Ngày hôm sau Kỷ Nguyễn tỉnh lại, Cố Tu Nghĩa liền mang cậu về thành phố A.
Hai ngày trước Tống Lĩnh đã gửi tin nhắn, nói phòng bệnh theo yêu cầu của Cố Tu Nghĩa đã được bố trí xong.
Hắn còn cố ý nhấn mạnh vài lần, nói căn phòng kia vô cùng ấm áp xinh đẹp khiêm tốn lịch sự tao nhã, Cố Tu Nghĩa nhất định sẽ vừa lòng, Kỷ Nguyễn nhất định sẽ thích vô cùng, thích đến mức đến xem một lần liền không muốn về nhà!
Lời này làm cho Cố Tu Nghĩa cực kỳ tin tưởng, lập tức thấy căn phòng hiện tại nhìn thế nào cũng không vừa mắt —— đệm không đủ mềm, gối đầu vừa xẹp vừa thấp, đặc biệt là phòng tắm, góc cạnh của bồn rửa mặt nhọn đến mức có thể đâm người, hắn tuyệt đối không cho phép Kỷ Nguyễn một mình ở trong phòng tắm như vậy.
Vì thế trưa hôm đó, Kỷ Nguyễn vừa nằm xuống ngủ một giấc no nê đã bị Cố Tu Nghĩa dỗ dành lừa ngồi dậy mặc quần áo, ngây ngốc ngồi nhìn hành lý dưới đất.
Dì Triệu mang tất cả quần áo, khăn lông, còn có lọ kẹo của cậu thu vào trong vali, từng món đồ đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, ngay cả chăn gối trên giường cũng được gấp gọn chỉnh tề thành những khối hình vuông vức.
Cố Tu Nghĩa cầm một xấp hóa đơn viện phí về, điều đầu tiên khi bước vào phòng là xoa mặt Kỷ Nguyễn.
Từ sau khi Kỷ Nguyễn nằm viện bỗng trở nên vô cùng ngoan ngoãn, trước kia nếu hắn muốn nhéo mặt cậu, chỉ có thể tranh thủ khi Kỷ Nguyễn mệt mỏi đói bụng hoặc là đang buồn ngủ, đầu óc mơ mơ màng màng, còn phải giở chút thủ đoạn lừa gạt, còn bây giờ bất cứ khi nào Kỷ Nguyễn cũng đều ngoan ngoãn cho hắn chạm vào.
Cho dù là trước mặt người khác.
Trong mấy ngày ngắn ngủi, lòng hư vinh của Cố Tu Nghĩa được thỏa mãn đến cực điểm, ngoài mặt không hé răng, thực tế trong lòng đã vui sướng nở hoa, thế nên không sờ mặt Kỷ Nguyễn liền không vui.
Hắn ngồi xuống bên người Kỷ Nguyễn, tay vòng qua ôm lấy vai cậu, bạn nhỏ liền ngoan ngoãn dựa vào hắn.
Kỷ Nguyễn nhìn xung quanh, mở to mắt hỏi hắn: "Tôi thật sự có thể xuất viện được sao?"
Cố Tu Nghĩa kéo áo khoác lên cho cậu: "Đương nhiên, em kinh ngạc cái gì?"
Kỷ Nguyễn thật sự không thế tin được, cậu mới chỉ nằm viện không lâu, tính từ lúc tỉnh dậy đến bây giờ còn chưa đến hai ngày nha!
Trái tim nhỏ của Kỷ Nguyễn có chút lâng lâng, chẳng lẽ cơ thể của mình thật sự khỏe lên rồi sao, bị thương nặng như vậy mà hôm sau liền có thể xuất viện, quả nhiên là tuổi càng lớn nên cơ thể cũng sẽ càng tốt hơn sao?
Vậy hai năm nữa có phải cậu có thể một quyền đánh Cố Tu Nghĩa, chân đá Lý Tuy An? Nếu không thì ít nhất cũng có thể đánh tay đôi với Tống Lĩnh đi!
Tưởng tượng tốt đẹp này làm Kỷ Nguyễn vui vẻ không ngừng cười được, gương mặt tái nhợt cũng trở nên hồng hào: "Tôi, tôi khỏe lên nhanh vậy sao? Nhưng có đôi khi vẫn thấy choáng đầu."
