Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Cưng Chiều


Hai tay của Túc Minh nắm lấy tay anh trai, hít hít mũi, con ngươi vẫn nhìn chằm chằm vào ngón tay của cậu.

Vừa rồi nó có mùi thơm ăn ngon, sao bây giờ không có nữa? Cậu nhóc chớp mắt nhìn Túc Lê, đôi mắt tròn xoe đảo quanh rồi há miệng ra thật to.

(°∀°)

Túc Lê hoàn hồn, ngay sau đó đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau nhức.

Cậu còn chưa kịp phản ứng, tuyến nước mắt của cơ thể này đã phản ứng trước, vành mắt nóng lên.

Túc Minh lại coi tay cậu là đồ chơi mà gặm!!!!

Phong yêu pha sữa bột xong đi tới liền thấy cảnh tượng này, gã vội vàng giải cứu ngón tay của Túc Lê ra khỏi miệng Túc Minh, sau đó dùng bình sữa chặn miệng cậu nhóc lại.

“Nhóc không sao chứ! ” Phong yêu nói được một nửa, đã thấy khóe mắt Túc Lê ướt nước mắt.

Khóc rồi?

Phản ứng của cơ thể quá thành thật nhưng Túc Lê lại không để ý bản thân đang khóc.

Cậu nhìn dấu răng sâu hoắm trên đốt ngón tay phải của mình, lần đầu tiên cảm thấy hóa ra răng của con non Nhân tộc sắc bén hơn cả con non Yêu tộc.

Chuyện quan trọng hơn là: Cậu! Lại! Là! Người! Bị! Cắn!

Trước kia, khi cậu vẫn còn là một con phượng hoàng nhỏ đã là yêu nổi tiếng trong núi thần, đại yêu của các phe đều phải nể mặt cậu, từ trước đến giờ chỉ có cậu ăn hiếp người khác.

Mà từ khi đầu thai đến nhà họ Túc, cậu đã bị em trai ruột thịt của mình bắt nạt không chỉ một lần, mấy lần trước còn có thể nói là trẻ con không hiểu vấp váp, nhưng lần này thằng bé lại dứt khoát cắn người.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng vang nhỏ xíu, Phong yêu quay đầu lại, chỉ thấy một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp đang đứng ở cửa.

Bà mặc chiếc váy dài sang trọng, mái tóc dài tùy ý xõa ngang vai, đeo kính râm và đôi môi đỏ mọng.

Khóe mắt Túc Dư Đường liếc nhìn hai bé con trên thảm lông trong phòng khách, con trai nhỏ đang uống sữa bột, mà con trai thứ hai đang quay mặt về phía bà, cúi đầu nắm ngón tay mình.

“Mama!” Giọng nói của Túc Minh hết sức vang dội.

Mama? Túc Lê nghe thấy vậy thì ngẩng đầu lên nhìn theo ánh mắt của em trai, lúc nhìn thấy người phụ nữ mặc váy trắng đeo kính râm kia, cậu sửng sốt trong thoáng chốc.

Đây hình như là mẹ hiện tại của cậu ư! ?

Túc Dư Đường thấy Túc Lê quay đầu lại nhìn mình, đôi mắt trong trẻo sáng ngời, hoàn toàn khác với vẻ đờ đẫn ngây ngô khi trước.

Trong lòng bà vui mừng, ngay sau đó
lại nhìn thấy nước mắt vương trên khóe mắt cậu.

Phong yêu nghiêng đầu, đối diện với cái nhìn dò xét của bà Túc.

“! ”

Nội tâm Phong yêu: Hai chữ trong sạch ta đây nói chán rồi.

╭(╯╰)╮

Đây là lần đầu tiên Túc Lê nhìn thấy mẹ hiện tại của mình, cho dù đầu óc đần độn có trí nhớ sâu sắc về người phụ nữ hết sức xinh đẹp này, nhưng tiềm thức và thực thế gặp bà là hai điều khác nhau.

Mẹ của cậu đẹp hơn trong ký ức rất nhiều, bà chỉ đứng ở cửa đã có khí chất thanh nhã thoát tục rồi.

Đi theo bà vào nhà còn có một cô gái trẻ tuổi, trông hơi nhỏ nhắn, gương mặt hiền hòa.

Túc Lê có chút ấn tượng với cô ấy, hình như là người bên cạnh mẹ cậu, trước đây thường xuyên đến nhà.

Túc Lê lặng lẽ đánh giá hai người, lúc này Túc Minh khóc sướt mướt lập tức tung tăng bước chân nhỏ đi từ góc bên kia của ghế sô pha chạy tới, giọng nói lanh lảnh hét lớn: “Mama.



Tiểu Lâm xách túi lớn túi nhỏ đi theo sau lưng Túc Dư Đường: “Chị Đường, còn có một vài hàng chuyển phát nhanh buổi tối mới đến, chị nhớ! ”

Cô ấy nhìn thấy Túc Dư Đường nhanh chóng chạy vào giữa phòng khách, đầu tiên là bế Túc Minh đang chạy đến lên, sau đó bước nhanh đến chỗ thảm lông trên ghế sô pha.

Lần đầu Túc Lê gặp Túc Dư Đường, cậu còn chưa nghĩ ra nên dùng thái độ thế nào để đối đãi với bà, khóe mắt bỗng nhiên được lau đi một cách rất dịu dàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui