Thân kiếm cắm vào trung tâm thức hải của cậu, kiếm khí mạnh mẽ phát tán, vừa bá đạo vừa tự do phóng khoáng mà treo trên thần hồn của cậu, giống như nó vốn nên thuộc về vị trí kia.
“Túc Lê!” Phong yêu thấy con non nhắm mắt nghỉ ngơi, mà đồ đằng trên cánh tay cậu gần như đã bao phủ nửa người, cuối cùng dừng lại ở nửa mặt bên trái của cậu.
Túc Lê cố hết sức điều khiển linh lực trong cơ thể, thần lực phượng hoàng bị kiếm ảnh này khuấy động mà dần dần trở nên bất an.
Cậu không thể không khống chế thần lực đang từ từ tàn phá bừa bãi trong cơ thể, vắt kiệt toàn bộ tâm sức để kiểm soát nó trong phạm vi thần hồn một cách vững vàng.
Mà kiếm ảnh kia dường như biết gì đó, nó từ từ thu lại kiếm khí bá đạo, ánh sáng đỏ rực rỡ thu nhỏ lại, cuối cùng vây quanh kiếm ảnh và thần hồn.
Phong yêu đang định ngăn chặn đồ đằng lan tràn, lại thấy đồ đằng bá đạo lúc đầu rút lui như nước thủy triều, làn da của con non lại khôi phục màu trắng nõn không tì vết ban đầu, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Túc Lê chầm chậm mở mắt ra, không khống chế được sức lực mà ngã về phía trước.
Phong yêu đưa tay ra đỡ lấy cậu, giọng nói khàn khàn vang lên: “Nhóc có ổn
không?”
“Tôi không sao.”
Túc Lệ nhổ ra một ngụm khí đục, linh khí trong cơ thể dồi dào.
Xung kích từ kiếm khí vừa rồi kia đã lập tức nới rộng linh mạch nhỏ bé của cậu ra rất nhiều, bây giờ trên người vẫn còn rất đau đớn, nhưng là lợi ích do linh mạch mở rộng mang lại nhiều hơn hẳn.
Cậu có thể chắc chắn, tu luyện tăng nhanh có liên quan đến việc cậu chạm vào mảnh vỡ ngày hôm đó.
Nếu như nói đêm hôm đó, mảnh vỡ chỉ tăng nhanh tốc độ hồi phục của cậu, vậy thì hiện tại mảnh vỡ này không nói lời nào đã xông vào trong cơ thể của cậu, kiếm khí lập tức mở rộng linh mạch, tiết kiệm cho cậu ba tháng nỗ lực.
Phong yêu có chút lo lắng: “Thật sự không có chuyện gì sao?”
Túc Lê hơi mở tay ra, cảm giác tắc nghẽn kiểm soát ngón tay khép mở ban đầu kia đã biến mất, cơ thể trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cậu mở miệng: “Ông đặt tôi xuống đi.”
Phong yêu dừng một lát, không thể làm gì khác hơn là bế cậu lên khỏi giường trẻ em, cẩn thận đặt cậu xuống dưới đất.
Túc Lê vịn giường trẻ em, đứng vững trên mặt đất, rồi sau đó bước chân về phía trước.
Bước chân đầu tiên của cậu còn hơi lảo đảo lắc lư, nhưng đi được mấy bước đã ổn định lại.
Phong yêu luôn canh chừng ở xung quanh cậu, nhìn con non đi từ mép giường trẻ em đến cửa phòng.
Cậu đi rất chậm, nhưng trái ngược với tình huống tiến tới mấy bước đã ngã xuống, thay đổi như vậy đúng là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
“Nhóc có thể bước đi rồi sao?” Phong yêu hỏi.
Túc Lê vịn cửa phòng, giọng nói có chút hổn hển: “Vẫn chưa hoàn toàn, không thể đi quá nhanh.”
Kiếm khí chỉ là mở rộng linh mạch, nhưng chưa hoàn toàn cải thiện cơ thể này của cậu, có điều linh mạch được nới rộng quả thực đã khiến thân thể mềm mại vô lực này được nâng đỡ một phần.
Điều này đã giảm bớt rất nhiều thời gian để thần hồn của cậu thích ứng với cơ thể.
Phong yêu không lên tiếng, nhưng vẫn ở bên cạnh Túc Lê, lo lắng cậu sẽ xuất hiện những vấn đề khác.
Một lớn một nhỏ im lặng một hồi, Túc Lê đột nhiên mở miệng: “Tôi đói rồi.”
Phong yêu sửng sốt: “Vậy để ta đi pha sữa bột cho nhóc.”
Gã đi ra ngoài mấy bước lại vòng về, bế Túc Lê vào trên thảm lông mềm mại mới yên tâm rời đi.
Túc Lê thấy Phong yêu rời khỏi tầm mắt, mới khẽ cụp mắt nhìn về phía lòng bàn tay mình.
Cậu tụ linh trong giây lát, lòng bàn tay lập tức hiện lên một kiếm ảnh yếu ớt, chính là thanh thần binh không tên đang trôi lơ lửng trên thần hồn của cậu kia.
Lòng bàn tay cậu nắm lại, kiếm ảnh nhất thời tan biến không còn tăm hơi, thật giống như chưa từng xuất hiện.
*Tự dưng thấy Phong yêu cute quá