Nghĩ đến đây trong đầu cậu bỗng truyền tới một cơn đau buốt nhói, một giọng nói bất đắc dĩ mà dung túng gọi tên cậu.
...!"A Ly."
Khi cậu còn chưa kịp nhận ra giọng nói này đến từ đâu, ý thức đã rơi vào bóng tối.
...
"Tình huống thằng bé bây giờ đỡ hơn nhiều rồi, hồi chiều bác sĩ Bạch mới tới nhà xem, anh đã nhìn lại trận pháp, tên yêu quái kia là lén vào."
"Thời gian trước có ác yêu chuyên môn bắt cóc con non mang đi bán, không ngờ bọn chúng lại dám theo dõi nhà chúng ta."
...
Túc Lê mơ mơ màng màng mở bừng mắt, nhìn người đứng ở mép giường trẻ em, người đó dường như đang nói chuyện điện thoại, tiếng nói hỗn loạn cậu nghe không rõ lắm.
Chờ một hồi sau ý thức cậu mới dần tỉnh táo lại, cậu nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua.
Không xong, tình huống ngày hôm qua cha sẽ không nghi ngờ cậu chứ?
Không chờ cậu nghĩ ra biện pháp ứng phó, người đàn ông đứng ngay mép giường chợt đừng cuộc trò chuyện, dường như ông chú ý thấy cậu đã tỉnh lên nên lập tức nói: "Bé con, con sao rồi? Đầu còn đau không? Cha đang ở đây, chúng ta không sợ gì cả."
Túc Lê được cha Túc bế lên, bàn tay to rộng của người lớn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu, như đang im lặng an ủi cậu, còn mang theo chút nôn nóng khó bỏ qua được.
Có vẻ cha không hề quan tâm đến động tĩnh mà cậu và yêu quái gây ra, ông chỉ một mực quan tâm xem cậu có thoải mái hay không.
Lòng Túc Lê nao nao, lúc nhìn về phía cửa sổ cậu phát hiện cửa sổ đã được khôi phục nguyên trạng, bài trí trong phòng cũng trở lại giống hệt như tối qua, như thể chuyện yêu quái đột nhập chỉ là một giấc mơ đêm khuya của cậu.
"Con đói bụng chưa? Cha chuẩn bị cơm cho con nhé." Cha Túc vừa trấn an con non vừa đi ra khỏi phòng: "Đau đau là phải nói với cha ngay nhé, cha giúp con thổi đau đau đi."
Tình huống hôm qua khá phức tạp, ông không bắt được tên yêu quái lẻn vào nhà, bé con thì ngất xỉu.
Thế nên ông đành phải lâm thời gọi cho bác sĩ, nào ngờ hôm qua bác sĩ đi công tác phải chiều nay mới về.
Thời gian nửa đêm về sáng bé con vẫn luôn nói mê sảng, cậu vừa hô đau vừa hàm hồ gọi tên ai đó, cha Túc nhìn cảnh này mà lòng đau như cắt.
May mắn bác sĩ nói tỉnh lại rồi thì không sao nữa, tình huống cụ thể phải chờ tới chiều khi ông ta về mới biết được.
Túc Lê được đặt ngồi trên ghế, cậu chỉ cần ngẩng đầu lên là trông thấy cha Túc đứng ở cái bàn cách đó không xa đang pha sữa bột.
Cậu cụp mắt nhìn lòng bàn tay mình, cảm giác đυ.ng vào mảnh vỡ hôm qua đã biến mất, nhưng cảm giác quen thuộc ấy khiến cậu không kìm lòng được mà hưng phấn lên.
Chẳng qua tên Phong yêu kia sao lại mang theo một mảnh vỡ như thế, gã tới nhà họ Túc để tìm cái gì? Việc hôm qua hẳn không phải là một giấc mơ, nhưng thái độ của Phong yêu rất lạ, tại sao gã lại bỗng dưng rời đi…
Còn nữa, dường như đêm qua có ai đang gọi cậu.
A Ly… ? Túc Lê hơi rủ mắt, giọng nói kia rất quen thuộc dường như rất lâu trước kia cậu đã từng nghe được ở đâu đó.
“Bé con đợi chút nhé, cha sắp chuẩn bị xong rồi.” Cha Túc lo cho con ông vừa pha sữa vừa lên tiếng trấn an cậu.
Túc Lê lấy lại tinh thần nhìn bóng cha đang pha sữa bột ở đằng xa.
Từ khi cậu có ký ức, trước giờ toàn là cậu chăm sóc cho người khác, chưa từng có người nào dốc lòng chăm lo cho cậu như vậy.
Nhân tộc có cách sinh sản khác với yêu và linh, lúc rảnh rỗi cậu cũng thích nghe tiểu yêu kể lại chuyện thế gian, có nói tới cha mẹ, nói tới trẻ nhỏ, cậu cũng biết cha mẹ Nhân tộc chăm sóc con mình rất cẩn thận.
Nhưng khi sự chăm sóc đó rơi vào người mình Túc Lê cảm giác vừa xa lạ vừa mê mang.