Bé Thụ Khiếm Thính Quyết Định Buông Xuôi Bỗng Được Yêu Thương


Một tuần sau, ngày ông cụ nhà họ Cố tổ chức tiệc mừng thọ.
Sáng sớm tinh mơ Kỷ Nguyễn đã bị Cố Tu Nghĩa dựng dậy, khi cậu mở mắt ra đã thấy chiếc đèn nhỏ ở đầu giường được bật lên, bầu trời bên ngoài còn chưa sáng hẳn, chỉ thấy bóng đen của những cành cây lắc lư.
Mà Cố Tu Nghĩa ngồi bên mép giường nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.
"Dậy nào bé cưng, chúng ta phải đi thôi." Hắn hạ thấp giọng nhẹ nhàng nói bên tai Kỷ Nguyễn, giống như sợ dọa đến cậu.
Ý thức Kỷ Nguyễn dần dần tỉnh táo, nhưng cả người mềm nhũn không muốn động đậy, tay chân vô lực.
Mỗi lần cậu rời giường đều rất khó khăn, huống hồ còn sớm như vậy.
"Aiz..." Kỷ Nguyễn thở dài: "Mới được mấy tiếng mà...."
Ánh mắt Cố Tu Nghĩa dâng lên chút áy náy: "Ngồi xe ra bến tàu phải mất một lúc, xin lỗi nhé bé cưng, chúng ta lên xe rồi lại ngủ tiếp được không?"
Kỷ Nguyễn ngơ ngác vài giây, lúc này mới nhớ ra ông nội Cố Tu Nghĩa muốn tổ chức mừng thọ trên du thuyền, cơ thể ông cụ đã suy nhược không thể chịu được sóng biển, nhưng nhất quyết muốn một chiếc du thuyền xa hoa, cho nên chỉ có thể lựa chọn tiến hành trên con sông lớn nhất cạnh thành phố.
Các phương diện đều thích hợp, chỉ có điều lộ trình hơi xa.
Sức khỏe ông cụ ra sao là chuyện mà ai cũng biết, có thể chống đỡ được đến đại thọ 80 hôm nay đúng là không dễ dàng gì, trong lòng mọi người cũng rõ ràng, tiệc mừng thọ trên du thuyền này đại khái xem như di nguyện trước lúc lâm chung, vì vậy không ai phản bác.
Mặc kệ nội tình bên trong nhà họ Cố rối ren thế nào, Cố Tu Nghĩa thân là cháu trai trưởng, một chút công phu ngoài mặt này vẫn phải làm thật tốt.
Suy nghĩ như vậy, khó có khi Kỷ Nguyễn không làm nũng với Cố Tu Nghĩa, chống người ngồi dậy.
Nhưng ý thức là ý thức thân thể là thân thể, sẽ luôn có lúc không thể theo ý mình được —— ví dụ như Kỷ Nguyễn vừa mới đứng lên một chút liền bị chứng tụt huyết áp đánh bại, thẳng tắp đổ gục lên người Cố Tu Nghĩa.
Cố Tu Nghĩa vội vàng ôm lấy người, vô cùng đau lòng: "Được được, chúng ta từ từ, không cần vội."
Hắn vừa giúp Kỷ Nguyễn xoa huyệt Thái Dương, vừa nhẹ giọng dỗ dành bên tai cậu.
Dì Triệu mang một cốc nước đường đi vào, thấy một màn này, trong lòng cũng không vui: "Thật là đáng thương mà..."
Tiểu Nguyễn của bà thân thể vốn yếu ớt, mấy ngày trước bác sĩ Đông y còn nói khí huyết quá kém, nếu phải dậy sớm thiếu ngủ sẽ rất khó chịu.
Cố Tu Nghĩa nhận lấy cốc nước đút cho Kỷ Nguyễn uống mấy ngụm, cẩn thận quan sát sắc mặt của cậu, suy nghĩ một lát, nói với dì Triệu: "Dì mang giúp cháu quần áo của em ấy đến đây."
"Hả?....!Được." Dì Triệu không hiểu, nhưng vẫn làm theo lời Cố Tu Nghĩa nói.
Cố Tu Nghĩa ôm Kỷ Nguyễn, dịu dàng nói: "Ngủ đi bé cưng, không gọi em nữa, ngoan ngoãn một chút, anh mặc quần áo giúp em được không?"
Đợi hai giây, chiếc đầu nhỏ trên vai nhẹ nhàng gật gật.
Cố Tu Nghĩa cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cậu: "Thật ngoan, bé cưng vất vả rồi."
