Chương 17: No Title
Một ngày mưa, một ngày lạnh, một ngày đi học muộn, một ngày bị đuổi ra khỏi lớp, đó là ngày bình thường của tôi. Haizzz, biết nói sao bây giờ, số tôi khổ thế đấy, hôm nay trời mưa và tôi lại bị đuổi ra ngoài. Sau khi "hàn huyên" vài câu với thầy giám thị, tôi lang thang quanh sân trường, tìm một chiếc ghế đá và ngồi xuống. Mưa phùn buốt giá hắt vào mặt tôi, theo thói quen, tôi đưa tay ra và hứng những giọt nước lạnh ngắt ấy. Bất chợt có một bàn tay ấm áp nắm lấy tay tôi. Tôi giật mình:
- Sao anh cũng ở đây?
Anh cười và ngồi xuống cạnh tôi. Anh rút trong túi ra một chiếc khăn rồi lau khô bàn tay đẫm nước mưa của tôi.
- Lạnh không?- Anh hỏi
Tôi gật đầu.
- Vậy sao còn nghịch nước mưa?
Tôi không đáp, im lặng nhìn anh rồi bất chợt đặt ra câu hỏi:
- Anh cũng chưa làm bài tập về nhà phải không?
Anh ngừng động tác, nhướng mày nhìn tôi:
- Anh đâu có lười như em
Tôi đung đưa chân, mỉm cười:
- Anh chỉ có lười hơn em thôi
Anh quàng tay lên vai tôi, kéo tôi vào gần anh hơn và nói:
- Chúng ta đi chơi nhé?
- Nhưng cổng trường khoá lại rồi.
Anh cười bí ẩn rồi kéo tôi đứng dậy, dẫn tôi ra khu vườn hoa phía sau trường học, ở đây cỏ mọc um tùm, những bức tường thì bị rêu phủ kín.
- Em có dám trốn học không?
- Ý anh là trèo qua bức tường này á?- Tôi đắn đo rồi nhìn xuống chiếc váy đồng phục và nhất quyết lắc đầu.
Trần Nam Thiên thản nhiên nói:
- Em vẫn mặc quần bên trong đấy thôi, ngại cái gì?
Tôi đỏ mặt không nói nên lời, đó là quần tất, nó rất mỏng... Tóm lại:
- Không là không
Nói rồi tôi quay đầu đi nhưng Trần Nam Thiên chẳng có vẻ gì là quan tâm đến ý kiến của tôi, anh ôm chặt thắt lưng của tôi rồi nhấc bổng tôi lên. Tôi choáng váng vội vã ôm lấy bờ tường và giờ thì tôi đang lơ lửng. Trần Nam Thiên tạm thời bỏ mặc tôi, đu mình nhảy vọt lên bờ tường rồi cẩn thận kéo tôi lên.
Khi đã yên ổn ngồi trên bờ tường à một phần cơ thể tựa vào người anh tôi mới cảm thấy hoàn hồn.
- Anh sẽ nhảy xuống trước và khi nào anh nói em mới được nhảy xuống theo. Nhớ chưa?
Tôi gật gật đầu tự lẩm nhẩm lại lời anh vừa nói thì cùng lúc ấy anh bỏ tôi ra và lao xuống đất. Trong cái khoảnh khắc tuột khỏi tay anh, tôi chao đảo như muốn ngã. Tôi cố gắng giữ thăng bằng nhưng không thể vì bờ tường quá trơn. Tích tắc, tôi ngã xuống theo anh. Như thể cảm nhận được điều gì đó phía sau, anh quay lại lấy thân mình đỡ lấy tôi và cả hai chúng tôi ngã xuống đất.
Tôi cảm thấy như có tiếng xương nứt ra, còn chân tôi thì đau không thể tả được.
- Em sao thế? - Anh ngồi dậy, nhìn tôi lo lắng
Tôi thều thào nói với anh trong khi nước mắt thì trào ra:
- Em bị gãy chân rồi
***
Trong căn phòng đơn của bệnh viện ngập mùi thuốc, tôi bồn chồn cúi đầu thật thấp, hai tay đan vào nhau như thể tôi muốn bóp nát tay mình ra vậy. Thậm chí tôi còn cảm nhận được cơn tức giận của bà và mẹ đang bốc cháy.
Bà nhướng mày lên và hỏi tôi:
- Cháu giải thích đi chứ?
