Bé Thụ Khiếm Thính Quyết Định Buông Xuôi Bỗng Được Yêu Thương


Dì Triệu che miệng nói: "Dì đã báo cho Tiểu Cố, cậu ấy nói sẽ quay về sớm, 20 phút nữa."
Thôi được rồi, Kỷ Nguyễn thở dài, vậy cố thêm 20 phút nữa.
Cậu đi vào phòng khách, vừa đúng lúc Phương Lan ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, gương mặt bà được trang điểm cẩn thận, khóe miệng cong lên, lập tức đứng dậy chào đón.
"Tiểu Nguyễn, đã lâu không gặp!" Phương Lan tiến đến giữ chặt cánh tay Kỷ Nguyễn, dáng vẻ giống như một vị phụ huynh nhiệt tình: "Ấy, để dì nhìn một cái, vẫn xinh đẹp như vậy...!Mau mau ngồi xuống đây!"
Kỷ Nguyễn chưa kịp nói một câu đã bị Phương Lan kéo qua, ấn bả vai đẩy cậu ngồi xuống ghế sô pha.
Bà lôi kéo tay Kỷ Nguyễn xoi xét khuôn mặt cậu, vỗ vỗ lên mu bàn tay, giọng điệu quan tâm ân cần: "Hình như gầy đi rồi, đồ ăn không hợp khẩu vị sao? Hay là ở đây không quen?"
Kỷ Nguyễn bị ngắm nghía đến mức da đầu tê dại, thật sự không quen nổi dáng vẻ nhiệt tình thái quá của bà ta, rút bàn tay lại: "Khá tốt, chỉ là gần đây bị cảm lạnh, có lẽ vì thế ăn ít một chút."
Bàn tay bỗng nhiên trống không, nụ cười của Phương Lan cứng lại một chút, ngay sau đó liền làm như không chuyện có gì, ngữ khí không thay đổi: "Vậy thì phải chú ý giữ gìn sức khỏe một chút, tuy rằng cảm lạnh không phải bệnh nghiêm trọng, nhưng cũng ảnh hưởng đến cơ thể ít nhiều."
"Vâng, dì nói phải." Dì Triệu mang cho Kỷ Nguyễn một ly nước ấm, cậu uống một ngụm, cổ họng hơi ngứa, nghiêng đầu ho hai tiếng.
Phương Lan đẩy túi giấy đặt trên bàn trà đến trước mặt Kỷ Nguyễn, nói: "Tiểu Nguyễn, cháu xem này, đây là bánh ngọt do tự tay dì làm, ăn rất ngon, Tu Lễ và Khải Minh đều rất thích!"
"Này là tổ yến nữa, rất tốt cho sức khỏe." Phương Lan lấy đồ bày ra, cười nói: "Là tổ yến cao cấp, dì đặc biệt nhờ bạn bè giữ lại một ít, ở bên ngoài không thể nào mua được loại tốt hơn đâu! Còn có lá trà ——"
"Mẹ!" Phương Khải Minh mất kiên nhẫn đánh gãy lời nói: "Mẹ ân cần cần với cậu ta làm gì, cậu ta là con cháu, mẹ mới là trưởng bối!"
"Khải Minh, đừng nói như thế!" Phương Lan đưa mắt ra hiệu, lại nhìn về phía Kỷ Nguyễn: "Tiểu Nguyễn, cháu đừng để ý, tính tình hắn là thế."
"Con..." Phương Khải Minh cáu giận mà vò tóc, nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của Phương Lan cuối cùng vẫn nhịn xuống không nói cái gì, vắt chéo chân bắt đầu chơi điện thoại.
Giọng nói Phương Lan cao vút, Phương Khải Minh lại lớn tiếng, vốn Kỷ Nguyễn đã cảm thấy không khỏe lắm, nghe bọn họ ồn ào lại càng thêm đau đầu, hai huyệt Thái Dương nhảy thình thịch.
Cậu nhắm mắt, nhẹ giọng nói: "Dì Phương, nếu dì có chuyện sao không nói thẳng?"
"Hả, dì thì có thể có chuyện gì chứ." Phương Lan nhẹ nhàng khoát tay, hàng lông mày xinh đẹp cau lại thành chữ bát ( 八), dáng vẻ nhìn qua rất thành khẩn: "Dì đến đây là muốn xin lỗi cháu."
"Xin lỗi?" Kỷ Nguyễn uống một ngụm nước.
"Đúng vậy." Phương Lan lộ ra vẻ xấu hổ: "Lần trước là Tu Lễ không đúng, làm cháu bị thương, nó nói chuyện cũng không dễ nghe, dì cứ nghĩ tới nghĩ lui băn khoăn mãi, nên hôm nay mang theo Khải Minh đến nhận lỗi với cháu."
Chuyện đã qua non nửa năm, lúc này mới nhớ tới xin lỗi?
Huống hồ lúc ấy Cố Tu Nghĩa chỉ là mượn cớ chuyện đó để ném Cố Tu Lễ ra nước ngoài, mắt không thấy tâm không phiền, hẳn trong lòng Phương Lan cũng sáng rõ như gương soi, không tức chết mà còn đến xin lỗi?
Đây là đang dỗ con nít sao?
Kỷ Nguyễn đè thái dương, sắc mặt đã hơi trắng: "Dì Phương, cháu thấy không thoải mái lắm, nếu dì đã không muốn nói thì cháu lên tầng trước."
Dứt lời, cũng không đợi bà ta đáp lại mà đứng dậy.

