Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Cưng Chiều


Ánh mắt Túc Lê dừng ở bình sữa trên bàn, vừa nãy chỉ uống một ngụm cậu muốn nên thử lần nữa xem có phải đúng như mình nghĩ không.

Thê nên cậu đành gãi gãi quần áo cha Túc, ngắn gọn nói: “Đói.”

Con non mặc áo ngủ lông xù xù ngoan ngoãn nằm trong lòng cha, tay nắm lại thành nắm nhỏ kéo lấy quần áo cha, giọng non nớt nói ra một từ đơn vừa đáng yêu vừa đáng thương.

Cha Túc vốn đang sốt ruột nghe con nhỏ hô đói thì mềm lòng, ông đành hỏi bác sĩ: “Vậy bây giờ thằng bé có thể ăn thứ khác không? Hình như bé con đói bụng rồi.”

Cha Túc chăm sóc cho Túc Lê thời gian dài như vậy, lần đầu tiên nghe được cậu chủ động nói đói, ông gấp không chờ nổi mà muốn thỏa mãn nguyện vọng của con.

Bác sĩ lại hỏi vài câu từ đầu bên kia.

Cha Túc trả lời từng câu một cuối cùng cũng nhận được sự đồng ý của bác sĩ, ông cầm lấy bình sữa thuộc về Túc Lê đưa đến bên miệng cậu.

Nào ngờ con non chỉ uống một ngụm đã không chịu uống tiếp, tầm mắt dừng trên bình sữa của em trai.



Cha Túc ngơ ngác, chẳng lẽ bé con nhà ông bắt đầu kén ăn rồi sao?

***

Hỗn độn đen nhánh, âm thanh sâu thẳm như vang vọng không ngừng trong không gian vô tận, tựa như tiếng gọi thâm tình, tựa như tiếng nỉ non bất đắc dĩ.

Khắp mặt đất loang lổ đầy những hoa văn trận pháp phức tạp, một người đàn ông khoác trường bào đen, dưới những lỗ rách trên quần áo lộ ra làn da trắng bệch.

Anh ngồi quỳ trên mặt đất, trên người bị trói buộc bởi gông xiềng màu đen mạnh mẽ.

Mà ở vị trí không xa trước mặt anh, một đồ đằng phượng hoàng đang đứng thẳng tỏa ra ánh sáng đỏ mỏng manh.

Người đàn ông duỗi tay ra còn chưa chạm tới đồ đằng đã trông thấy ánh sáng đỏ mỏng manh chợt tan biến…

Anh nao nao, lại nhẹ nhàng gọi một tiếng.

“A Ly.”


***

“Đúng vậy…Đột nhiên thằng bé có hứng thú với loại sữa này, sữa bột của hai đứa tôi luôn để riêng, cậu từng nói không thể cho thằng bé uống loại sữa này mà.” Cha Túc nghiêm túc gọi điện thoại, ánh mắt ông chăm chú nhìn phòng trẻ cách đó không xa: “Đã ăn được một chút, không có phản ứng gì bất thường, điều này có phải chứng tỏ nhóc Lê có thể ăn được loại đồ ăn này hay không? Ngày hôm qua thằng bé đã nói chuyện, tôi hỏi thì bé có đáp lại, tình trạng của thằng bé đã tốt hơn rồi phải không…”


“Tên loại sữa đó? Cậu đợi một lát, để tôi gửi cho cậu…”

“Tên là sữa bột nhà ông Dương, con non đều thích…Chắc sữa này không có vấn đề.”

Túc Lê ngồi một bên nhìn cha đang gọi điện thoại, dường như ông đang trao đổi vấn đề ăn uống của cậu với những người khác.

Túc Lê mới vừa thử vận chuyển linh lực trong người, cậu phát hiện có thể hấp thụ linh lực trong sữa bột cho mình dùng, nói cách khác dựa vào tình trạng cơ thể bây giờ của cậu thì biện pháp này càng phù hợp với cậu.

Sau khi cha Túc nói chuyện điện thoại xong thì trở về, hình như ông đã xác nhận vấn đề về đồ ăn của con trai với bác sĩ xong, ông lập tức đổi sữa bột trong bình của Túc Lê thành sữa bột của em trai, đồng thời còn chuẩn bị một bình khác cho cậu.

Bác sĩ Yêu tộc nói nếu không có vấn đề gì bất thường thì có thể để Túc Lê ăn thử đồ ăn dành con non Yêu tộc để từ từ điều trị cơ thể của cậu.

Bác sĩ còn nói buổi chiều sẽ đến xem tình hình cơ thể của Túc Lê, còn kêu cha Túc để ý cơ thể của cậu.

Sau khi cha Túc pha xong sữa bột thì cẩn thận để bên miệng bé con.


Khi bình sữa được đưa đến gần, Túc Lê ngửi thấy mùi vị quen thuộc, thử uống một ngụm thì xác định đúng là sữa bột đặc biệt mà cậu mới uống lúc nãy, bây giờ cậu mới nằm im ôm bình sữa từ từ uống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận