Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Cưng Chiều


Túc Lê được mẹ bế, tất nhiên cậu cũng nhìn thấy vẻ mặt của Phong yêu, là ảo giác của cậu à? Sao cậu lại cảm thấy Phong yêu hơi sợ mama của cậu thế?

Phong yêu nhìn Túc Dư Đường dịu dàng, lòng còn sợ hãi mà giải thích chuyện vừa mới xảy ra.

Bà im lặng lắng nghe, đợi sau khi gã giải thích xong mới đưa mắt nhìn Túc Minh:
“Đưa tay ra.



Túc Minh sợ sệt đưa tay ra, hai ngón tay của Túc Dư Đường đánh vào lòng bàn
tay của con non, nghiêm giọng hói: “Con cắn anh đúng không?”

Phong yêu muốn nói lại thôi.

Túc Lê kinh ngạc nhìn bà Túc, giây lát trước vẫn còn nhẹ nhàng như gió mát, bây giờ đã nghiêm nghị không chút tình cảm nào rồi.

Trong phòng vang lên tiếng khóc mới, Túc Minh khóc thút thít, vừa che tay vừa
khóc lóc nhận lỗi: “Tay anh thơm thơm, con đói.



⊙_⊙ Túc Lê nâng tay mình lên ngửi ngửi, chỗ nào thơm cơ?

Túc Minh bị bà Túc dạy dỗ một trận, lúc sau chỉ biết gật đầu nhận lỗi, liên tục hứa sẽ không cắn anh nữa mới được tha cho.

Tiếp đó, cậu nhóc bưng bình sữa ngồi bên cạnh uống, ánh mắt ngập nước mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Túc Lê, vừa hít mũi vừa uống sữa.

Túc Lê ngồi bên cạnh cậu nhóc, ngón tay lại mơ hồ nhói đau, là ảo giác của cậu ư?

Tại sao cậu lại cảm thấy con non Túc Minh này vẫn đang nhìn chăm chú vào ngón tay mình thế nhỉ?

Cậu nhìn về phía những người khác trong phòng, chỉ thấy mẹ Túc và cô gái mới bước vào bận bịu chuyển đồ, ngay cả Phong yêu cũng bị gọi đi giúp đỡ.

Rất nhiều đồ, tất cả đồ đạc lớn nhỏ đều được chuyển vào một gian phòng ở phía
bên kia của phòng khách.

Đó là kho chứa đồ, để rất nhiều thứ lặt vặt.

Túc Lê nhìn chằm chằm một hồi, thấy mẹ Túc tiến tới, trong tay còn cầm một túi đồ.

“Bé con, chúng ta đi thử quần áo thôi.



Thử quần áo? Cậu chú ý đến túi đồ mà mẹ Túc cầm trong tay kia.

Chiếc túi đựng đồ là túi hình gấu dễ thương có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong nhà, rất giống với hình vẽ con gấu ở đầu giường của cậu.

Túc Minh đang uống sữa ở bên cạnh như thể nghe thấy điều sợ hãi gì đó, cậu nhóc ôm bình sữa chạy đi thật xa bằng đôi chân nhỏ ngắn cũn, sau đó dừng lại ở trước phòng trẻ em nhìn chằm chằm bên này với vẻ cảnh giác.

Túc Lê: ⊙_⊙ ?

Trước kia thằng nhóc Túc Minh này đi nhanh như vậy à? Thằng bé chạy cái gì?

Thử quần áo cũng không phải đánh lòng bàn tay mà.

Cậu ngồi trên thảm lông, ngẩng đầu liền thấy mẹ Túc xách một túi đầy đồ đi tới, kế đó đặt xuống thảm lông cách cậu không xa.

Thứ được lấy từ trong túi ra là quần áo lông nhung, trên quần áo cũng mang theo mùi thơm sữa nồng đậm.

Túc Lê ngửi ngửi, rất giống mùi vị của quần áo trên người mình, hình như đã đặc biệt giặt sạch, là mùi hương trước sau như một trong phòng cậu.

Mẹ Túc lấy ra một bộ đồ ngủ hình gấu con đặt xuống trước mặt Túc Lê, thấy con trai không lộ ra vẻ mặt khiếp đảm mới yên lòng.

Mỗi lần từ bên ngoài trở về, bà sẽ mang
về rất nhiều quần áo, vì để tránh con non bài xích quần áo xa lạ, bà cũng sẽ bảo người ta giặt sạch quần áo trước và dùng hương liệu mà bé con Yêu tộc thích nhất.

“Bé con à, mama thay quần áo cho con được không?” Mẹ Túc nhẹ giọng nói: “Đây là quần áo ngủ hình con gấu mà bé con thích nhất đó.



Túc Lê gật gật đầu.

Mẹ Túc lập tức ôm cậu vào lòng, khẽ khàng thay quần áo cho cậu, trên quần áo có mùi vị rất yên tâm.

Chỉ là cậu vừa mới thay bộ đồ ngủ hình gấu xong, mẹ Túc lại lấy ra một bộ quần áo khác, tràn đầy mong đợi nhìn cậu: “Bé con, chúng ta thử lại bộ này nhé?”

Túc Lê: ⊙_⊙ ?

Cậu có dự cảm chẳng lành.

“Bộ này cũng không tệ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui