Túc Lê phục hồi tinh thần, khẽ liếc nhìn người bên cạnh.
“Sao lại không có tác dụng thế nhỉ?” Túc Úc hơi bực mình.
Đứa em trai này của anh rất ngoan, trước đây chỉ cần che mắt lại là ngoan ngoãn ngủ ngay: “Hồi trước ngủ nhanh lắm mà…”
“Túc Úc, cái thằng nhóc thúi con lại làm gì đó?”
Từ ngoài cửa bất chợt vang lên giọng nói trách móc, một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ vest trắng bước vào: “Bảo con trông em trai mà con trông như vậy đó hả? Còn động tay động chân nữa chứ.
Đã bảo bao nhiêu lần rồi, đừng có đυ.ng vào mắt em bé, con có điều khiển được lực tay không? Lỡ làm em bị thương thì sao?”
“Nhóc Lê còn mở to mắt ra, lần trước nó ngủ với cha mẹ hai người cũng dỗ nó ngủ vậy mà?” Túc Úc cầm lấy vở ghi Vật lý gần đó: “Con thề, hồi nãy con đυ.ng còn nhẹ hơn lật sách nữa.”
Cha Túc đặt cặp táp xuống: “Nhẹ hơn cả lật sách à? Con biết mình lật sách mạnh tới mức nào không?”
Túc Úc: “...” Không thể giải thích!
Cha Túc nhìn ánh đèn leo lét chiếu sáng hai chiếc giường trẻ em, khẽ bước đến thật chậm.
Bé con trên chiếc giường nhỏ màu hồng-xanh đã ngủ say, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ; còn bé con bên giường xanh dương đậm lại mở to mắt nhìn ông, đôi con ngươi trong veo phản chiếu hình bóng ông.
Đứa đã ngủ say kia là em trai Túc Minh, còn đứa đang mở mắt thao láo là anh trai Túc Lê.
Hai đứa nhỏ được sinh ra vào rạng sáng, một đứa tên Lê, một đứa tên Minh.
Hai đứa là anh em ruột, nhưng trông không hề giống nhau mà tình trạng cơ thể cũng khác nốt.
Đứa nhỏ thừa hưởng toàn bộ dòng máu Cửu Vĩ Thiên Miêu của cha Túc, vừa sinh ra đã tràn trề sức mạnh, rất thích khóc lóc, linh lực cũng dư thừa, là một bé mèo con khoẻ mạnh vô cùng có thiên phú.
Anh trai Túc Lê thì hoàn toàn trái ngược với em trai khoẻ mạnh.
Em trai rất thích khóc quấy, còn Túc Lê không rên lấy một tiếng.
Em trai dư thừa linh lực, Túc Lê lại không hề có linh lực.
Trên người em trai có dấu vết dòng máu rất rõ, Túc Lê lại như một đứa trẻ loài người bình thường, không có yêu linh, bình thường và đơn giản.
Nói vậy là cặp sinh đôi của yêu tộc khác với con của loài người, khả năng thừa hưởng dòng máu của cả cha mẹ là cực đại.
Em trai đã thừa hưởng dòng máu Cửu Vĩ Thiên Miêu, đáng lẽ ra anh trai cũng sẽ thừa hưởng dòng máu Thần Loan Điểu Huyết của mẹ.
Nhưng lại không hề, mẹ Túc không hề cảm nhận được dòng máu Thần Loan Điểu Huyết trong người Túc Lê.
Con non không có yêu linh, việc này đối với yêu tộc tương đương với tàn tật bẩm sinh.
Cha Túc nhìn Túc Lê mở mắt thao láo lập tức mềm giọng hỏi: “Bé con sao lại không ngủ thế?”
Con non không trả lời ông, chỉ hơi mở to mắt nhìn ông, đôi mắt trong veo sạch sẽ chuyển động chầm chậm như đang đánh giá trang phục ông mặc, như thể ông là người xa lạ, phải xác nhận lại mới biết được.
Cha Túc đã quen nhìn ánh mắt của con non, mỗi lần ông về nhà, cậu sẽ dùng ánh mắt đó để nhìn ông.
Có lúc ông đeo đồng hồ, thay kính hoặc cầm cặp táp, con non đều sẽ chú ý vào vật trang trí lạ lẫm đó.
Sau đó ông mới hiểu được, những thứ đó khiến cho cậu cảm thấy bất an hoặc sợ hãi.
“Cha xin lỗi, cha quên mất.”
Cha Túc cởi vest đặt sang một bên, rồi lại tháo đồng hồ ra, sau đó mới chậm rãi lại gần cậu, thấy cậu không sợ mới khẽ khàng bế con trai lên, vừa bế vừa dỗ: “Cha đưa con ra ngoài chơi.”
Cậu nắm nhẹ vào quần áo cha, không quấy, cũng không từ chối.
Cha Túc bế vô cùng cẩn thận.
Cách phòng trẻ em không xa là phòng khách, lúc này trên đất có trải thảm lông, vật dụng trong nhà và các loại đồ trang trí, những nơi bén nhọn đều đã bị bọc lại.