Túc Úc vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi thất vọng em trai không chịu gọi mình: “Vậy khỏi đi?”
Yêu quái bọn họ đã bao giờ bị cảm đâu? Chẳng phải cái đó là bệnh của Nhân tộc à?
Cha Túc: “Sao có thể so sánh em trai với con được? Con vào phòng lấy một cái khăn quàng cổ lại đây.
”
Túc Úc không hiểu nổi: “Giữa trời nắng nóng cha định mang khăn quàng cổ hóng gió à?”
“Con nói nhiều vậy làm gì?” Cha Túc: “Trước khi lấy khăn quàng cổ con ra sân xem trước đi.
”
Túc Úc cảm thấy cứ nhắc tới mấy chuyện liên quan đến giáo dục con nhỏ là cha mình không thể nào nói đạo lý được, nhưng anh vẫn thành thật đi ra ngoài củng cố trận pháp trước khi vào lấy khăn quàng cổ.
Tuy Phong yêu kia độ kiếp bao nhiêu năm rồi chưa thành công, nhưng lỡ gã thành công thì sao, dọa con non đúng là không tốt lắm.
Cha Túc sai bảo con lớn làm việc xong mới chuyển lực chú ý lại lên người Túc Lê, nhóc con trong ngực ông quá im lặng, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cậu lúc này đang cau lại.
Cha Túc sửa lại giọng điệu, dịu dàng nói: “Bé con thích xem gió thổi sao?” Ông không đợi được câu trả lời của con non.
Mấy năm nay Phong yêu gây rối loạn không phải lần một lần hai, lần nào gã tiến giai độ kiếp cũng gây ra động tĩnh lớn, tiểu yêu sống gần đây mỗi lần thấy sấm gió nổi lên đều đi tới chỗ bọn họ tị nạn.
Trước giờ nhà họ Túc và Phong yêu nước sông không phạm nước giếng, bao nhiêu năm rồi chưa từng giao thiệp, bây giờ thấy bé con có hứng thú với gió yêu như vậy vốn dĩ cha Túc định ngày mai mang chút quà cáp sang đấy, nhờ Phong yêu thổi chút gió chọc vui con mình, bây giờ nhìn lại ông lại không chắc lắm.
Lúc này cha Túc mới hồi thần lại từ niềm vui sướиɠ con non biết nói chuyện, ông nhìn khuôn mặt nhỏ hơi nhăn của con mình không biết cậu rốt cuộc là thích hay không thích?
Túc Lê không chú ý tới biểu cảm của cha Túc, cậu đặt hết lực chú ý vào lôi kiếp ngưng tụ trên bầu trời nơi xa.
Cậu không cảm ứng được bất kỳ linh lực nào, nhưng cậu vẫn nhận ra được lốc xoáy linh lực.
Đó là lôi kiếp mà yêu quái độ kiếp thăng cấp, điều này có nghĩa gần đây có yêu quái đang đột phá.
Cậu nhíu mày trong đầu nhanh chóng tự hỏi, thế giới này có khả năng có yêu tộc hoặc tu sĩ loài người khác tồn tại… Vậy tức là linh lực cũng tồn tại, nhưng mà cậu lại hoàn toàn không cảm ứng được, vậy xác suất cao là thân thể cậu đã xảy ra vấn đề gì đó.
Có lẽ thế giới này vẫn là một thế giới linh lực thịnh hành, trong thân thể cậu vẫn có thần lực phượng hoàng, thần hồn cũng là của cậu.
Nhưng vì sao cậu lại không cảm ứng được linh lực từ thế giới bên ngoài, chẳng lẽ có sai lầm nào đó trong lúc cậu độ kiếp sao… ?
Nghĩ tới đây cậu không khỏi bình tâm lại cảm ứng linh khí quanh mình, nhưng dù vậy cậu vẫn không thể cảm ứng được số linh khí đang tàn sát bừa bãi bên ngoài kia, như thể dù linh lực bên ngoài có dồi dào bao nhiêu thì cũng chẳng liên quan gì đến cậu.
Đến cùng là chuyện gì đang xảy ra?
Túc Lê liếc mắt xác định vị trí lốc xoáy linh lực nơi xa, nơi đó cách chỗ cậu một đoạn… Đỉnh núi mà cậu sống trước kia có không ít tiểu yêu, nên cậu đã chứng kiến rất nhiều loại lôi kiếp, nhìn quy mô lôi kiếp lần này, xem ra yêu quái độ kiếp có tu vi không thấp.
Hơn nữa nơi này là nơi cư trú của Nhân tộc, lá gan yêu quái này cũng thật lớn, dám ngang nhiên làm tổ độ kiếp ở nơi gần Nhân tộc như vậy.
“Con lạnh không? Cha đóng cửa sổ lại nhé?” Cha Túc bế Túc Lê đứng bên cửa sổ, thấy mày bé con ngày càng nhăn lại như thế làm ông không khỏi cẩn thận lên, thoạt nhìn bé con có vẻ không thích lắm…