Sự thật chứng minh, thằng nhóc Túc Minh này thật sự là một đứa nhóc nghịch ngợm chính hiệu nai vàng.
Cậu nhóc hết vì món đồ chơi lại vì đói bụng mà khóc nháo om sòm.
Phong yêu luống cuống tay chân xử lý tình huống, cuối cùng gã phải pha một bình sữa chặn miệng Túc Minh lại.
Túc Lê bó tay không giúp được gì, cậu dịch sang ngồi trên một cái sô pha khác, tránh cho bị Túc Minh ngộ thương.
Ban đầu cậu cho rằng Phong yêu tới nhà thì hai người sẽ có nhiều cơ hội trò chuyện hơn, nào ngờ vì một nhóc Túc Minh, Phong yêu gần như sử dụng tất cả thời gian để đối phó với sự khóc nháo của cậu nhóc.
Lúc đầu Túc Lê bị Túc Minh ồn ào tới đau đầu, sau đó khi linh lực khôi phục được chút đỉnh cậu lập tức hạ một chú cách âm, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Giữa trưa cha Túc về nhà một chuyến, thấy hai con non được Phong yêu chăm sóc đang thành thật ăn cơm, làm ông thiếu chút nữa cho rằng chủng tộc Phong yêu này thật sự có thiên phú tuyệt vời trong lĩnh vực chăm trẻ.
Trong lúc dùng cơm, ông nói mười câu thì có năm câu khen Phong yêu thật biết làm việc, mấy câu còn lại thì hỏi thăm tình huống con non buổi sáng.
Giữa trưa con non cần nghỉ ngơi, cha Túc đứng bên cạnh nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ đi vào giấc ngủ xong mới ra cửa, trước khi đi ông còn dặn dò Phong yêu chú ý tình huống trận pháp bên ngoài nhiều hơn.
Túc Lê ngủ không bao lâu thì tỉnh, Túc Minh bên cạnh vẫn đang ngủ.
Phong yêu ngồi bên cạnh chờ, thấy cậu thức dậy thì ngoài ý muốn hỏi: “Nhóc không ngủ thêm chút nữa sao?”
Con non trong thời kỳ con non rất thích ngủ, Túc Minh quậy thì quậy nhưng sau khi ăn cháo no nê cậu nhóc đã mệt rã rời, hơn một nửa thời gian trong ngày là để ngủ.
Túc Lê lắc đầu, tinh thần cậu hôm nay tốt hơn chút, tuy sáng nay vì chữa trị giúp Phong yêu mà hết sạch linh lực, nhưng tới giữa trưa nghỉ ngơi cậu đã khôi phục lại ít nhiều.
Sau khi tỉnh lại cậu nhìn vào trong thân thể xem tốc độ khôi phục linh lực, linh lực sau khi kiệt quệ cần có thời gian để khôi phục lại, điều làm Túc Lê ngoài ý muốn là, lần này thời gian cậu khôi phục lại nhanh hơn lần trước một chút.
Chỉ ngủ một giấc, linh lực trong cơ thể đã khôi phục lại một phần tư.
Linh mạch trong cơ thể cũng được mở rộng hơn khi vừa tỉnh lại một chút.
Cậu chuyển sinh đầu thai tới nhà họ Túc, ngày trước vì thần hồn và cơ thể dung hợp quá chậm mà dẫn đến ý thức đần độn, bây giờ tuy ý thức khôi phục nhưng muốn cơ thể mạnh mẽ hơn vẫn cần tu luyện thời gian dài.
Trước đó cậu đoán nếu dựa theo tình huống hiện tại của cơ thể, thì cậu cần ít nhất hai ngày mới có thể khôi phục, thế nhưng với tốc độ bây giờ cậu chỉ cần một ngày là có thể khôi phục hoàn toàn rồi.
Cậu biết cơ thể hiện tại của mình yếu ớt cỡ nào… Sao tự dưng tốc độ lại trở nên nhanh như vậy?
Với tình huống linh mạch bây giờ của cậu dù cho có mở rộng thì cũng không thể nhanh như vậy mới phải.
Phong yêu thấy con non tỉnh lại xong thì sắc mặt ngưng trọng, gã do dự hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?”
Túc Lê nghe vậy dừng lại, lúc nhìn về phía Phong yêu cậu chợt nhớ tới điều gì đó.
Cậu hỏi: “Ông có mang theo mảnh vỡ kia không?”
Tay của Phong yêu hơi mở ra, một mảnh vỡ màu đen bỗng nhiên xuất hiện ở trong
lòng bàn tay gã.
Toàn thân mảnh vỡ có màu đen, trên đó có hoa văn huyền bí phức tạp, những dấu vết loang lổ bám vào trên đó theo năm tháng.
Điều bất ngờ duy nhất xuất hiện trong mấy ngày qua chính là thần lực phương hoàng được kích phát khi cậu chạm vào mảnh vỡ này.
Nếu như thân thể cậu khác thường thì rất có khả năng chính là do mảnh vỡ này gây ra.