Phong yêu ngơ ngác: “Nhóc tỉnh táo…”
Trên mặt gã lộ vẻ hưng phấn như đã nhìn thấy được bí mật, vội vàng nói ra phỏng đoán của bản thân: “Nhóc đoạt xác? Bám vào cơ thể này sao? Nhóc không phải con non nhà học Túc.
”
Sau khi không nghe thấy con non trả lời, Phong yêu cố gắng đứng lên, miệng vết thương trên người lại nứt ra.
Vì để âm thầm lẻn vào nhà học Túc mà Phong yêu đã chuẩn bị rất nhiều, cơ hội bây giờ rất khó kiếm được, vết thương trên người gã càng lúc càng nặng hơn, lần sau muốn trộm vào đây sẽ khó giấu được Túc Thanh Phong.
“Vết thương do lửa thần phượng hoàng đốt cháy rất khó lành lại.
” Túc Lê nhìn làn da xanh trắng trên cánh tay gã chảy đầy máu tươi: “Ông cứ cậy mạnh như vậy thì cánh tay này sẽ bị phế bỏ đấy.
”
“Lửa thần phượng hoàng…?” Phong yêu nghe vậy thì giật mình kinh ngạc, gã biết trên mảnh vỡ kia có lửa thần kỳ dị, nhưng lại không biết đây là lửa thần phượng hoàng.
Sao con non này biết được?
Phong yêu cẩn thận quan sát con non này, đúng là gã mượn thần lực từ mảnh vỡ để nâng cao tu vi rồi bị lửa thần trong đó ăn mòn từng ngày.
Miệng vết thương bình thường gã có thể tự mình trị liệu được, nhưng vết thương do lửa thần tạo ra, gã phải dành mười mấy năm mới có thể miễn cưỡng chữa trị.
Nhưng lần độ kiếp này còn nguy hiểm hơn những lần trước, thần lực bên trong mảnh vỡ chưa bao giờ mãnh liệt như vậy, vết thương nó gây ra còn nghiêm trọng hơn những lần độ kiếp trước, ngoài ra đêm qua gã vì bảo vệ hai con non này nên bị lửa thần tấn công mà bị thương một lần nữa.
Con non nói đúng, vết thương trên cánh tay Phong yêu đã vượt qua phạm vi khống chế của gã, phế bỏ cánh tay này là kết quả tệ nhất.
“Tôi có thể cứu ông.
” Túc Lê nhìn Phong yêu nói: “Nhưng tôi có điều kiện.
”
Phong yêu nghi hoặc: “Nhóc cứu ta?” Giọng gã càng khàn hơn, nghe có vẻ càng rợn người.
“Ông tin hay không thì tùy.
” Túc Lê nhìn gã.
Phong yêu cau mày, nghĩ đến mảnh vỡ độ kiếp với gã kia, gã im lặng một hồi lâu rồi hỏi: “Điều kiện của nhóc là gì?”
Túc Lê bò đến mép giường rồi nhìn khoảng cách từ giường đến mặt đất, trầm tư một lúc.
Con non không đáp lại, Phong yêu chỉ thấy cậu bò đến, dường như muốn rời giường trẻ em, nhưng bò đến mép giường thì không nhúc nhích nữa.
Giọng nói non nớt của con non vang lên: “Ông lại đây đi.
”
⊙_⊙ Phong yêu: “Qua đó?”
Túc Lê yên lặng một hồi rồi nói: “Giường cao quá, tôi không xuống được.
”
Lúc này Phong yêu chuyển ánh mắt đến cái giường trẻ em chỉ đến trên đầu gối của gã, trong lòng gã rất nghi hoặc, rất cao sao? ⊙_⊙
Nhưng gã vẫn thành thật đi qua đó.
Túc Lê nhìn Phong yêu cao lớn đi tới, cuối cùng ngồi quỳ xuống trước mặt cậu, cơ thể cao lớn co rúm lại, cánh gió cũng khép lại một cách trật tự, trông có vẻ hơi đáng thương.
Giọng nói khàn khàn của Phong yêu vang lên: “Sao nhóc biết thứ này là thần lửa phượng hoàng?”
Túc Lê giải thích ngắn gọn, cố gắng nói rõ ràng hơn: “Mảnh vỡ hôm qua ông mang đến đây có chứa lửa thần phượng hoàng.
”
Phong yêu hơi há hốc mồm.
Túc Lê lại nói: “Nếu ông muốn chữa trị thì bớt nói lại đi.
”
Phong yêu đành ngậm miệng lại, gã nghe giọng nói tuy non nớt nhưng rất bình tĩnh và gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con non.
Kỳ lạ, thật kỳ lạ.
Túc Lê nhìn về phía cửa phòng trẻ em.
Phong yêu dường như biết cậu đang lo lắng cái gì, nên nói: “Nếu bọn họ tiến vào phòng thì ta sẽ nói cho nhóc biết trước.
”
Lúc này Túc Lê mới an tâm rồi cẩn thận quan sát miệng vết thương trên người Phong yêu.
Không thể không nói rằng miệng vết thương còn nhiều hơn những gì cậu nghĩ nữa, thậm chí còn có vài vết thương cũ, làn da xanh trắng loang lổ đầy thương tích, có cái đã lành, có cái vẫn đang chảy máu.