp chứ.
Cầm điện thoại, Lý Lê nói tiếp: "Nhu Nhu, cậu đừng giảm cân, phải ăn cơm!"
Thẩm Nhu không muốn xuống lầu ăn cơm với bọn họ, cũng không muốn xuống nhà gọi đồ ăn bên ngoài, cô nghĩ rằng lần sau mình phải mua chút thức ăn.
Nghe Lý Lê nói, tuy cô lừa gạt bảo chút nữa sẽ ăn cơm nhưng cũng không qua loa lấy lệ mấy, đến khi Lý Lê cúp máy, cô vẫn tiếp tục làm bài.
Nghĩ về tốc độ ăn cơm của Lý Lê, Thẩm Nhu lo cô nhóc lo làm bài sẽ không ngủ đủ nên gửi một phần bài tập cho cô nhóc, cô nhớ Lý Lê học môn Toán tốt nhất, chắc là cô nhóc vẫn hiểu những bài tập này.
Ngay sau đó, Lý Lê trả lời tin nhắn.
Lý Lê: "Ok, moa moa moa moa!"
Thẩm Nhu: "Làm bài xong thì ngủ sớm đi."
Giang Triều mặc đồ bóng rổ nhìn Lý Lê càng lúc càng đi xa, anh ném quả bóng trong tay vào khung, cầm chai nước muốn quay về, lúc anh uống nước, bóng lăn mấy vòng trên vành khung, cuối cùng rơi vào trong lưới.
Sau khi Thẩm Nhu làm xong bài tập thì lấy chai nước suối trong cặp ra, uống nửa chai xong mới tắm rửa đi ngủ, ngày mai dậy sớm để ăn sáng.
Một cuộc điện thoại lạ gọi đến, Thẩm Nhu nhìn dãy số quen thuộc kia, không biết qua bao lâu thì cô mới bắt máy.
Giang Triều: "Mở cửa sổ."
Thẩm Nhu nhanh chóng xoay người kéo rèm cửa sổ, Giang Triều đứng dưới lầu, một tay cầm điện thoại, một tay xách đồ, anh đang ngước đầu nhìn cô.
Mười phút sau, Thẩm Nhu dùng dây thừng và một cái thùng để lấy đồ Giang Triều đưa, là nồi để nấu lẩu cùng các nguyên liệu thức ăn phong phú.
Giang Triều vẫn còn dưới lầu, anh nắm điện thoại: "Để ông đây biết cậu không ăn cơm nữa thì có tin tôi đút cậu không?"
Thẩm Nhu nhanh chóng ôm nguyên liệu chạy vào, cô nghĩ, hình như cái nết của Giang Triều 18 tuổi vẫn y chang Giang Triều 26 tuổi.
Cái đệt, sao ban nãy anh không dịu dàng một chút, chắc Thẩm Nhu lại sợ anh hơn nữa rồi..