“Xong việc cha kiểm tra lại cấm chế trên người con rối thì phát hiện một góc trong đó đã bị người ta làm hỏng.
”
Túc Úc nghe vậy hết hồn: “Bị hỏng? Nhưng mà bình thường con rối vẫn luôn ở trong nhà…Không thể nào, chẳng lẽ ác yêu bắt cóc con nít lại tới nữa sao?”
“Cha không chắc nhưng khả năng rất cao.
” Khi cha Túc kiểm tra theo manh mối ấy thì không tra được gì cả, hẳn tên kia chỉ muốn thử con rối thôi, nhưng không khéo đụng phải cấm chế mà ông đã đặt sẵn.
Không thể phủ nhận là linh lực của con yêu kia thật sự rất bá đạo, thế mà phá hủy cả trận pháp ông đã đặt trong con rối, chẳng qua không biết vì sao hắn ta lại dừng lại giữa chừng.
“Xem ra để Phong yêu tới chăm sóc bọn nhỏ cũng không phải là chuyện xấu.
” Cha Túc nghiêm túc nói: “Ngày mai cha gọi điện cho Cục quản lý yêu quái bảo họ nhanh chóng tìm bắt tên ác yêu đó.
”
…
Hôm sau khi Phong yêu tới nhà họ Túc thì nghe nói chuyện này, đặc biệt khi nghe Túc Thanh Phong nhắc tới chuyện nửa đêm trộm lẻn vào nhà bắt con non, tự dưng gã thấy chột dạ quá chừng.
Vết thương trên người gã vẫn chưa khỏi hẳn, buổi sáng tới đây phát hiện trận pháp của nhà họ Túc lại tăng mạnh mấy lần, trận pháp mạnh mẽ thế này với tình trạng thân thể hiện nay của gã, chỉ e khó mà lặng lẽ lẻn vào như trước được.
Cũng may là Túc Thanh Phong chịu giữ gã lại chăm sóc con non.
Buổi sáng Phong yêu cần phải học cách chăm con non, nên trước khi đi làm cha Túc gần như theo sát mọi hành động của gã.
Gã chăm
Túc Minh còn đỡ, dù sao con non Yêu tộc da dày thịt béo không cần tỉ mỉ như con non Nhân tộc, nhưng Túc Lê là tình huống đặc biệt, cha Túc nói huyên thiên không ngừng về các chi tiết khi chăm sóc cậu.
“Cậu ôm thế này không đúng, con non không thoải mái.
”
“Nấu cháo bột để lửa nhỏ một chút, lửa nhỏ nấu từ từ.
”
…
Trước lúc đi làm cha Túc vẫn còn rất lo lắng sốt ruột, đi hai bước quay đầu lại một lần, cuối cùng ông dặn Phong yêu có vấn đề gì phải truyền âm cho ông ngay, sau đó ông mới vội vàng chạy tới trường học.
Túc Lê nhìn theo bóng cha Túc rời đi, chờ ông đi rồi cậu vẫy vẫy tay với Phong yêu.
Phong yêu lại gần trước mặt cậu, Túc Lê nhìn một hồi: “Ông xắn tay áo lên một chút, để tôi nhìn xem thương thế ông thế nào rồi.
”
Giọng con non non nớt nhưng phát âm đã rõ ràng hơn vài ngày trước nhiều rồi.
Chẳng qua mỗi lần Phong yêu nghe giọng cậu nói đều có loại cảm giác không hòa hợp, đặc biệt là khi cậu dùng chất giọng của con non để bàn chuyện đứng đắn.
Túc Lê đợi một hồi cũng không thấy Phong yêu xắn tay áo, cậu giơ tay lên quơ quơ trước mặt Phong yêu.
Phong yêu phục hồi lại tinh thần, mặt không đổi sắc mà xắn tay áo lên, nhưng mắt gã lại dừng trên người con non.
Trong lòng gã không khỏi nghĩ tới suy đoán lần trước của mình, lần trước gã cho rằng con non này bị đoạt xá, nhưng nghĩ tới Bạch Họa Mi không thể nào khám nhầm được, với cả tu sĩ bình thường muốn đoạt xá cũng sẽ không đặt mục tiêu lên người một con non tàn tật thế này.
Cộng thêm cha của con non là Cửu Vĩ Thiên Miêu lừng danh, mẹ là Thần Loan Điểu, muốn ra tay với con non ngay dưới mí mắt hai vị này thì chẳng khác nào đang tự đào mồ chôn mình.
Hơn nữa thần lực không biết tên mà gã sở hữu, đặt trước mặt con non lại có thể dễ như trở bàn tay mà nhận ra…
Dường như cậu đã mang theo bí mật từ khi mới sinh ra.
Đã một khoản thời gian từ lần chữa trị trước, Túc Lê nhìn thấy vết thương trên người Phong yêu lần nữa, cậu kiểm tra cẩn thận rồi nói: “May mắn, không chuyển biến xấu.
”
Cậu ngưng tụ linh lực thăm dò vào linh mạch Phong yêu, linh lực nhỏ bé nhưng tinh thuần rất nhanh đã đi tới đoạn linh mạch vỡ nát của Phong yêu, thong thả mà dễ chịu chữa trị thương thế của gã.