Cố Tu Nghĩa không biết cái đầu nhỏ của Kỷ Nguyễn đang nghĩ cái gì, chỉ thấy gương mặt cậu hồng hồng xinh đẹp, giống như một quả đào mật.
Hắn mỉm cười lắc đầu, chọc chọc quả đào chín mọng: "Không phải, chúng ta về bệnh viện nhà mình tiếp tục dưỡng bệnh.
Em bị thiếu máu nghiêm trọng, tất nhiên sẽ thấy choáng đầu."
"......!Hả?"
Khuôn mặt nhỏ của Kỷ Nguyễn lập tức suy sụp.
Giấc mơ trở thành cao thủ chiến đấu nháy mắt tan biến.
Cố Tu Nghĩa thấy biểu cảm buồn bực của Kỷ Nguyễn, cho rằng cậu nghĩ thân thể của mình không tốt cho nên cảm xúc mới hạ xuống.
"Không sao," Hắn ôm Kỷ Nguyễn vào lòng: "Chúng ta nghỉ ngơi nhiều chút là sẽ mau chóng khỏe lại, hơn nữa phòng bệnh bên kia là anh cố ý thiết kế lại, nhất định em sẽ rất thích."
"Thật ư?" Dù sao đều là nằm viện, dù có trang trí đẹp hơn thì bản chất vẫn là phòng bệnh, Kỷ Nguyễn không quá quan tâm.
Nhưng cậu được ôm vô cùng thoải mái, nhìn cánh tay rắn chắc của Cố Tu Nghĩa, lại cảm thấy cũng không nhất định phải so đấu về thể lực với hắn.
Lấy thể trạng của Cố Tu Nghĩa, trừ phi cậu đi đầu thai lần nữa, nếu không có lẽ cả đời cậu cũng không đánh lại Cố Tu Nghĩa.
Cũng không đúng......!Nếu bọn họ già rồi về sau còn có cơ hội gặp mặt một lần, nói không chừng...
Cố Tu Nghĩa lớn hơn cậu 12 tuổi, nếu là 40 năm sau gặp lại, Cố Tu Nghĩa đã 71 tuổi, phỏng chừng đi đường còn khó, mà cậu vẫn là ông chú 59 tuổi cường tráng, nói không chừng khi đó có thể đánh thắng!
Kỷ Nguyễn thỏa mãn mà thở dài một tiếng, vô số lần cảm thán được sống thật tốt, không có bệnh nan y thật tốt.
Nếu là ở đời trước, cậu không dám tưởng tượng những năm tháng sau này, bây giờ cậu còn có thể tưởng tượng việc gặp lại Cố Tu Nghĩa và bạn bè cũ, thậm chí vô cùng tin tưởng bọn họ đều có thể sống đến cái tuổi kia.
Cố Tu Nghĩa chỉ nhìn thấy tròng mắt xinh đẹp của Kỷ Nguyễn xoay tròn, không biết đang tưởng tượng cái gì, cả người bỗng sinh động hẳn lên, đơn thuần lại rực rỡ.
Trái tim Cố Tu Nghĩa bị đụng trúng, trong lòng cũng dần dần tràn ngập bong bóng màu hồng.
Hắn nghĩ Kỷ Nguyễn nhất định là vô cùng chờ mong căn phòng được hắn tỉ mỉ bố trí kia, hận không thể lập tức bay vào ở.
"Em yên tâm," Cố Tu Nghĩa xoa mặt Kỷ Nguyễn: "Phòng bệnh kia ấm áp xinh đẹp khiêm tốn lịch sự tao nhã, em ở một ngày liền sẽ không muốn về nhà."
Kỷ Nguyễn chỉ mải mê chìm đắm trong ảo tưởng của chính mình, căn bản không để lời nói của Cố Tu Nghĩa vào tai, chỉ biết hắn đang không ngừng thổi phồng bệnh viện nhà mình đặc biệt thế nào.
Cậu phối hợp gật đầu: "Ừm ừm!"
Đoạn đối thoại ông nói gà bà nói vịt bị đánh gãy, là nhóm y tá đến tiễn cậu xuất viện.
Đứng đằng trước là chị y tá phụ trách thay thuốc mấy hôm nay cho Kỷ Nguyễn, cô ôm một bó hoa, vừa vào cửa liền nhìn thấy hình ảnh Cố tổng đi tất cho Kỷ Nguyễn.
Tất nhung, bên trên còn có hình một chú gấu trông không được thông minh cho lắm, mà đứng bên cạnh là dì Triệu, tựa hồ đã nhìn quen cảnh này, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt tán thưởng đối với Cố tổng.
Cô y tá ôm hoa: "......"
Nhóm y tá theo sau: "............"
Thời tiết cuối tháng tứ, đi tất nhung nghe đúng thật là khoa trương, tuy rằng bề ngoài Kỷ Nguyễn có vẻ đã khỏe hơn nhiều, nhưng thực tế trong cơ thể đang thiếu máu nghiêm trọng, tay chân lúc nào cũng lạnh lẽo.
Đi tất là cách giữ ấm thông thường đối với bệnh nhi, mà Cố Tu Nghĩa thậm chí còn lo tất không đủ dày.
Đi tất xong xuôi, Cố Tu Nghĩa ngồi dậy gật đầu với đám người, nhóm y tá lúc này mới ngượng ngùng cười bước lên, đưa hoa cho Kỷ Nguyễn.
"Chúc mừng xuất viện nha, anh chàng đẹp trai nhất khoa nội trú chúng ta ~"
"Tiểu Nguyễn nếu muốn gặp chị, cũng không cần phải đến đây......"
"Ha ha ha tốt nhất vĩnh viễn không cần trở lại bệnh viện!"
Kỷ Nguyễn rất thích hoa, cúi đầu nghe mọi người trêu ghẹo, sau đó vui tươi hớn hở ôm trong ngực.
Cậu suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng không nói cho mọi người, nói đúng ra lần này cậu cũng không tính là xuất viện, chỉ là chuyển viện mà thôi, miễn cho cô phụ lời chúc tốt đẹp "không bao giờ phải vào bệnh viện nữa" của mấy cô gái.
Cũng đến giờ rồi, Cố Tu Nghĩa nhận được điện thoại của tài xế báo xe đã đến.
Một y tá phía sau vội vàng xoay người đi mượn xe lăn, còn chưa đẩy đến bên giường, liền thấy Cố tổng vỗ vỗ sau gáy Kỷ Nguyễn, Kỷ Nguyễn lập tức đưa hoa cho dì Triệu cầm, sau đó duỗi cánh tay ra, thuần thục leo lên vai Cố tổng.
Cổ tổng khẽ khom lưng, một cánh tay vòng dưới hai chân, dễ như trở bàn tay ôm Kỷ Nguyễn lên, rồi sau đó phong độ nhẹ nhàng mà đi ngang qua dì Triệu, vượt qua đống hành lý, xoay người liếc mắt nhìn xe lăn một cái, lịch sự nói một tiếng cảm ơn.
Nhưng bộ dáng lịch sự kia ở trong mắt nhóm y tá lại chẳng khác nào đang khoe khoang.
Các y tá: "......"
Dì Triệu: Cười tủm tỉm.
Lần này trở về Cố Tu Nghĩa không để Kỷ Nguyễn ngồi máy bay.
Trực thăng tuy rằng nhanh, nhưng thực tế còn xóc nảy hơn nhiều so với ngồi ô tô, dù sao hai thành phố cũng gần nhau, đi hai ba tiếng là đến nơi, chỉ bằng một giấc ngủ của Kỷ Nguyễn mà thôi.
Trừ lúc ở trên xe, còn lại toàn bộ hành trình Kỷ Nguyễn đều được Cố Tu Nghĩa ôm bế, một mặt là vì vết thương trên chân cậu rất dễ bị vỡ, bác sĩ đã dặn dò trăm lần tuyệt đối phải cẩn thận.
Mặt khác, cũng là vì Kỷ Nguyễn thích được ôm.
Dường như từ sau khi cậu được cứu từ trong núi ra liền vô cùng ỷ lại Cố Tu Nghĩa, luôn cảm thấy được nguồn nhiệt ấm áp bao bọc mới có thể yên tâm, cũng không biết có phải tai nạn đó đã để lại bóng ma cho cậu không.
Đúng như Cố Tu Nghĩa đã dự tính, Kỷ Nguyễn vừa lên xe liền ngủ một đường, thẳng đến khi được ôm vào thang máy đến trước cửa phòng bệnh, cậu vẫn còn mờ mịt dụi mắt ngáp ngủ.