Tự dưng tôi thấy bà thật đáng sợ, tôi cứ cúi đầu và lo lắng. Trần Nam Thiên vẫn ở bên ngoài kia và chờ đợi, có lẽ thế, hoặc anh ấy đã bị ánh mắt của bà làm cho hoảng sợ và bỏ về rồi. Sau khi đưa tôi vào bệnh viện, Trần Nam Thiên dám lấy điện thoại của tôi và gọi cho bố mẹ tôi, anh ấy dám làm điều mà tôi không dám làm. Khoảng 10 phút sau, mẹ và bà chạy tới bệnh viện tìm tôi, ban đầu họ còn có vẻ lo lắng nhưng sau khi nghe Trần Nam Thiên hết lần này tới lần khác vơ mọi tội lỗi đổ lên đầu mình thì họ trở nên tức giận. Khổ nỗi là họ giận tôi, giận tôi vì đã giấu họ chuyện về anh ấy.
- Là cháu tự ngã - Tôi thì thầm
- Con giỏi lắm - Mẹ tôi rít lên - Nuôi con lớn bằng từng này tuổi thế mà con dám bỏ học đi chơi với bạn trai. Giỏi lắm. Con quen cái cậu kia từ bao giờ? Hả? Tại sao lại giấu bố mẹ? Hả? Có coi bố mẹ ra cái gì không? Còn cả ông bà nữa? Mẹ biết ngay mà. Mẹ cấm con yêu đương là đúng. Trước kia con có bao giờ biết bỏ học là gì, vậy mà sao bây giờ con lại đổ đốn ra thế hả?
Tôi cắn môi thật chặt để không bị nấc lên, nước mắt tôi cứ thế mà tuôn ra.
- Cháu khóc cái gì? Mẹ cháu nói sai hả? Có phải cái cậu kia dụ dỗ cháu phải không? Bà nói cho cháu biết...
- Cái gì thế? - Đúng lúc ấy ông và bố bước vào cắt ngang lời bà - Bà nói cái gì mà cháu nó lại khóc thế kia?
Tôi thấy ông thì không kìm được cảm xúc, bật khóc tức tưởi. Ông vội chạy đến lau nước mắt cho tôi.
- Ngoan nào. Không khóc nữa. Ai mắng cháu thì đã có ông đây. Không sao, không sao.
- Ông cứ bênh nó nhiều. Đấy, hôm nay nó bỏ học đi chơi với bạn trai nên bị ngã trẹo chân đấy. Bà và mẹ nói thì cấm có nghe. Cứ nghe mấy cái lời dụ ngon dụ ngọt của đám con trai thì có ngày hỏng cả đời.
Tôi khóc lớn hơn, giọng tôi lạc hẳn đi, tôi không thể phát âm cho chuẩn xác. Tôi thấy cổ họng mình đang đông cứng lại.
- Con...xin lỗi...
Có một nỗi đau không tên bám riết lấy tôi, nó như một mũi dao sắc nhọn đâm vào trái tim tôi. Vậy là tôi và anh bị cấm phải không? Vậy là từ giờ tôi không được gặp anh nữa phải không? Nhanh thế sao? Thậm chí tôi còn chưa cảm nhận được quãng thời gian bên anh.
Vậy là chấm dứt rồi? Tôi phải dừng lại ở đây và quay ngược lại cuộc sống thuộc về tôi. Con đường tôi đi cùng với anh còn ngắn quá mà tôi đã phải buông xuôi để quay lại. Tôi không thể bỏ gia đình để chọn anh nhưng dứt bỏ anh thì tôi không nghĩ mình làm được. Thời gian qua ở cùng anh không phải là dài nhưng cũng đủ để lưu lại trong tôi những cảm xúc bất tận. Tôi không biết những cảm xúc ấy hình thành khi nào nhưng tôi có thể chắc chắn rằng bây giờ tôi có thể cảm nhận nó một cách rõ ràng. Người ta nói khi mất đi một thứ gì đó chúng ta mới thấy được giá trị thật của nó quả không sai. Trong quãng thời gian ở cùng anh, tôi chẳng hề làm gì ngoài đón nhận một cách vụng về những thứ anh trao. Và giờ thì tôi mới biết những thứ đó quý giá giá chừng nào.
Tôi nghĩ có lẽ đây là bí mật quan trọng nhất cuộc đời tôi mà tôi không thể giấu được: TÔI YÊU TRẦN NAM THIÊN MẤT RỒI.