"Kìa, Tiểu Nguyễn!" Phương Lan thấy cậu thật sự muốn đi, lập tức giữ chặt cổ tay Kỷ Nguyễn.

Cậu không kịp đề phòng đã bị kéo ngã ngồi xuống sô pha.
Phương Lan gấp gáp nói: "Này,...!đúng là có chút chuyện, muốn cháu giúp một chút..."
Kỷ Nguyễn giơ tay điều chỉnh lại ốc tai bên ngoài, ho mấy tiếng không nói chuyện, nhíu mày nhìn Phương Lan.
Phương Lan hắng giọng, chỉnh lại chiếc áo khoác lông, chiếc nhẫn đá quý trên tay lập lòe ánh sáng: "Kia không phải là sắp đến Tết sao..."
Bà ta lộ ra vẻ khẩn cầu: "Dì hi vọng cháu có thể giúp dì nói với Cố Tu Nghĩa một tiếng, để cho Tiểu Lễ về nhà ăn tết."
Kỷ Nguyễn nhướng mày, không trả lời.
Phương Lan lại nói: "Mấy tháng này ở nước ngoài, tính tình nó đã trầm ổn hơn rất nhiều, trở về tuyệt đối sẽ không gây chuyện gì nữa, đều là người một nhà, cháu nói giúp dì với Cố Tu Nghĩa được không?"
Kỷ Nguyễn nhấp môi, vẫn im lặng như cũ.
Phương Khải Minh hừ nhẹ một tiếng: "Đang nói chuyện với cậu đấy, điếc à?"
Phương Lan vội vàng kéo tay áo hắn.

Hắn liếc nhìn bà ta một cái, tức giận rút tay ra, nhưng cũng ngậm miệng lại.
"Tiểu Nguyễn..." Phương Lan đưa tay che miệng, hai mắt rưng rưng như sắp khóc: "Cháu giúp dì lần này được không? Dù gì Tiểu Lễ cũng là con trai dì, thân làm mẹ muốn gặp con trai dịp lễ tết cũng không phải chuyện quá đáng đi?"
Kỷ Nguyễn đẩy lại túi đồ về phía hai mẹ con kia, bình tĩnh nói: "Không phải có thể gọi video à?"
"Cậu nói chuyện kiểu gì đấy!" Phương Khải Minh lại hăng hái.
Kỷ Nguyễn vừa nghe giọng hắn liền thấy đau đầu, liếc mắt một cái: "Anh không thể nhỏ giọng một chút sao?"
Phương Khải Minh trừng mắt nhìn.
"Hu hu hu" Phương Lan cầm khăn giấy khóc lóc: "Sao số tôi lại khổ thế này, trăm cay nghìn đắng sinh đứa con trai, mà đến Tết nó cũng không trở về nhìn tôi một cái..."
Phương Khải Minh lập tức ngồi bên cạnh Phương Lan, ôm lấy bả vai bà ta: "Mẹ, mẹ đừng khóc."
Kỷ Nguyễn thật sự không nhịn được mà trợn trắng mắt, lặng lẽ cách xa một chút, nhìn đồng hồ, đã qua 20 phút rồi.
Nhưng Cố Tu Nghĩa còn chưa trở về!
Tiếng khóc càng làm Kỷ Nguyễn thấy khó chịu, cậu hung hăng ấn huyệt Thái Dương, mấy người nhà này sao cứ nhất định phải tới làm phiền cậu!
"Tiểu Nguyễn...!Tu Nghĩa không thích dì, dì không khuyên được nó, cháu không thể thương xót mà giúp dì sao..." Phương Lan khóc lóc lôi kéo Kỷ Nguyễn, giống như bị Kỷ Nguyễn làm khó mà vẫn phải nhẫn nhịn chịu đựng.

