Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Cưng Chiều


Túc Lê không có nhu cầu với đồ ăn của người bình thường, nếu có thể thì cậu vẫn thích uống loại sữa bột có chứa linh lực như ngày hôm qua hơn.

Cậu hết cách rồi, bây giờ cậu rất cần linh lực.

Trước đây nếu như cậu chỉ cần linh lực để tự tu luyện, thì bây còn phải giúp thêm Phong yêu chữa trị cơ thể nữa.

Trong phòng khách, trên tấm thảm lông xù có một con non khác đang ngồi.

Cậu nhóc đang nô đùa với món đồ chơi hình cục xương, khóe mắt vẫn còn vương mấy giọt nước mắt.

Khi thấy cha Túc, đôi mắt cậu nhóc chợt sáng rực lên, hai tay dang ra định hét to.

“Bát Bát.”

Cha Túc vội vàng thả Túc Lê xuống: “Bé con chơi với em trai đi nhé, cha đi pha sữa bột cho bé con ha.”

Ông nói rồi vội vã đi tới một đầu khác của phòng khách.


Sau khi ngồi xuống, Túc Lê muốn tìm một chỗ nào đó thoải mái nằm nhắm mắt dưỡng khí, nào ngờ chưa kịp chờ cậu tìm được vị trí thích hợp thì đã bị đẩy ngã ngửa ra thảm lông.

Túc Lê ngẩn người, lúc cậu còn là phượng hoàng cao quý đứng đầu vô số tiểu yêu, con nào cũng vô cùng tôn kính với cậu.

Đây là lần đầu tiên từ khi giáng sinh thiên địa tới nay cậu bị đẩy ngã, hơn nữa người đẩy cậu lại còn là một thằng nhóc con miệng còn hôi sữa nữa chứ.【•】_【•】

Đã vậy lúc này thằng nhóc thúi kia đang tiến lại gần, đè lên tay cậu rồi cười khanh khách, vẻ mặt ngây thơ gọi “Anh trai”.

Ánh mắt Túc Lê hơi sa sầm xuống, cậu thử đẩy Túc Minh ra.

Đẩy một chút, thằng nhóc không hề di chuyển, cậu lại tiếp tục đẩy mạnh chút nữa, Túc Minh trái lại còn xích về phía trước hơn.

Nặng quá đi mất, cậu em trai này rốt cuộc nặng bao nhiêu vậy!

Túc Lê đẩy mấy lần mà không được bèn khởi động linh lực, định đá cái thằng nhóc không biết nặng nhẹ trên người mình ra.

Nhưng cậu còn chưa kịp ra tay thì đã nghe một tiếng rống giận dữ vang lên.

“Nhóc con Túc Minh kia, lá gan em lớn thật đấy nhỉ?”


Lúc Túc Úc cầm cặp sách ra khỏi phòng, anh thấy hai thằng nhãi con đang lăn lộn trên tấm thảm lông trong phòng khách, Túc Minh mập mạp nửa đè lên người Túc Lê, rõ ràng đang bắt nạt cậu.

Túc Úc không nói hai lời đã tiến đến túm gáy Túc Minh nhấc lên rồi quan sát Túc Lê đầu tóc rối bời đang nằm bên dưới.

“Mới hai tuổi mà đã biết phạm thượng rồi, em mà lớn thì cũng đòi lên trời luôn phải không?” Túc Úc nhìn Túc Minh đang cười hết sức vui vẻ thì sắc mặt xấu hẳn đi.

Túc Minh duỗi cánh tay dài ra muốn với tới Túc Lê, mừng rỡ gọi: “Anh anh.”

Cha Túc đứng nhìn từ đằng xa: “Thằng nhóc thúi kia, làm gì thế? Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có xách gáy em trai con, sau này nó không cao được thì phải làm sao?”

Túc Úc nói: “Rõ ràng nó đang bắt nạt nhóc Lê.”

Cha Túc cầm hai bình sữa chạy tới, nhìn Túc Lê đang nửa nằm trên mặt đất giãy giụa bò dậy rồi lại liếc sang Túc Minh linh lực tràn đầy.

Ông vội vàng đặt đồ trong tay xuống, rón rén bế Túc Lê lên: “Bé con có đau không?”

Túc Úc tỏ vẻ không hài lòng: “Cha, con nói cho cha nè, cha phải quản lý Túc Minh thật chặt vào.

Bây giờ nó mới hai tuổi mà đã bắt nạt nhóc Lê rồi, chờ đến khi nó lớn lên thì sẽ cưỡi lên đầu con mất.” Anh tiếp tục bổ sung: “Hành động của nó quá xấu xa, nó đang coi thường uy nghiêm của người làm anh là con và nhóc Lê đấy.”

Túc Lê vươn tay chỉnh lại tóc của mình, khó có thể không đồng ý với lời nói của anh trai mình.

Cha Túc cẩn thận đặt Túc Lê xuống rồi đưa bình sữa trong tay mình cho cậu, sau đó ông nghiêm túc nhìn Túc Minh đang ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng đánh vào lòng bàn tay cậu nhóc: “Con bắt nạt anh trai hả? Cha đã nói rồi, sức khỏe của anh trai không tốt, không thể đẩy anh, tại sao con lại không nghe lời?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận