Lần đầu tiên Túc Lê nhìn thấy mảnh vỡ này đã có cảm giác quen thuộc vô cùng dữ dội, nhưng để cẩn thận cậu không chạm vào nó nữa.
Có mảnh vỡ thần lực phượng hoàng, trong trí nhớ của Túc Lê, trên thần binh hay linh khí do cậu rèn ra đều sẽ có dấu ấn thần lực của cậu.
Thần hồn của Túc Lê đã lang thang rất lâu, phần lớn những chuyện xảy ra ở mười nghìn năm trước đều đã quên mất, chỉ còn lại một số cũng trở thành mơ hồ không rõ.
Những đồ vật cậu rèn ra nói ít thì có hơn nghìn chiếc, thực ra muốn dựa vào một mảnh vỡ như vậy để đoán được nó xuất phát từ kiện linh khí nào cũng là việc khó… Hơn nữa, xét từ dấu vết của mảnh vỡ này, những vết tích xung quanh đều có dấu tích hư hại, chứng tỏ nó đã bị phá hủy từ lâu rồi.
Linh khí đã vỡ nát, thần lực bám vào trên đó có thể bảo tồn đến nay!
“Trông giống như là đao kiếm! ” Túc Lê cẩn thận nhớ lại những thần binh trong kho binh khí, vừa sàng lọc mấy thanh đao kiếm cao cấp ở bên trong một cách kỹ lưỡng, nhưng tất cả đều không có hoa văn giống như trên thứ này: “Lại hình như không phải! ”
Phong yêu đã cẩn thận quan sát Túc Lê từ lúc cậu yêu cầu lấy mảnh vỡ ra, con non trông hết sức nhỏ yếu.
Lúc gã dò xét lại không cảm nhận được bất kỳ linh lực nào, cũng không có dấu vết đoạt xá hay chiếm hữu thân thể.
Nghĩ đến đây, gã không dám suy đoán kỹ càng nữa.
Túc Lê có thể dễ dàng chữa trị vết thương của gã, muốn phá hủy linh mạch của gã cũng chẳng phải việc khó khăn gì.
Cơ hội độ kiếp, Phong yêu cụp mắt…Cũng không phải là thứ mà bản thân có thể vượt qua một cách đơn giản được.
“Đây hẳn là một thanh kiếm.
” Túc Lê dời ánh mắt đi.
Phong yêu khó hiểu: “Kiếm ư? Chủ nhân của kiếm là phượng hoàng sao?”
Thần lực có thể bám vào trên thân kiếm sẽ chỉ thuộc về chủ nhân thanh kiếm, mà nếu theo như lời của Túc Lê, đây là thần lực phượng hoàng, vậy chỉ có khả năng! Đây là mảnh vỡ của thần kiếm do phượng hoàng thượng cổ để lại.
“! ” Túc Lê rất muốn thừa nhận mình khá am hiểu về kiếm pháp, nhưng cậu thật sự không nhớ đây là một thanh kiếm như thế nào.
Hay nói cách khác, cậu hoàn toàn không có ấn tượng về một thanh kiếm như vậy.
Đây quả thực là kiếm của mình ư?
Lần đầu tiên Túc Lê nảy sinh nghi ngờ trí nhớ của bản thân, nếu như là một thanh
kiếm hùng mạnh như vậy, tại sao cậu lại hoàn toàn không có chút ấn tượng nào hết?
Phong yêu thấy cậu không nói lời nào, đang định mở miệng thì chợt thấy con non đưa tay chạm vào mảnh vỡ kia, trái tim gã vọt lên, chuẩn bị phát động thuật pháp phòng ngự bất cứ lúc nào.
Mà khi bàn tay nhỏ bé đụng vào mảnh vỡ trong tay gã, thần lực mạnh mẽ như lúc trước cũng không bùng nổ, mảnh vỡ lại biến thành mảnh sắt vụn có thể tùy tiện nhìn thấy ở ven đường, mất đi hào quang vốn có.
“Sao lại như vậy?” Phong yêu không khỏi ngạc nhiên.
Túc Lê hơi vận dụng linh lực, linh mạch toàn thân lập tức bị kích hoạt, đầu ngón tay chạm vào mảnh vỡ có một sợi dây đỏ quỷ quái bò ra ngoài.
Nó leo từ ngón tay lên đến cổ tay cậu, quấn thành hình, cuối cùng ngưng tụ thành một đồ đằng quái lạ ở mu bàn tay cậu.
Con ngươi cậu co rụt lại, chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc” vang lên, bề ngoài mảnh vỡ trên tay Phong yêu xuất hiện vết nứt nhỏ xíu, ngay sau đó hoàn toàn nứt ra, hóa thành tro bụi mang ánh sáng đỏ biến mất ngay trước mắt hai người.
“Vỡ rồi sao?”
Tay của Túc Lê không khỏi run rẩy, ánh sáng đỏ trên đồ đằng càng ngày càng rực rỡ, đậu trên cánh tay cậu giống như có sinh mệnh vậy.
Trong đầu Túc Lê thoáng qua những hình ảnh phân tán lạ lẫm, kiếm khí mơ hồ dần dần thành hình trong thức hải cậu.
Cậu còn chưa kịp nhìn thấy rõ hoa văn trên kiếm kia, kiếm khí thành hình lập tức tản ra, chỉ còn lại một thân kiếm vỡ vụn giống y hệt như mảnh vỡ trong tay Phong yêu trước đó.