Giờ phút này, ngay cả tiếng khóc của tôi cũng không rõ ràng nữa, tôi muốn xin lỗi anh ấy nhưng có thứ gì đó ngăn tôi lại. Nếu tôi nói xin lỗi anh sẽ hiểu đó là lời tạm biệt. Không thể như thế được, tôi không muốn xa anh, tôi còn muốn gặp anh nhiều thật nhiều, tôi còn muốn nói cho anh biết tôi yêu anh còn hơn cả anh yêu tôi. Nhưng bà và mẹ không cho phép tôi làm thế, họ không muốn tôi gặp lại anh, họ luôn bắt tôi làm theo ý họ. Tôi không muốn thế nữa.
- Con không muốn. Đừng bắt con phải nghe theo ý của mọi người nữa - Tôi gào lên - Anh ấy chẳng làm gì sai cả.
Tôi cứ khóc như một con ngốc, vừa khóc vừa lắc đầu thật mạnh:
- Con sẽ làm theo ý con. Con mặc kệ. Mẹ và bà chỉ biết nghĩ cho mình thôi. Con không quan tâm nữa.
Tôi cảm nhận được bàn tay của ông đang vỗ về tôi.
- Nín nào. Không ai bắt cháu làm gì hết.
- Mau gọi bác sĩ đi, con bé lại mất kiểm soát rồi- Tiếng ai đó rất giống bà
- Không. Không cần gọi bác sĩ
- Ông làm sao thế? Nếu không tiêm thuốc an thần cho nó thì con bé sẽ khóc đến chết đấy. Mau gọi bác sĩ.
- Tôi nói là không cần. Con bé tiêm quá đủ thuốc cho cuộc đời của nó rồi. Gọi Thiên vào đây và tất cả chúng ta sẽ cùng nói chuyện.
Những dòng nước mắt mặn chát vẫn không ngừng tuôn ra khỏi mắt tôi, một lần nữa ông lại nhẹ giọng an ủi:
- Không ai có quyền ép buộc cháu làm theo ý của họ hết. Nín khóc đi cháu.
- Lúc nào cũng bắt cháu phải nghe theo ý của mọi người. Cháu không thích, không thích. Cháu có làm gì sai đâu? Cả bà và mẹ đều mắng cháu. Họ không cho cháu gặp lại anh ấy.
- Không, không, ông sẽ không cho phép điều đó xảy ra. Giờ cháu nhìn xem ai đang đứng trước mặt cháu đây.
Tôi ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên nhìnvà thấy anh. Tôi cứ nhìn anh ngây ngốc rồi quay sang kéo tay áo ông và hỏi:
- Tại sao anh ấy lại ở đây?
Ông trầm lặng nhìn tôi rồi khẽ nhìn sang bà, cuối cùng ông mỉm cười hiền hoà và nói:
- Lát nữa là cháu sẽ nhớ ra ngay thôi. Bây giờ ông hỏi đây, tại sao cháu bị ngã?
Tôi sụt sùi:
- Cháu đã bỏ học để đi chơi
- Như vậy là tốt hay xấu?
- Là xấu
- Vậy?
- Cháu xin lỗi lần sau cháu không dám thế nữa. Ông đừng mắng cháu- tôi mếu máo.
Ông xoa đầu tôi:
- Ông không mắng cháu. Cháu phải nhớ lời hứa đấy. Giờ cháu đã nhớ tại sao bạn cháu lại ở đây chưa?
Tôi khẽ cau mày và gật đầu.
- Cháu muốn nói gì không Thiên?- ông hỏi.
- Cháu rất xin lỗi- Anh ấy khẽ đáp.
Tôi thì thầm với ông:
- Không phải lỗi của anh ấy đâu.
- Ông biết rồi. Thế cháu có muốn nói gì với cậu ấy không?
Tôi lắc lắc rồi lại gật gật:
- Cháu muốn xin lỗi
- Không phải lỗi của em- Lần này là Trần Nam Thiên thì thầm nhưng ai cũng nghe thấy.
- Bà có muốn nói gì không?- Ông hỏi với chất giọng cao hơn thông thường
Bà ngần ngừ vài giây rồi cầm tay tôi xoa nhẹ:
- Bà cũng xin lỗi
Tôi lắc đầu:
- Không phải lỗi của bà
Sau đó, ông ho một tiếng rồi nhìn mẹ tôi. Mẹ không nói gì chỉ lẳng lặng đến ôm tôi. Tôi khẽ nói:
- Mẹ cũng không có lỗi
- Mẹ mua socola cho con ăn nhé?
