Chớp mắt hơn mười phút trôi qua, Phong yêu tỉnh táo lại từ sự thoải mái lạ kỳ khi được chữa lành, chợt gã nhìn thấy con non trước mặt đang ôm bụng mình.
Gã giật mình nôn nóng hỏi: “Nhóc làm sao vậy?”
“Rột…”
Túc Lê mặt không cảm xúc nhìn Phong yêu: “Đói bụng.
”
Lúc này Phong yêu mới vội vàng đi pha sữa bột cho con non, Túc Lê ôm chặt cái bụng không biết cố gắng của mình, đột nhiên cậu nghe được một tiếng khóc to mồm vang lên từ trong phòng.
Bảo mẫu đi vào phòng bế Túc Minh ra, Túc Minh thấy Túc Lê thì giãy giụa muốn xuống khỏi vòng tay bảo mẫu, cậu nhóc bước chân ngắn nhỏ lao tới bổ nhào lên người Túc Lê không chút thu lực.
Túc Lê bị Túc Minh đánh ngã rất nhiều lần nên vừa thấy cậu nhóc chạy tới cậu đã bắt đầu cảnh giác, đang lúc cậu muốn giơ tay dùng linh lực ngăn cản Túc Minh một chút, thì lại phát hiện linh mạch trong cơ thể mình đã khô kiệt.
“! ” Linh lực trong người cậu đã cạn sạch rồi!
Phong yêu nghe tiếng động lập tức chạy ra, nhìn thấy hai con non ôm nhau lăn lóc trên thảm lông gã hơi dừng lại, sau đó duỗi tay ra giải cứu Túc Lê khỏi cơn nước lửa.
Túc Minh ngửi được mùi sữa trên người Phong yêu thì kích động kêu lên: “Đói bụng!”
Sữa bột chẳng mấy chốc đã pha xong.
Cha Túc không có ở nhà, Túc Minh lại là đứa trẻ nhỏ, Túc Lê bèn hỏi thẳng Phong yêu về những nghi vấn của mình gần đây.
“Bây giờ Yêu tộc và Nhân tộc bên ngoài ra sao?”
Phong yêu ngừng lại một hồi, tuy gã cảm thấy vấn đề này hơi kỳ lạ nhưng vẫn trả lời: “Bây giờ Nhân tộc và Yêu tộc cùng chung sống, rất nhiều Yêu tộc lựa chọn vào đời
đến xã hội Nhân tộc để làm việc.
”
Người và yêu cùng chung sống…?
Túc Lê hơi bất ngờ.
“Thế mấy thứ đồ kỳ quái này là sao?” Túc Lê chỉ chỉ vào TV hỏi.
Phong yêu: “Đó là thứ mà Nhân tộc sáng tạo ra, trong
Nhân tộc có không ít người tài ba, đồ bọn họ chế ra được dùng phổ biến trong xã hội Nhân tộc.
”
Túc Lê kinh ngạc: “Linh khí cũng là đồ dùng phổ biến ư?”
Phong yêu hơi ngẩng người, dường như con non hiểu rất nhiều và cũng không hiểu rất nhiều chuyện, thế nên gã đành phải giải thích: “Không thể nói như vậy, chỉ có thể nói một số linh khí được tu sĩ Nhân tộc dùng cách khác biệt chế tạo ra, cung cấp cho những Nhân tộc không thể tu luyện sử dụng.
Hơn nữa hiện nay không thể so sánh với ngàn năm trước được, xã hội Nhân tộc rất bình đẳng, chỉ cần nhóc có tiền thì muốn mua linh khí cũng là chuyện dễ dàng thôi.
” Tuy gã ít vào đời, nhưng mấy thường thức đơn giản này gã đã được tiểu yêu sống gần đỉnh núi của mình phổ cập khoa học một lần rồi.
Túc Lê: “Nhà tôi… Rất có tiền sao?”
Phong yêu kinh ngạc nhìn cậu: “Đó là đương nhiên.
”
Không nhắc tới Cửu Vĩ Thiên Miêu và Thần Loan Điểu có huyết mạch cao quý, chỉ bằng hai vị này vào đời nhiều năm, họ đã sớm tích lũy được số của cải không nhỏ trong xã hội Nhân tộc.
Túc Lê lập tức thông suốt mọi chuyện, nghi vấn mấy ngày nay cũng được gỡ bỏ.
Cậu cứ nghĩ mãi không hiểu tại sao trong nhà mình lại có thức ăn chứa linh khí, có con rối trận pháp, còn có mấy thứ kỳ kỳ quái quái gì đó, hóa ra là nhà cậu có tiền nên mua được! Phong yêu nhìn vẻ mặt con non như vừa giải được một câu đố khó khăn, sau đó lại thấy cậu tự nhiên như không mà ôm bình sữa lên hút, khuôn mặt trắng nõn mềm mại nhúc nhích.
Gã không tự chủ được mà giơ tay chọc nhẹ lên hai má phúng phính đang phồng lên của cậu.
Túc Lê: “?”
Phong yêu hơi xấu hổ thả tay xuống.
Hai người nói chuyện không bao lâu, Túc Minh bên kia lại vì làm hỏng đồ chơi mà khóc toáng lên.
Tiếng khóc chói tai làm Phong yêu mới đi làm ngày đầu lập tức hoảng hồn, gã lật đật chạy qua dỗ cậu nhóc.