Giọng nói của người phụ nữ vừa rõ ràng vừa nhẹ nhàng, giống y hệt như khí chất của bản thân bà.
Trong âm thanh trong trẻo còn mang theo mấy phần quan tâm cẩn thận:
“Sao bé con lại khóc hửm?”
Bà đặt Túc Minh xuống, thuận tay tháo kính râm xuống mới bế cậu lên, vừa bế vừa dỗ dành: “Con nói cho mama biết, chỗ nào đau đau được không?”
Túc Lê có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người bà, giống như mùi vị tuyết bay đầy trời trên Thiên Sơn.
Vòng tay của bà không giống như của cha Túc, lại có cảm giác thân thiết đặc biệt khác hẳn với người khác.
Rất kỳ diệu, rõ ràng là mùi vị của tuyết, nhưng lại có cảm giác thật ấm áp.
Túc Dư Đường bế đứa bé, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới, rồi nhanh chóng chú ý đến dấu răng rõ ràng trên tay con non.
Phong yêu đang định giải thích lý do, Túc Dư Đường đã tìm được đầu sỏ.
“Minh Minh à?” Ánh mắt của bà nhìn thoáng qua Túc Minh đang hoạt bát đứng
bên chân mình: “Con lại bắt nạt anh trai sao?”
Túc Minh nghiêng đầu, bỏ qua câu hỏi này mà nắm lấy quần mẹ muốn ôm ôm.
“Mama thổi thổi cho con nhé, thổi rồi sẽ không đau nữa.” Đầu ngón tay của Túc Dư Đường nắm lấy tay đứa bé, nhẹ nhàng thổi một hơi.
Túc Lê vừa định nói gì đó, chỉ cảm thấy gió lành lạnh thổi qua chỗ đau trên ngón
tay, qua hai lần thổi, cơn đau đớn nóng bỏng lại từ từ giảm xuống.
Cậu có chút ngạc nhiên nhìn về phía Túc Dư Đường: “Mama?”
Là cậu bị ảo giác ư?
Túc Dư Đường nghe thấy tiếng gọi này thì sửng sốt, âm thanh đè nén kích động
hỏi: “Bé con, con nói lại lần nữa xem nào.”
Túc Lê không cảm thấy lạ lẫm về điều này, bởi vì bình thường cha Túc cũng thích dụ dỗ cậu gọi người ta, vì thế lại ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Ánh mắt Túc Dư Đường khẽ nhúc nhích, sau đó ôm chặt lấy đứa trẻ, giọng nói run rẩy: “Bé con của chúng ta sẽ tốt hơn, mama nhất định sẽ chữa khỏi cho con.”
Trán của người phụ nữ cọ cọ bên cổ con non.
Túc Lê cảm nhận được bàn tay vừa kiềm chế vừa run rẩy của người phụ nữ đang ôm cậu, không nhịn được đưa bàn tay nhỏ bé đặt lên tóc của mẹ, an ủi bà từng chút một giống như trước kia cậu từng an ủi tiểu yêu ở núi thần vậy: “Mama đừng khóc.”
Tiểu Lâm đi theo Túc Dư Đường vào nhà nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi sững sờ.
Trước đây khi cô ấy còn có chút kinh ngạc khi nghe nói Túc Lê biết tự mình ăn cơm, bây giờ thấy ánh sáng lanh lợi sáng suốt trong mắt của con non kia, cô ấy không khỏi lộ vẻ xúc động.
Tốt quá rồi, rốt cuộc nỗ lực của chị Đường cũng được đền đáp rồi.(◠‿◠)
Tiểu Lâm hơi nghiêng đầu, bỗng nhiên chú ý đến trong nhà hình như có thêm một người đàn ông xa lạ.
Gã trông khá đẹp trai, nhưng dường như rất lãnh đạm.
Cô ấy nghe nói nhà họ Túc đổi bảo mẫu, hóa ra là đổi một bảo mẫu nam à?
Lúc này Túc Dư Đường mới thu hồi cảm xúc hơi mất kiểm soát, đưa mắt nhìn về phíaPhong yêu: “Làm phiền cậu rồi, Túc Minh rất thích quậy phá đúng không?”
Lần đầu tiên Phong yêu nói chuyện với Thần Loan Điểu, gã vẫn chưa quen lắm khi nghe thấy giọng nói dịu dàng kia của bà: “Đây là công việc của tôi.”
Năm xưa tiếng ác của Túc Dư Đường vang xa, bà trời sinh đã có hệ lôi, linh lực bá đạo hung ác, ngàn năm trước làm bá chủ một phương, dưới trướng có vô số tiểu yêu.
Sau đó, chẳng biết tại sao bà lại bắt đầu tu thân dưỡng tính, tin đồn liên quan đến bà trong Yêu giới cũng dần dần ít đi, nhưng chỉ cần nhắc đến Thần Loan Điểu tộc, luôn sẽ nhắc đến người có tiếng ác nhất là Túc Dư Đường.
Về sau nữa, tin tức bà và Cửu Vĩ Thiên Miêu Túc Thanh Phong kết thành yêu lữ đã khiến toàn bộ Yêu giới khiếp sợ.