Cố Tu Nghĩa ôm Kỷ Nguyễn bước vào phòng.
Gương mặt hắn vẫn cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong lòng thầm chờ mong, không biết vẻ mặt của Kỷ Nguyễn khi nhìn thấy căn phòng xinh đẹp sẽ như thế nào.
Ánh mặt trời tươi đẹp ập vào trước mặt.
"Ha ——?"
Kỷ Nguyễn ngáp một nửa thì dừng lại.
Cậu trợn mắt há hốc mồm nhìn căn phòng mà Cố Tu Nghĩa liên miệng khen ngợi, yết hầu lăn lăn, nuốt ngược cái ngáp lại.
"Này......" Kỷ Nguyễn dụi dụi mắt, xác định bản thân không bị ảo giác: "Anh cho rằng, tôi nhìn qua, sẽ thích kiểu này sao?"
Cậu gằn từng chữ nói.
Căn phòng trước mắt từ trên xuống dưới đều là màu hồng nhạt, giấy dán tường là màu hồng nhạt nhất, mang đến không gian dịu dàng.
Rèm che có hai lớp, một lớp vải nửa trong suốt màu hồng phấn, một lớp vải cản sáng màu đỏ rượu vang, lúc này lớp rèm cản sáng được đẩy ra, chỉ còn lớp rèm mỏng nhẹ nhàng đung đưa theo gió.
Cạnh cửa sổ còn đặt một chiếc bình thủy tinh cắm hoa cẩm tú cầu màu hồng.
Mà trên sàn trải một lớp thảm nhung thật dày, cũng là màu hồng nhạt, bởi vì quá mềm mại mà mỗi bước chân đều có thể để lại vết lõm xuống.
Mà khoa trương nhất chính là chiếc giường kia.
Kỷ Nguyễn tự nhận kinh nghiệm nằm viện của bản thân tương đối phong phú, nhưng sống hai đời cũng chưa từng nhìn thấy chiếc giường như vậy ở trong bệnh viện.
Chiếc giường màu hồng với 4 món bằng vải tơ tằm, còn tri kỷ mà để hai chiếc gối đầu, nhìn là biết giường đôi, tâm tư nhỏ này dù Kỷ Nguyễn nhắm mắt cũng không thể không nhận ra.
Nhưng thái quá hơn chính là, đầu giường cũng có thể nâng lên nâng xuống! Chân giường còn có bàn nhỏ di động!
Ngoại trừ kích thước khác nhau, giường trong nhà có chức năng nào thì cái này cũng có, thậm chí còn được nâng cấp hơn!
Thiếu một chiếc rèm mỏng trên đỉnh giường là có thể biến thành giường công chúa rồi.
Phóng mắt nhìn quanh phòng, nếu không gọi đây là thiên đường mộng mơ của công chúa thiên nga thì thật phải xin lỗi nó!
Ánh mắt Kỷ Nguyễn dừng thật lâu trên chiếc giường kia.
Phòng thì không nói, nhưng chiếc giường này....!Cậu cũng thấy hơi thích là thế nào?
Giờ phút này sắc mặt của Cố Tu Nghĩa cũng không tốt lắm.
Không phải kiểu tức giận làm người khác khiếp sợ, mà là một loại cảm xúc khó có thể miêu tả, nói không thành lời —— chấn động.
Cánh tay ôm Kỷ Nguyễn không tự giác mà siết chặt, khiến Kỷ Nguyễn cũng thấy hơi đau.
"Khụ." Kỷ Nguyễn ho một tiếng đánh vỡ trầm mặc, cẩn thận tìm từ: "Ừm......!Thế nào nhỉ, gu thẩm mỹ của anh đúng là có chút lãng mạn."
Đây đã là phương thức có tính khích lệ nhất mà Kỷ Nguyễn có thể nghĩ ra.
Điều khó hơn nữa là, tố chất tâm lý của Cố tổng vẫn vững vàng như cũ, tầm mắt quét nhanh một lượt, mặt không đổi sắc mà nhìn về phía Kỷ Nguyễn:
"Là Tống Lĩnh làm, anh không hề biết chuyện này."
Nói bừa.
Rõ ràng mấy tiếng trước còn nói căn phòng này là hắn tỉ mỉ bố trí cơ mà?
Còn nói là ấm áp xinh đẹp khiêm tốn lịch sự tao nhã?
Cho dù không phải hắn tự tay sắp xếp, vậy cũng khẳng định là hắn đưa ra phương án thiết kế, bằng không ai lại dám bôi đen thẩm mỹ của Cố tổng như vậy, không muốn nhận lương sao?
Thế mà còn vứt nồi cho trợ lý Tống, Kỷ Nguyễn cảm thấy Tống Lĩnh cũng quá thảm rồi.
Nhưng cậu không vạch trần Cố tổng, dù sao đây cũng là tâm ý mà hắn dành cho mình.
Vẻ mặt Kỷ Nguyễn lộ ra chút thương hại, khi đối mặt với Cố Tu Nghĩa hai mắt lại long lanh cảm động, chọc chọc vai hắn: "Không sao, anh ôm tôi đến giường đi."
Cố Tu Nghĩa không hiểu vẻ mặt này của Kỷ Nguyễn là sao, nhưng chắc chắn không phải nghĩ đến chuyện gì tốt.
Sắc mặt hắn nghiêm lại, "Ừm" một tiếng rồi cất bước đi vào, chiếc thảm màu hồng nhạt mềm đến mức không nghe được tiếng bước chân.
Đệm so với lúc nhìn từ ngoài vào còn mềm mại hơn, Kỷ Nguyễn vừa ngồi xuống liền ngạc nhiên.
Cậu nhìn thấy sắc mặt Cố Tu Nghĩa còn căng chặt, nghĩ nghĩ, giữ chặt tay hắn cười: "Cảm ơn anh nha, tôi rất th..."
Trong nháy mắt Kỷ Nguyễn khó mà thốt lên, cậu liều mạng quên đi căn phòng màu hồng ngập tràn hơi thở thiếu nữ, cưỡng ép bản thân nghĩ đến chiếc giường có tính năng vô cùng thực dụng, sau đó mới có thể vừa cười vừa nói tiếp:
"Tôi thật sự rất thích."
Vừa thấy liền biết không thích.
Cố Tu Nghĩa nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt chịu đựng của Kỷ Nguyễn.
Còn hắn —— thích chết đi được!
Nếu nói khi vừa nhìn thấy căn phòng này lần đầu tiên, Cố Tu Nghĩa rất muốn trừ hết tiền thưởng 10 năm tới của Tống Lĩnh, nhưng khi vừa bế Kỷ Nguyễn đặt xuống giường, hắn lại hận không thể lập tức chuyển hết số tiền đó cho Tống Lĩnh.
Kỷ Nguyễn mặc áo khoác màu trắng gạo, hơi cong chân ngồi bên mép giường, trên chân vẫn là đôi tất hình chú gấu, nhìn có vẻ ngốc nghếch.
Nhưng khi cậu ngửa đầu nhìn hắn, ga giường màu hồng nhạt khiến gương mặt cậu cũng phơn phớt hồng, lông mi còn dài hơn so với búp bê Barbie, đôi mắt vừa to vừa sáng, quả thật giống như một công chúa nhỏ.
Chiếc giường này sinh ra là để dành cho cậu!
Trên thế giới này không có ai hợp với chiếc giường này, với căn phòng này hơn Kỷ Nguyễn!
Yết hầu Cố Tu Nghĩa chuyển động.
Hắn không tự chủ được mà đè lại hơi thở, xoa nắn vành tai Kỷ Nguyễn: "Thích là được."
" —— em nghỉ ngơi một chút, anh đi mở nước để em tắm rửa."
Kỷ Nguyễn: "Được."
Cậu tự nhận mình là một thanh niên tốt tính hiểu chuyện, Cố Tu Nghĩa tỉ mỉ bố trí căn phòng này, cũng giống như tặng cậu một món quà, cậu sẽ không từ chối thành ý của người khác, Cố Tu Nghĩa nói cậu theo bản năng liền gật đầu.
Nhưng mà...!bồn tắm chắc cũng phải là màu hồng đâu nhỉ?
Kỷ Nguyễn có chút ưu sầu.
Từ từ!
Cậu nói muốn tắm rửa khi nào!?
Nhưng bước chân kiên định của Cố Tu Nghĩa đã dừng trước cửa phòng tắm..