Tôi nhận ra mình đã hết khóc tự khi nào, bỗng nhiên thấy vui, tôi mỉm cười gật đầu:
- Mua cho cả anh ấy nữa nhé?
Mẹ khẽ nhìn Trần Nam Thiên rồi gật đầu đồng ý:
- Mẹ sẽ mua cho cả nhà.
Lúc bấy giờ, bố tôi mới từ trong góc phòng ló đầu ra với vẻ ngủ gà ngủ gật:
- Nhà mình xin lỗi xong chưa để còn về?
Sau đó, bố lại bị bà lườm.
Tôi được đưa về nhà ngay sau đó, Trần Nam Thiên cũng đi về cùng tôi. Từ lúc đó tới giờ tôi chưa nói với anh ấy câu nào và tôi cũng chẳng biết nói gì nên khi ông nói tôi phải ngủ một giấc thì tôi liền nghe theo. Ông cho phép anh ấy đưa tôi vào phòng và sau đó phải ra ngoài ngay vì ông có chuyện cần nói.
Tôi leo lên giường, rũ bỏ mọi cảm xúc. Trần Nam Thiên đắp chăn cho tôi rồi hôn nhẹ lên trán tôi.
- Ngủ ngon nhé.
- Anh có sợ gia đình em không?
Anh mỉm cười:
- Rất sợ. Điều duy nhất anh sợ trên đời này là mất em.
Trái tim tôi rung động...
- Em có một bí mật muốn cho anh biết...
- Gì vậy?
Tôi hít thật sâu để lấy tinh thần, can đảm lên nào, tôi muốn anh ấy biết điều đó, chỉ ba chữ thôi...
- Em... Em... em... em ngủ đây.
Trần Nam Thiên cau mày lại nhưng không nói gì, anh hôn tôi một lần nữa rồi bước ra ngoài.
Tôi vui vẻ chìm vào giấc ngủ.
Trong khi ấy, bên ngoài kia đang diễn ra một cuộc nói chuyện giữa ông và Trần Nam Thiên, nội dung của nó chính là chìa khoá lí giải mọi cảm xúc và hành động của tôi trong những cơn mất kiểm soát suốt thời gian qua.
- Chào mừng cháu đến với gia đình ông
Trần Nam Thiên cười nhẹ có phảng phất đôi chút mệt mỏi:
- Cảm ơn ông. Có lẽ bà và cô vẫn không thích cháu.
Ông lắc đầu cười:
- Ông nói cho cháu một bí mật, từ trước đến nay chỉ có thuốc an thần và ông là có thể khiến cho Thư trở về trạng thái ngừng khóc và bây giờ có thêm cháu. Điều đó chứng tỏ cháu quan trọng với Thư. Bà và mẹ Thư đã chấp nhận cháu khi họ nói xin lỗi rồi.
Trần Nam Thiên im lặng trong vài giây như để suy nghĩ về một vấn đề nào đó.
- Thư có hay bị như thế này không?
Ông chợt thở dài:
- Không phải tự dưng con bé bị như thế đâu. Con bé mắc phải một căn bệnh kì lạ từ nhỏ và cho tới nay thì khoa học công nhận đó là bệnh do rối loạn thần kinh. Căn bệnh đó chưa có thuốc chữa, người ta gọi đó là chứng Pica, khi mắc phải thì người bệnh sẽ ăn những thứ không phải thực phẩm bình thường. Ông đã phải đưa con bé đi gặp các chuyên gia tâm lí mới chữa khỏi được. Hay chính xác là làm nó quên đi việc nó từng mắc bệnh. Chắc hẳn là Thư không nhớ gì về cháu phải không?
- Vâng. Thư không nhớ gì hết.
- Ừm, thế là từ đó, khi nó gặp chuyện thường bị kích động và dẫn tới có những hành động thái quá. Giống như tình huống vừa rồi, gào lên những điều hiện ra trong bộ não của nó.
- Cháu hiểu rồi
Ông ngừng lại đôi chút để thăm dò thái độ của Trần Nam Thiên rồi cười:
- Cháu vẫn tiếp tục chứ?
- Cháu còn chưa tới đích mà.
- Vậy ở lại đây ăn tối cùng gia đình ông. Ông muốn đợi xem cháu mất mấy năm thì mới đến đích. Nói trước nhé, cháu gái ông khó chiều lắm đấy.
Trần Nam Thiên không đáp chỉ khẽ cười.
Trong cơn mưa phùn lạnh lẽo, đâu đó le lói có ánh sáng của tình yêu ....