Thực sự quá mệt mỏi, Kỷ Nguyễn chẳng còn sức lực mà diễn cùng bọn họ, dựa trên sô pha dửng dưng nói: "Vậy dì tìm nhầm người rồi, lời nói của cháu cũng không có tác dụng trước mặt Cố Tu Nghĩa."
Nói xong cậu cũng không muốn tiếp tục dây dưa, chống thái dương nhìn, mặc cho Phương Lan khóc nháo.
Phương Khải Minh thấy khuyên Phương Lan một lúc mà không được, tức giận chỉ tay vào mặt Kỷ Nguyễn: "Kỷ Nguyễn! Cho cậu mặt mũi cậu lại không cần, mẹ tôi đã cầu xin như vậy, tốt nhất cậu nên biết điều mà lập tức gọi điện cho Cố Tu Nghĩa, bảo hắn đưa Tu Lễ quay về! Một đứa tàn tật mà kiêu căng cái gì!"
Kỷ Nguyễn kéo khóe miệng, động tác rất nhỏ nhưng lại giống như đang trào phúng, lập tức chọc thẳng tới nội tâm mẫn cảm của Phương Khải Minh.

Hắn tức giận đập điện thoại lên bàn: "Mẹ nó cậu điếc sao!"
Mí mắt Kỷ Nguyễn giật giật, chậm rãi liếc nhìn, biểu tình lười nhác, đồng tử bắt được tia sáng của ánh đèn trên cao, lấp lánh xinh đẹp.
Cậu chỉ tai của mình: "Tôi chính là một kẻ điếc, đương nhiên không nghe thấy anh nói cái gì."
Phương Khải Minh nói chuyện khó nghe, nhiều lần nói cậu là tàn tật khiếm khuyết, Kỷ Nguyễn vẫn luôn ghi thù.
Phương Khải Minh hoàn toàn bị chọc giận, nhào tới nắm lấy cổ áo Kỷ Nguyễn, một tay khác giơ nắm đấm, xô vỡ chiếc bàn trà bằng thủy tinh.
Chuyện xảy ra quá nhanh, Kỷ Nguyễn chỉ kịp nghe thấy tiếng thủy tinh va chạm với nền nhà vỡ thành nhiều mảnh, một trận gió mạnh thổi qua bên mặt, cậu theo bản năng nhắm mắt lại nghiêng đầu né tránh.
Một giây, hai giây......
Nắm đấm giữa không trung không rơi xuống như tưởng tượng mà thay vào đó là tiếng rên của Phương Khải Minh.
Cổ tay Phương Khải Minh bị người nắm chặt đau nhức, khuôn mặt vặn vẹo quay lại nhìn, là tên chó săn vẫn luôn đi theo Cố Tu Nghĩa - Tống Lĩnh.
Bốn mắt nhìn nhau, Tống Lĩnh nở một nụ cười lễ phép: "Cậu Phương, đắc tội rồi."
Đồng tử Phương Khải Minh mở lớn, nhìn thấy khóe miệng Tống Lĩnh cong lên rồi biến mất, giây tiếp theo trước mắt tối sầm lại, bản thân thì bị ném xuống đất, lưng đập xuống sàn nhà, lục phủ ngũ tạng đều đau.
"Khải Minh ——!" Tiếng thét chói tai của Phương Lan vang lên.
Hắn chỉ là một cậu ấm ăn chơi rượu chè, làm sao có thể là đối thủ của người học Judo như Tống Lĩnh?
Kỷ Nguyễn sợ ngây người, đứng yên tại chỗ, trái tim nhảy liên hồi.
Chợt có bàn tay áp lên mặt cậu, nhiệt độ quen thuộc, ngay sau đó Cố Tu Nghĩa ôm cậu.

Kỷ Nguyễn sửng sốt một giây, gần như theo bản năng mà vùi đầu vào lồng ngực Cố Tu Nghĩa, lập tức được người nọ ôm chặt lấy.
Cố Tu Nghĩa ôm Kỷ Nguyễn cách xa những mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất, bàn tay sờ sờ Kỷ Nguyễn kiểm tra từ trên xuống dưới xem có bị thương chỗ nào không.

Kỷ Nguyễn kinh hồn còn chưa kịp bình tĩnh lại, dồn dập thở dốc, kéo người đang ngồi xổm trước mặt mình lên: "Không làm sao cả..."
Mùa đông quần áo dày, sao có thể dễ dàng bị cứa vào da thịt.
Nhưng Cố Tu Nghĩa không nghe, cẩn thận kiểm tra những vùng da lộ bên ngoài quần áo một lượt, xác nhận không có vết thương nào mới nhẹ nhõm ôm cậu, còn thuận tiện tháo tai nghe xuống cất trong túi áo.
Hắn cúi người ghé bên tai cậu nhẹ giọng nói: "Dọa em rồi à?"
Kỷ Nguyễn sợ hãi.
Đều là người tiếp thu giáo dục chín năm bắt buộc, cậu thật sự không ngờ Phương Khải Minh lại dám động tay động chân ngay trong nhà Cố Tu Nghĩa.
"Ừm..." Kỷ Nguyễn đáp nhẹ một tiếng, âm thanh có hơn run run.
Bàn tay Cố Tu Nghĩa áp bên gáy Kỷ Nguyễn, cảm nhận mạch đập nảy lên của cậu, nhưng sắc mặt lại tái nhơt.

Kỷ Nguyễn nhạy cảm rất dễ bị dọa, có đôi khi Cố Tu Nghĩa phát ra âm thanh lớn một chút cũng có thể làm cậu giật mình chứ đừng nói là chứng kiến một trận này.
Nghĩ vậy thôi liền khiến cơn giận dữ của Cố Tu Nghĩa bùng nổ.
Hắn hít sâu một hơi, che tai Kỷ Nguyễn lại: "Ngoan, đừng sợ, chúng ta không cần nghe bọn họ nữa."
Phương Khải Minh còn đang nằm bò trên đất nửa ngày không đứng dậy được, Phương Lan bị dọa ngây người, bổ nhào bên cạnh Phương Khải Minh, nức nở khóc lớn: "Tu Nghĩa, con làm cái gì vậy!? Tốt xấu gì Khải Minh cũng là anh trai trên danh nghĩa của con, sao con có thể nói đánh là đánh!?"
Cố Tu Nghĩa cẩn thận che chở Kỷ Nguyễn, mắt cũng không thèm nhìn: "Hắn muốn đánh Kỷ Nguyễn, bà không nhìn thấy sao?"
"Dì......!Khụ khụ!" Phương Lan bị sặc nước mắt, che miệng lại.
Tống Lĩnh đan hai tay trước người, không hề có bộ dáng cà lơ cà phất mà vẫn luôn duy trì dáng vẻ cung kính lễ phép, nhắc nhở nói: "Ngại quá, phu nhân, người đánh cậu Phương là tôi."
"Có cái gì khác nhau!"
Phương Lan bi phẫn: "Tính tình Khải Minh là như vậy con không phải không biết! Huống hồ...huống hồ nó không phải còn chưa động tới người sao!?"
Cố Tu Nghĩa lại giống như nghe được chuyện cười: "Lời này của dì cũng thật vô nghĩa, nếu thật sự tổn thương đến Kỷ Nguyễn, dì nghĩ hắn còn có thể lành lặn nằm trên mặt đất?"
Hắn bảo vệ Kỷ Nguyễn trong ngực, tay nhẹ nhàng vỗ trên lưng, giống như đang dỗ dành trẻ con, cười nhìn về phía Phương Lan, nhưng ý cười không hề lan đến đáy mắt, ngược lại khiến người ta cảm thấy rét run:
"Tính tình của tôi, dì cũng không biết sao?"
"Con...!Con..." Đồng tử Phương Lan co rúm lại, bụm mặt ai oán khóc.
"Cố Tu Nghĩa......!Con, con đừng có quá đáng!"
Phương Khải Minh ôm bụng chật vật ngồi dậy, vừa rồi bị Tống Lĩnh đá mấy cú, giờ phút này đều là miễn cưỡng ra vẻ.
"Mẹ ăn nói khép nép tới xin Kỷ Nguyễn, chính là vì đến Tết có thể gặp Tiểu Lễ một lần, mày cưới cái đồ chơi này..." Hắn giơ tay chỉ vào Kỷ Nguyễn, đầu ngón tay bởi vì đau đớn mà run rẩy.
"Cái đồ chơi (*) này, không những không giúp còn nói năng lỗ mãng vô lễ với người lớn, tao không dạy dỗ—— a!"
(*) 玩意 儿 - ngoạn ý nhi: đồ chơi, đồ vật, trò vui để đùa bỡn.
"Khải Minh! Con của ta......"

