Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Cưng Chiều


Ly Huyền Thính hơi nhíu mày nhìn bầu trời tối đen như mực: "Anh ở đây chờ đi."
Túc Úc nghe vậy, cảm thấy khó hiểu: "Chẳng phải nói…"
Anh nói được một nửa thì dừng lại, giống như hiểu ra gì đó: "Được."
***
Trong không gian tối đen, "Ly Huyền Thính" có vẻ đang chật vật né tránh những đòn tấn công của lửa thần Phượng Hoàng.

Hắn ẩn mình trong bóng tối, xúc tu do sương mù ngưng tụ thành nhiều lần bị lửa thần Phượng Hoàng thiêu đốt khi tiếp cận Túc Lê.
Dần dần, khuôn mặt của hắn trở nên vặn vẹo, dừng trước mặt Túc Lê, lên tiếng:
"Không hổ là lửa thần Phượng Hoàng."
Túc Lê không nhúc nhích, tia lửa lại lần nữa cháy đến trước mặt Ly Huyền Thính giả, phá tan sương mù dày đặc trước mặt hắn, cuối cùng xé tan tác lớp mặt nạ giả kia.
Hơi thở ác linh mất đi mặt nạ giả, sương mù ngưng tụ thành hình người và đứng trước mặt Túc Lê.


Giọng nói cũng trở nên thô kệch hơn, hắn phát ra tiếng cười u ám, cuối cùng bật ra tiếng người: "Phượng Hoàng, mi nói cả hai ảo cảnh đều là mưu kế của ta để dẫn mi vào bẫy, nhưng mi có từng nghĩ, nếu đó thật sự là tà niệm của mi thì sao?"
Túc Lê nghe vậy thì khựng lại, hơi thở ác linh này gọi thẳng tên của cậu, hơn nữa sự quen thuộc với cách gọi này cứ như nó tự cho rằng nó rất hiểu cậu.
Hơi thở ác linh được sử sách ghi lại là thứ được sinh ra vào thời kỳ hỗn độn của tam giới sau khi cậu qua đời.

Nhưng theo cậu thấy, chỉ sợ hơi thở ác linh này đã tồn tại từ thượng cổ, thậm chí là trước cả thượng cổ.
Túc Lê: "Vậy sao?"
Hơi thở ác linh cười nói: "Mi không tin?"
Túc Lê hơi ngưng tụ khí, lửa thần Phượng Hoàng ngưng tụ thành một thanh kiếm lửa được cậu nắm chắc trong tay: "Ta không tin bất cứ lời nào mà mi nói."
"Khó khăn lắm mới gặp được một lần, ta nghĩ rằng chúng ta có thể trò chuyện thân thiện hơn." Hơi thở ác linh dang rộng tay, gằn giọng nói: "Ta đoán mi rất muốn biết vì sao ta có thể dễ dàng giả dạng thành hắn như vậy."
Túc Lê ngước mắt.
Luồng khí u ám đột ngột tỏa ra khiến lửa thần Phượng Hoàng lay động không thôi.
Hơi thở ác linh nói tiếp: "Giả thành hắn thì mới lừa được mi."
"Cho nên là?" Túc Lê nhìn hắn: "Mi muốn nói cái gì?"

Hơi thở ác linh cười vài tiếng, từng bước dụ dỗ: "Từ lúc mi cho hắn nhập vào niết bàn cho đến bây giờ đã chịu phải rất nhiều đau khổ đúng không? Đi ngược lại với ý trời, hao tổn tu vi, nếu như mi không làm việc này, vốn dĩ đã có cơ hội rất tốt để chuyên tâm tu luyện, vượt qua kiếp nạn và có thể độ kiếp phi thăng.

Lại bởi vì long hồn kia mà niết bàn mấy lần, nói thật ra thì ta cảm thấy thật không đáng cho mi."
Túc Lê không nói chuyện, lẳng lặng mà nhìn hắn.
Hơi thở ác linh lại nói: "Kiếm Huyền Thính đã vỡ thành bảy mảnh, mi còn thiếu mảnh vỡ cuối cùng đúng không?"
Hắn nói xong thì ngoắc tay một cái, sương mù xung quanh ngưng tụ lại, tạo thành một mảnh vỡ rõ ràng.
Ánh mắt Túc Lê hơi ngừng lại, hình dạng mảnh vỡ này đúng là mảnh cuối cùng mà kiếm Huyền Thính còn thiếu.
Cậu trầm giọng nói: "Quả nhiên, hơi thở ác linh có liên quan đến bí cảnh kia."
"Vạn năm trước, vì mi rót long hồn vào phôi kiếm để rèn kiếm khiến Thiên Đạo nổi giận, dẫn tới kiếp niết bàn.

Tất cả điều này đều nằm trong dự đoán của mi, kiếp niết bàn cũng là độ kiếp, kiếm Huyền Thính trải qua độ kiếp đó là sự tồn tại được bảo vệ
trong trời đất, về sau thì cùng phi thăng với mi." Giọng nói của hơi thở ác linh lạnh lùng, tiếp tục nói: "Mi tính toán vô cùng kỹ lưỡng, thậm chí có thể để lại bảo mệnh ngọc Phượng Hoàng hết cho hắn, lại không đoán trước được kiếp niết bàn xác thực đã qua rồi.

Nhưng kiếm Huyền Thính lại vỡ thành bảy mảnh, mà mi lại tiến vào luân hồi, vạn năm sau mới chuyển thế trọng sinh.

Ngươi nói xem, tất cả cái này ta đều nói đúng phải không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận