Túc Lê: “! ”
Nhân tộc thật là kỳ lạ, trẻ con mọc tóc cũng vui vẻ đến thế ư?
Đợi sau khi cha Túc và Túc Úc ra khỏi nhà, Túc Lê mới gọi Phong yêu đến, chuẩn bị ra tay chữa lành vết thương cho gã.
Mấy ngày nay, linh lực trong cơ thể cậu hồi phục rất nhanh, gần như mỗi ngày đều hồi phục một số linh mạch cho Phong yêu, mấy ngày liên tiếp, sắc mặt của gã cũng đã khá hơn nhiều.
“Linh mạch tổn hại không ảnh hưởng đến việc tu luyện, tu vi của ông không thấp,
nhưng linh mạch lại đầy lỗ hổng.
” Túc Lê thu lại linh lực, khẽ nhíu mày nói: “Tu vi của ông càng lớn thì những nguy cơ tiềm ẩn trong linh mạch cũng tăng lên.
Tổn thương mà thần lực phượng hoàng gây ra cho linh mạch chỉ là một phần, nhiều hơn cả chính là những vết thương tiềm ẩn do việc tu luyện của ông tạo ra trong nhiều năm qua.
”
Cậu nói rất chậm, nhưng ý tứ trong lời nói lại cực kỳ rõ ràng.
Phong yêu dừng một lúc, bộ tộc của bọn họ được phong linh ưu ái, hấp thụ linh khí của vạn vật chưa bao giờ gặp phải nút thắt.
Nhưng ý trong lời này của Túc Lê chính
là do bọn họ quá mức bạo dạn, mới không để mắt đến một lượng lớn tổn thương do việc hấp thụ linh khí gây ra cho linh mạch.
“Thiên phú cũng không phải là đường tắt, ngược lại mà nói, người có thiên phú sẽ
dễ dàng vì nhỏ mất lớn hơn.
”
Ban đầu, linh lực trong cơ thể của Túc Lê chưa đủ, chỉ có thể chữa trị những tai họa ngầm do thần lực phượng hoàng gây ra, nhưng từ khi cậu trị liệu sâu hơn, tình hình trong cơ thể của Phong yêu cũng càng ngày càng rõ ràng.
Chẳng trách lần đó gã độ kiếp thất bại, trong cơ thể có tai họa ngầm lớn như vậy, sao có thể đột phá thăng cấp được?
Trước kia cậu đã từng gặp rất nhiều Yêu tộc giống như Phong yêu, núi thần phượng hoàng chưa bao giờ thiếu Yêu tộc có thiên phú xuất sắc.
Nhưng từ trước đến giờ, những Yêu tộc tự hào vì thiên phú của mình sẽ không đi quá xa được, người nhẹ thì tổn thương linh mạch, nặng thì chết khi còn trẻ tuổi.
Phong yêu suy nghĩ hồi lâu, trả lời: “Ta biết rồi.
”
Túc Lê không nói nữa, thu hồi linh lực chữa trị.
Túc Minh tỉnh ngủ tung tăng chạy đến, đằng sau còn có con rối bảo mẫu đi theo.
Lúc cậu nhóc trông thấy Túc Lê bèn nóng
lòng xông lên trước, lần này Túc Lê giữ lại một chút linh lực, đợi đến khi em trai đến gần trước người mình thì dùng linh lực để giảm bớt xung kích.
Lúc trước cậu không phát hiện, bây giờ đứng chung với Túc Minh, Túc Lê mới nhận ra em trai cao hơn mình gần nửa cái đầu.
Túc Lê nhìn đỉnh đầu của Túc Minh mà rơi vào trầm tư, sao cậu lại lùn hơn cả Túc Minh thế?
Phong yêu ở bên cạnh quan sát tình hình, thấy Túc Minh hành động thô lỗ, vẫn phải tách hai con non ra.
Mà Túc Minh lại hết sức bất mãn về điều này, thấy anh trai cách xa mình mấy bước, cậu nhóc lập tức há miệng òa khóc.
“Đừng khóc.
” Phong yêu cuống tay cuống chân bắt đầu dỗ dành, nhưng mà Túc Minh hoàn toàn không nghe lời, càng khóc to hơn.
Túc Minh vừa khóc vừa muốn kéo lấy tay áo anh trai, chỉ thấy cậu nhóc ôm nửa bên tay của Túc Lê, nước mắt nước mũi dính đầy trên tay cậu.
Phong yêu vừa mới chăm sóc trẻ con chưa được mấy ngày, trước kia Túc Lê cũng hoàn toàn chưa trông nom trẻ nhỏ, hai người một lớn một nhỏ đều bị Túc Minh làm cho bối rối toàn tập.
Phong yêu sững sờ tại chỗ, Túc Lê gian nan chỉ huy!
“Ông pha sữa bột cho thằng bé đi.
”
“Quần áo của thằng bé bẩn rồi, phải thay.
”
“Có thể niệm chú ru ngủ được không! ”
Nửa bên cánh tay của Túc Lê cứng đờ, mà Túc Minh lại không biết gì mà quẹt quẹt lên người cậu, chẳng mấy chốc quần áo màu trắng nhạt đã dính mấy vết loang lổ lốm đốm.
Cậu giơ tay lên muốn niệm chú ru ngủ, Túc Minh lại túm được tay anh trai rồi đút thẳng vào miệng.
Túc Lê vội vàng thu lại linh lực trên đầu ngón tay về, sợ vô tình làm em trai ruột bị thương.