Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Cưng Chiều


Mọi người đều nhìn Túc Lê.
Túc Lê thu kiếm lại, ung dung trả lời: “Không sao cả.”
“Nhưng…” Túc Lê nhìn ngân thạch là vật kết nối giữa phòng ban sát hạch và ban tổ chức: “Nếu cháu không phải bị như vậy, xin Đạo hội võ đạo xác nhận cho cháu, để
tránh có người cố ý gây chuyện.”
Bên kia ngân thạch, đạo tu Minh chủ trong ban tổ chức đồng ý yêu cầu của Túc Lê, đồng thời liếc nhìn bà cụ Vương trong góc.
Các tu sĩ xung quanh thì thầm, Tạ Hoà Phong còn bước đến bên cạnh Túc Lê nói:
“Đừng lo lắng, đá Trắc Hồn sẽ không làm hại cậu.”
Ngược lại, Túc Lê vô cùng thản nhiên, chờ đợi cho đến khi nhân viên lấy khối đá ra thì cậu giơ tay lên.
[Ban tổ chức làm vậy quả thực có chút quá đáng, lỡ như sau đó không làm rõ cho Túc Lê, bị người khác hiểu lầm thì sao?]
[Thật ra tình huống này đã từng xảy ra trước đây, nhưng đó là chuyện đã lâu rồi.
Cũng có một thiên tài bị nghi ngờ, đá Trắc Hồn quả thực là cơ hội tốt nhất để giải thích.
Hơn nữa bây giờ đang livestream, toàn bộ cư dân mạng đều được thông báo, tôi nghĩ
đây không phải là chuyện xấu.]
[Tuy rằng không phải là chuyện xấu, nhưng cách làm của ban tổ chức quả thực có chút lạnh lùng.


Ở giai đoạn đầu tiên hình như cũng có chuyện gì đó, ông cụ Tôn cũng bị đình chỉ chức vụ.]
[Này, hãy xem xét tình hình đi.]
“Bên đó xảy ra chuyện gì vậy?” Nhóm yêu tộc vừa kết thúc sát hạch kiếm pháp thì thấy bên ngoài khu sát hạch người đông nghìn nghịt, đến mức con kiến chui vào cũng không lọt.
Một người dẫn đầu nhóm yêu tộc mặc trường bào màu lam, với đôi mắt yêu dị
nhìn thẳng vào đám người: “Tạ Hoà Phong?”
“Không phải, tôi vừa đi nghe ngóng về, hình như liên quan đến Túc lê nhà họ Túc.”
Một yêu tộc vội vàng chạy tới: “Anh Du, tôi nghe nói ban tổ chức nghi ngờ Túc Lê bị
đoạt xá.

Hiện tại đang tiến hành kiểm tra cậu ấy thông qua đá Trắc Hồn.

Tất cả các tu sĩ xung quanh dường như đều đến xem.”
Du Tư nhìn chằm chằm: “Đi, chúng ta qua xem.”
Người xung quanh ngày càng nhiều, và khu vực sát hạch kiếm pháp cũng vô cùng huyên náo.
Hai vị giám khảo đứng sang một bên, nhân viên đặt viên đá Trắc Hồn lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh rồi nói với đứa trẻ bên trái Tạ Hoà Phong: “Xin mời Túc đạo sĩ.”
Trước sự chú ý của mọi người, Túc Lê đặt tay lên tảng đá.


Trong nháy mắt, cậu truyền linh lực vào viên đá Trắc Hồn màu trắng.

Quầng sáng lưu chuyển trong đá Trắc Hồn và bắt đầu ngưng tụ thành một màu vàng trong suốt.

Dưới ánh nhìn của mọi người, màu vàng càng lúc càng đậm, và dần dần bao phủ toàn bộ viên đá Trắc Hồn.
Ánh mắt Tạ Hoà Phong khẽ động: “Đúng là màu vàng.”
Nhưng khi cậu ta vừa dứt lời, thì thấy màu vàng kia càng ngày càng rắn chắc và trải rộng hơn.

Cuối cùng đá Trắc Hồn không chịu được tải trọng màu vàng dày đặc này, mà vỡ tan tành.
“Nó phát nổ ư?” Có người hét lên.
[Cái quái gì vậy? Đá Trắc Hồn phát nổ là như thế nào?]
[Màu vàng quá nhiều nên phát nổ ư?]
[Chuyện này tốt hay xấu?]
[Là tốt, đá Trắc Hồn đã hiện ra màu vàng, có nghĩa là linh hồn và thể xác của cậu ấy hoàn toàn nhất quán.

Chẳng qua đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy màu vàng dày đặc như vậy.]
Mọi người đều tỏ ra nghi ngờ, tất cả những người quyền lực trong ban tổ chức và hai vị đại tông sư kiếm tu tại hiện trường nhìn thấy cảnh này thì đều thay đổi ánh mắt.
Nhân viên lần đầu tiên nhìn thấy tình huống này: “Đây là…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận