Thời gian thoáng cái đã mấy ngày trôi qua.
Lúc Phong yêu đến nhà họ Túc, hai nhóc con vẫn chưa tỉnh, cha Túc và Túc Úc ăn cơm trong phòng khách.
Hai người hình như đang trò chuyện về việc của học của
Túc Úc, cả hai đều có chút nghiêm túc.
“Tìm lớp học bổ túc ư?” Cha Túc nhíu mày: “Không được, truyền đi thật mất mặt.”
Đường đường là con trai của Cửu Vĩ Thiên Miêu, học tập bài vở của Nhân tộc lại phải học lớp học bổ túc.(;¬_¬)
“Bạn học của con đều đến lớp học bổ túc, con cảm thấy thành tích con không tốt là do không đến lớp học bổ túc.”
Túc Úc chính trực nói: “Với lại học lớp bổ túc có gì mà mất mặt chứ, con hồ ly ở Bắc Sơn kia ngày nào cũng học bổ túc đó thôi, cha mẹ cậu ta cũng có cảm thấy bẽ mặt đâu ạ.”
Cha Túc đau lòng đỡ trán, quả thực không hiểu tại sao đứa con trai cả giỏi yêu pháp như vậy lại đứng chót lớp trong lớp học của Nhân tộc.
Ông trả lời: “Sau giờ học con đến chỗ cha, cha dạy kèm bài vở cho con không được à? Nhất định phải đến lớp học bổ túc ư?”
“Đó tất nhiên là không được rồi, cha dạy con cũng nghe không hiểu.”
Túc Úc cực kỳ nghi ngờ giữa yêu và người có tồn tại sự khác biệt, dù sao anh hoàn toàn không hiểu cha mình đang giảng cái gì: “Học sinh xuất sắc kia của lớp con cũng học lớp học bổ túc này, con nhất định phải đi.
Với lại, cha cũng không phải dạy lớp này của bọn con, lại không biết trọng tâm của giáo viên Nhân tộc, cha bổ túc cho con, đến lúc đó hỏng trọng tâm thì phải làm sao ạ?”
Cha Túc vừa mới được bầu làm giáo viên ưu tú cấp thành phố cách đây không lâu: “...”
Phong yêu ở bên cạnh lắng nghe một hồi, nhận thấy việc giáo dục con non của Yêu tộc bây giờ là một vấn đề rất uyên thâm.
“Phong yêu, con non trong tộc các cậu có học thêm không?” Cha Túc đột nhiên hỏi.
Phong yêu ngừng một lúc: “Không biết, đã hơn nghìn năm tôi không trở về rồi.”
Yêu tộc và Nhân tộc chung sống với nhau đã qua mấy trăm năm, yêu pháp có thể để cho cha mẹ dạy, nhưng hơn nửa Yêu tộc đều mù chữ.
Để thích nghi với sự phát triển nhanh chóng của xã hội Nhân tộc, bây giờ con non của Yêu tộc cũng sẽ chọn cách đăng ký vào trường học của Nhân tộc để học tập kiến thức.
Túc Úc nghiêng đầu: “Con mặc kệ, con chắc chắn phải học lớp học bổ túc này.”
Hai cha con tranh luận một lúc, trong phòng trẻ em truyền ra âm thanh.
Phong yêu đẩy cửa ra nhìn vào, đã thấy Túc Lê ngủ dậy, gã tiến tới bế con non lên rồi hỏi: “Nhóc đói không?”
“Tàm tạm.”
Túc Lê hơi nhức đầu, buổi tối mấy ngày nay cậu vẫn luôn nằm mơ đứt quãng, bên trong đều là một vài hình ảnh lẻ tẻ, có thứ rất quen thuộc, có thứ lại rất xa lạ.
Phong yêu bế con non ra ghế sô pha ở bên ngoài, sau đó xoay người đi chuẩn bị pha sữa bột.
Cha Túc thấy Túc Lê đã tỉnh bèn đi qua nói chuyện với cậu, những câu hỏi đều là một vài vấn đề rất đơn giản, Túc Lê cũng đã quen với việc hỏi theo thông lệ của cha mình mỗi ngày rồi.
“Cha phải đi làm đây, khi nào cha về sẽ chơi với nhóc Lê nhé.” Cha Túc bế con non hôn một cái, vừa ngước mắt bỗng nhiên để ý đến tóc ở chỗ xoáy tóc của con non có chút không đúng.
Trong chỗ tóc đen nhạt vốn có lại có thêm mấy sợi tóc trắng, còn nhiều hơn lúc bác sĩ Bạch quan sát được.
Ông đưa tay rẽ tóc Túc Lê ra, thấy một vài sợi tóc tơ mới mọc đều có màu vàng nhạt.
Túc Lê không quá quen người khác xoa xoa đầu mình, mà hôm nay cha Túc dường như rất hứng thú với tóc cậu, không chỉ xoa mà còn rẽ tóc lung tung nữa.
Cha Túc hơi kích động, bé con của ông mọc tóc rồi, còn là tóc trắng tiêu chuẩn của Thần Loan Điểu tộc.
Ông bế con non lên hôn liên tiếp mấy cái: “Tóc của bé con chúng
ta mọc rồi!”