Phương Khải Minh ăn đau khom lưng, Tống Lĩnh lại đá hắn một cái.
Cố Tu Nghĩa cẩn thận che kín Kỷ Nguyễn, ánh mắt nặng nè: "Nói ai là đồ chơi?"
Phương Lan ôm Phương Khải Minh khóc đến tê tâm phế liệt: "Dì chỉ là muốn nhìn mặt Tiểu Lễ một chút, có gì sai cơ chứ!? Đó là con trai ta kia mà!"
Cố Tu Nghĩa cười nhạt: "Tôi biết, cho nên tôi đã sớm có ý định đưa dì ra nước ngoài cùng để chăm sóc cậu ta, mà sao dì đã nóng vội chạy tới đây trước?"
"Cái...cái gì?" Nước mắt Phương Lan đông cứng trên mặt: "Ra nước ngoài? Con cũng muốn đuổi dì đi!?....!Không, ta không thể đi..." Bà ta lẩm bẩm nói: "Nhà của ta ở chỗ này, ta vì cái gì mà phải đi! Nhà Tiểu Lễ cũng ở đây, nó cũng nên trở về!"
Kỷ Nguyễn quá mệt mỏi, lại bởi vì màn khôi hài này này không thể đi ngủ được, âm thanh lọt vào tai khiến cậu khó chịu, cọ cọ trên đầu vai Cố Tu Nghĩa.
Cố Tu Nghĩa lập tức cúi đầu, vỗ lưng Kỷ Nguyễn trấn an.
Hắn cũng nhịn Phương Lan ầm ĩ đủ rồi, đầu không cần ngẩng mà ra lệnh: "Tống Lĩnh, tiễn khách."
"Vâng."
"—— Không được! Tu Nghĩa, con không thể đối xử với dì như vậy..." Phương Lan đẩy cánh tay Tống Lĩnh ra, vỗ ngực khóc lóc kể lể: "Con tự nhìn lại lương tâm mình xem, mấy năm nay dì có từng bạc đãi con sao? Dì làm mẹ kế có dễ dàng sao? Nhưng con ngay cả con ruột dì cũng không cho dì thấy mặt..."
Giọng nói của bà ta thực sự quá chói tai, dù Kỷ Nguyễn đã tháo ốc tai xuống vẫn có thể nghe thấy, kích thích đến dây thần kinh yếu ớt trong tai, dường như tai cũng ù đi.
Cái người mẹ kế này của Cố Tu Nghĩa, Kỷ Nguyễn cũng đại khái hiểu được con người bà ta, tuy không thông minh nhưng lại khó chơi, cực kỳ khó chơi, Tống Lĩnh đã nhiều lần muốn kéo tay đều bị bà ta đẩy ra.
Trong lòng Kỷ Nguyễn thở dài một tiếng, quyết định giúp Cố Tu Nghĩa tốc chiến tốc thắng.
Cậu điều chỉnh tư thế trong ngực Cố Tu Nghĩa, hai mắt nhắm thẳng.
"Trời ạ Tiểu Nguyễn!"
Dì Triệu thất thanh hét lên.
Một bên cánh tay Cố Tu Nghĩa nặng xuống, hắn kinh ngạc cúi đầu nhìn.
Kỷ Nguyễn vô lực nằm trong lòng hắn, hai mắt nhắm nghiền, thái dương lấm tấm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.
"Kỷ Nguyễn?......"
Cơ thể Kỷ Nguyễn mềm oặt, hoàn toàn dựa vào sức lực của Cố Tu Nghĩa mới không trượt xuống, giống như mây trời không sao nắm được.
Trái tim Cố Tu Nghĩa cũng rơi xuống.
Âm thanh ầm ĩ vang vọng trong biệt thự bỗng nhiên ngưng lại.
Phương Lan ngồi dưới sàn nhà, nước mắt lã chã rơi cũng không dám lên tiếng, bầu không khí chuyển biến đột ngột cùng với áp lực tỏa ra từ người Cố Tu Nghĩa làm Phương Khải Minh quên cả đau.
Cố Tu Nghĩa bế ngang Kỷ Nguyễn lên, ánh mắt xẹt qua hai người dưới đất, sau đó bước nhanh lên tầng.
Rõ ràng tầm mắt không dừng ở trên người bọn họ quá một giây nhưng vẫn khiến hai người không hẹn mà run rẩy.
"Tống Lĩnh, ném ra ngoài."
Âm thanh nặng nề, rõ ràng đến đáng sợ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận