Mảnh vỡ quả thực đã vỡ rồi, nhưng kiếm ảnh bám vào trên thân kiếm lại lặng lẽ xông vào thức hải của cậu.
Phong yêu pha sữa bột xong mau chóng trở về, Túc Lê uống sữa bột xong thì không nói gì, trong thời gian tiếp theo cậu đều im lặng, không còn liên tục hỏi chuyện bên ngoài giống như lúc sáng nữa.
Mảnh vỡ phượng hoàng kia đã vỡ, nhưng hoa văn hiện lên trên người con non hết sức kỳ lạ, Phong yêu lo lắng thần lực phượng hoàng sẽ ảnh hưởng đến con non, cho nên gã vẫn luôn trông nom quan sát bên cạnh
Túc Lê lúc cậu yên lặng không lên tiếng.
Xung quanh thảm lông còn có những đồ chơi khác, mà sự chú ý của con non dường như chỉ dừng lại trên tay của cậu.
Là tâm trạng không tốt à? Phong yêu không khỏi suy nghĩ.
Bình thường lúc này con non hẳn đã vui vẻ nhảy loạn khắp nơi, mà không phải
yên tĩnh trầm mặc mới đúng chứ?
Phong yếu biết mình không thể coi Túc Lê như một con non bình thường để chăm sóc, nhưng một khi đối mặt với vẻ ngoài yếu đuối nhỏ bé không có chút đe dọa với gã nào này, gã vẫn không nhịn được mà đặt Túc Lê vào vị trí cần được người khác săn sóc
cẩn thận.
Trên thực tế, cậu cũng cần được chăm sóc, yếu đuối đáng thương, ngay cả bước đi cũng không tốt, sử dụng linh lực cũng vô cùng yếu ớt.
“Nhóc! ” Phong yêu muốn nói lại thôi: “Thích xem gió không?”
Gã lại bổ sung thêm một câu: “Ta có thể điều khiển mưa gió.
”
“Mưa gió á? Có phải ông hiểu lầm rồi không?” Trong lòng Túc Lê vô cùng kinh
ngạc, nhưng vẫn giải thích: “Tôi không thích trời mưa.
Không có con phượng nào lại thích bị trời mưa làm cho bộ lông đẹp đẽ trở nên ướt
nhẹp cả.
╮(╯▽╰)╭
…
Khoảng năm sáu giờ, cha Túc tan làm về nhà, vừa mới vào nhà đã thấy con non
còn đang cố gắng tập đi ở bên ghế sô pha.
Ông nhìn Túc Lê đi từ ghế sô pha bên này đến bên kia, không mượn lực từ bên ngoài, cơ thể cũng không lắc lư, tuy rằng đi hơi chậm nhưng vẫn đi hết một đoạn đường một cách vững vàng.
“Bé con ơi!”
Túc Lê ngẩng đầu, đã thấy cha Túc vừa cởi áo khoác và đồng hồ đeo tay, tháo hết những thứ có thể khiến con non sợ hãi xong xuôi mới đi tới bế cậu lên.
Cha Túc bế con non hôn một cái, kiềm chế giọng nói kích động: “Chân của bé con có mỏi không? Cha xoa xoa cho con nhé!”
Ông vừa nói vừa bắt đầu xoa bóp chân giúp Túc Lê, sức lực rất nhẹ, trong ánh mắt đều là vẻ nhu hòa.
Cậu nhìn cử chỉ cực kỳ cẩn thận của cha, không nhịn được mở miệng gọi ông:
“Papa.
”
“Ơi, cha đây.
” Cha Túc bế đứa trẻ, bàn tay đang xoa bóp không hề dừng lại:
“Bé con của chúng ta càng ngày càng khỏe mạnh.
”
Bàn chân của con non vẫn chưa lớn bằng chiều rộng bàn tay của người lớn, lại được giữ trong lòng bàn tay một cách nhẹ nhàng và thận trọng.
Càng ngày càng khỏe mạnh ư?
Túc Lê nhìn bàn tay cha mình, khẽ đáp lại một câu: “Vâng ạ.
”
m thanh của con non non nớt, còn mang theo giọng điệu có vẻ mơ hồ của trẻ con mới học nói chuyện.
Cha Túc bật cười khen ngợi: “Đúng, bé con của chúng ta khỏe nhất.
”
Buổi tối, Túc Úc chơi bóng xong về nhà nghe nói Túc Lê có thể đi được một đoạn đường hoàn chỉnh, bèn nóng lòng muốn để cho cậu đi một lần cho anh xem.
Kết quả anh bị cha Túc mắng cho một trận, mà Túc Minh nhỏ nhất chỉ ngồi ở bên cạnh nhìn, thấy Túc Úc bị mắng còn vui cười hớn hở chỉ anh cười cười.
Cha Túc ngăn Túc Úc lại đang muốn “xử” Túc Minh: “Em trai con mới hai tuổi, biết cái gì chứ?”
Mặt mày của Túc Úc hết sức kinh ngạc: “Thằng bé hai tuổi đã biết chế nhạo con
rồi kìa.
”
Cha Túc: “! ” Hình như là có chuyện như vậy thật.
Trong phòng khách náo loạn một trận, cuối cùng đổi lấy tiếng khóc thét của Túc Minh.
Ban ngày Túc Lê không buồn ngủ, đợi đến tối cơ thể liền bắt đầu mệt mỏi, mí mắt cậu nhấp nha nhấp nháy rồi ngủ thiếp đi trong tiếng khóc của Túc Minh.