Kế tiếp, Cố Tu Nghĩa giống như chơi trò búp bê barbie, thành thạo giúp Kỷ Nguyễn mặc quần áo chỉnh tề, mang cậu rửa mặt vệ sinh đơn giản, lại nhẹ nhàng ôm người lên xe.
Kỷ Nguyễn hơi hơi hé mắt, lướt qua đầu vai Cố Tu Nghĩa, nhìn thấy sắc trời bên ngoài đang dần chuyển sang màu trắng.
Cố Tu Nghĩa sợ dạ dày Kỷ Nguyễn không thoải mái, nhân lúc cậu tỉnh táo đút cho cậu ăn một chút để lót dạ.
Chiếc xe chạy ổn định băng băng trên đường cao tốc, Kỷ Nguyễn cũng ngủ được một giấc yên ổn trong lòng Cố Tu Nghĩa, so với nằm ở nhà còn thoải mái hơn.
Chẳng qua chưa ngủ được bao lâu lại bị đánh thức, lúc này bên ngoài cửa ánh nắng đã rực rỡ, cách đó không xa là một chiếc du thuyền sang trọng lộng lẫy dừng ở bến tàu.
Cố Tu Nghĩa đợi Kỷ Nguyễn uống một chút nước, lại dùng khăn ướt lau mặt cho cậu, nâng mặt lên nhìn một lát, xác nhận bạn nhỏ đã tỉnh táo hoàn toàn mới nắm tay cậu xuống xe.
Gương mặt Kỷ Nguyễn bị lau đến hồng hồng, lông mi hơi ướt, ánh nắng chiếu đến làn da, giống như một mầm non mới nhú mọng nước non nớt nhất trong vườn cây.
Cậu giơ tay dụi mắt, lại bị Cố Tu Nghĩa ôm mặt lên mổ một cái vào môi.
"Sao anh lại thế nữa rồi?" Kỷ Nguyễn lấy mu bàn tay che miệng lại, miễn cho người nọ không biết xấu hổ còn muốn tiếp tục.

Tuy rằng bây giờ trên bến tàu không có nhiều du khách, nhưng nhân viên công tác lại không ít, ở nơi công cộng anh anh em em, da mặt Kỷ Nguyễn không so được với tên đàn ông 30 tuổi, hắn quả thật không biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào.
Cố Tu Nghĩa thấy tai Kỷ Nguyễn đều đỏ lừ, cũng không trêu cậu nữa, cào tóc hai bên tai xuống, ôm lấy vai cậu đi về phía trước.
"Được rồi, có tóc che, người khác sẽ không thấy tai em đỏ đâu bạn nhỏ à."
Rõ ràng là giọng điệu khi dỗ người, nhưng nghe lại thấy mười phần trêu chọc, làm Kỷ Nguyễn hung dữ trừng hắn mấy lần.
Nhưng cậu không biết, người có đôi mắt đẹp khi liếc nhìn người khác tỏ vẻ rất tức giận, lại chỉ khiến người bị nhìn càng thêm hưng phấn.
Ví dụ như bây giờ Cố Tu Nghĩa lại rất muốn hôn cậu thêm mấy cái.
Chỉ là da mặt Kỷ Nguyễn còn mỏng hơn cả màng vỏ trứng, Cố Tu Nghĩa không dám khiêu chiến, chỉ có thể khó khăn nhịn xuống.
Vừa lên cầu thang đã có nhân viên phục vụ dẫn đường đi vào đại sảnh trung tâm, cả căn phòng rộng lớn như vậy toàn bộ đều được trải thảm nhung đỏ, ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào khiến tháp ly rượu trở nên lung linh rực rỡ, giống như được phủ lên một lớp vàng.
Đại sảnh này là nơi buổi tiệc chính diễn ra, tất cả đồ đều đã được bày biện trang hoàng xong, khi khách khứa chưa tới lộ ra vẻ xa hoa trống rỗng.
Kiểu bữa tiệc long trọng như vậy, thông thường đều là chủ nhân đến trước, chuẩn bị thỏa đáng hết thảy mới có thể chính thức mở rộng cửa lớn, bắt đầu một đêm tiệc rượu linh đình say sưa.
Bên quầy bar cách đó không xa, Phương Lan ăn mặc sang trọng quý phái, trong tay cầm một ly rượu vang đỏ, móng tay sơn màu đỏ sậm giống như chất lỏng sóng sánh trong ly.
"Thật đúng là tiêu tiền như nước mà..." Bà cong môi cười.
"Nóng lòng không đợi nổi được nữa, thế nào cũng phải dày vò một trận, chẳng lẽ ông ta còn trông cậy một đêm cải lão hoàn đồng một lần nữa giành lại Cố thị? Cũng không nhìn xem còn sống được mấy ngày nữa."
"Mẹ, mẹ nói chuyện chú ý chút đi." Cố Tu Lễ ở một bên có lệ mà khuyên can.
Phương Lan cười nhạo: "Nói nữa thì làm sao? Ông ta còn có thể bò dậy đánh mẹ? Quê chúng ta không phải có câu, đại thọ bất quá chỉnh sao (*)."
(*) 大寿不过整 /Dàshòu bùguò zhěng/
Cậu ấm từ nhỏ được tiếp thu nền giáo dục hiện đại như Cố Tu Lễ hiển nhiên chưa từng nghe qua, nhíu mày: "Nghĩa là gì?"
"Ha, chỉ là tiếng địa phương mà thôi," Phương Lan cười cười: "Nói người nọ già rồi, đại thọ không thể làm số tròn chục, nếu không sẽ không thể vượt qua năm tiếp theo đâu."
Nhìn con trai vẫn là vẻ mặt mê mang, bà lại giải thích: "Ví dụ như đại thọ 80 tuổi, hoặc là tổ chức vào lúc 79 tuổi, như vậy Diêm Vương xem như con đã chúc thọ rồi, liền lười đón con đi trước, ít nhất đảm bảo cả năm 79 tuổi của con sẽ bình an vô sự."
"Hoặc là để quá sang 81 tuổi, bước qua điểm mốc 80 kia, nói không chừng còn có thể sống đến tận 90, nếu con kẹt lại ngay ở số nguyên, như vậy không phải là vội vội vàng vàng dâng đến tay Diêm Vương sao?"
Cố Tu Lễ dở khóc dở cười: "Mẹ! Mẹ nói vậy không phải là mê tín sao?"
"Mê tín thì sao?" Phương Lan từ từ nhấp một ngụm rượu: "Nếu câu nói đó không có phần thật thì con nghĩ vì sao còn lưu truyền đến bây giờ?"
Cố Tu Lễ che miệng ho một tiếng, trên mặt giả vờ không kinh ngạc nhưng cũng cam chịu đồng ý.
"Ai, mặc kệ tùy ông ta thôi," Phương Lan thở dài: "Cũng đã bước một chân vào nấm mộ, mẹ còn so đo với ông ta làm gì, ông ta muốn chết còn không phải tác thành cho chúng ta sao?"
Thân phận của đứa con ngoài giá thú vĩnh viễn không thể được công khai, cho dù hiện tại Phương Lan đã coi như danh xứng với thực yên vị làm bà chủ nhà họ Cố, nhưng có lão già kia và Cố Tu Nghĩa chống đỡ, bà ta và con trai vĩnh viễn không có ngày được lên mặt.
Cố Tu Nghĩa như mặt trời ban trưa không thể đấu lại, nhưng chỉ cần ông cụ chết rồi, bọn họ vẫn có thể được hưởng một chút cổ phần từ Cố Triệu Húc, dù chỉ là một chút, cũng đủ cho hai mẹ con bọn họ tiêu xài cả đời.
Phương Lan chỉ nghĩ đến thôi trên mặt không khỏi nở nụ cười sung sướng, phẩy bụi không hề tồn tại trên vai Cố Tu Lễ: "Lại kiên nhẫn một chút, chỉ cần đánh cho xong trận chiến cuối cùng này, tiễn lão già kia yên ổn ra đi, hai mẹ con ta cũng sẽ hết khổ."
Cách đó không xa vang lên một chuỗi tiếng bước chân, cùng với tiếng nhân viên phục vụ dẫn đường, hai mẹ con Phương Lan quay đầu lại.
Cố Tu Nghĩa mang theo Kỷ Nguyễn bất thình lình xuất hiện bên cửa sổ sát đất, cũng không biết đã ở đó bao lâu, thế nhưng bọn họ lại không hề phát hiện ra.
Vẻ mặt Phương Lan cứng đờ một giây, dù sao những lời bà ta vừa nói cũng không dễ nghe, không biết đôi chồng chồng Cố Tu Nghĩa nghe được nhiều hay ít.
Nhưng xét cho cùng, Cố Tu Nghĩa cũng chán ghét lão già đó chẳng kém hai mẹ con bọn họ.
Ông cụ Cố cả đời đều đặt thể diện lên trên hết, năm đó khi chuyện bà ta và Cố Triệu Húc bị phơi bày, mẹ Cố Tu Nghĩa sống thanh cao một đời nhất quyết muốn li hôn, ông cụ sợ nháo lên lớn chuyện rất mất mặt.

Mẹ Cố Tu Nghĩa bị ép đến mức bị trầm cảm thế nào, lại bị vây nhốt trong bệnh viện tâm thần thế nào, Phương Lan vẫn nhớ rõ.
Sợ rằng Cố Tu Nghĩa không chỉ nhớ mà còn biết rõ tường tận hơn cả bà ta.
Mấy năm nay, hắn trò giỏi hơn thay, phỏng theo cách làm ngày xưa nhốt ông cụ trong nhà đã 7-8 năm, nhưng người trong nhà đều biết, chỉ cần ông ta còn chưa chết, oán khí trong lòng hắn vĩnh viễn không thể xua tan hết.
Cho nên dù Cố Tu Nghĩa có nghe thấy hết, cũng sẽ không làm gì hai mẹ con bọn họ.
Riêng ở điểm này, bọn họ và Cố Tu Nghĩa có cùng lập trường với nhau, đều ngóng trông Cố Xương Vân chết sớm một chút.
Có người sống cả đời làm việc ác, đến tận những phút cuối cùng không có lấy một người thật sự vì hắn thương xót, có đáng buồn không?
Nghĩ đến đây, Phương Lan thư thái bày ra vẻ tươi cười, chậm rãi tiến lên: "Ấy, Tu Nghĩa tới rồi à, sao lại không lên tiếng, làm dì một phen giật mình đây."
Cố Tu Nghĩa ôm Kỷ Nguyễn, coi như không nghe thấy đoạn nói chuyện vừa nãy của hai mẹ con họ, nói: "Thấy dì và Tiểu Lễ nói chuyện đến hăng say, nghĩ tới hai người cũng thật lâu chưa gặp, liền không định quấy rầy."
"Ai ya xem con nói kìa, chúng ta thì có nói chuyện gì đâu," Phương Lan giận cười: "Tiểu Nguyễn, cơ thể con sao rồi? Lúc trước nghe nói con bị thương, dì đã rất lo lắng đó."
Kỷ Nguyễn lễ phép nói: "Không có việc gì đâu dì, đã sớm bình phục rồi."
"Vậy sao?" Phương Lan làm bộ làm tịch mà nhẹ nhàng thở ra: "Nhưng dì thấy khí huyết vẫn chưa được tốt lắm đâu, nên nghỉ ngơi nhiều nhé."
Kỷ Nguyễn gật đầu cười cười: "Cảm ơn dì."
Cố Tu Lễ lấy hết can đảm tiến lên phía trước một bước, nhìn về phía Cố Tu Nghĩa cung kính nói: "Anh."
Tầm mắt Cố Tu Nghĩa rơi xuống trên người cậu ta, không mặn không nhạt mà cười cười: "Tiểu Lễ à, về khi nào?"
"Ngày hôm qua đến." Cố Tu Lễ đáp.
"Ừm," Cố Tu Nghĩa gật đầu: "Vậy yên tâm ở lại một thời gian đi."
Cố Tu Lễ ánh mắt sáng lên, nhưng cảm xúc vui sướng chưa kịp đi lên, đã bị Cố Tu Nghĩa hất một gáo nước lạnh: "Nghỉ hè xong lại ra nước ngoài học tập cho tốt, đừng để mẹ cậu lo lắng."
Sắc mặt Cố Tu Lễ phai nhạt không ít, cam chịu nói: "Ai, vâng, cảm ơn lời khuyên của anh."
Dù sao cũng chẳng phải mối quan hệ thân mật gì, vài câu hàn huyên cơ hồ đã dùng hết đề tài tích cóp cả một năm, trong lúc nhất thời không ai nói tiếp.
Cố Tu Nghĩa là lười mở miệng, mẹ con Phương Lan là không tìm ra cái gì để nói.
Giây lát, Phương Lan mỉm cười hiền lành: "Ấy, người một nhà chúng ta đứng ngốc ở đây làm cái gì, đều đi xem ông nội đi, ông ấy thấy cả nhà ta đoàn tụ với nhau khẳng định rất vui!"
Tuy rằng hắn không nghĩ Cố Vân Xương nhìn thấy mình sẽ thấy vui vẻ, nhưng thăm hỏi người lớn quả thật là việc phải làm, Cố Tu Nghĩa thấy Kỷ Nguyễn không tỏ vẻ gì, cũng không từ chối, cùng hai mẹ con Phương Lan đi lên tầng.
Cố Xương Vân ở trong một cabin có vị trí yên tĩnh nhất, chưa đi vào phòng Kỷ Nguyễn đã nghe thấy tiếng tích tích.

Cậu đã nằm viện rất nhiều lần, vừa nghe liền biết đây là âm thanh phát ra từ máy thở oxy.
Đẩy cửa bước vào, quả nhiên nhìn thấy Cố Xương Vân nửa nằm trên giường, trên mặt mang mặt nạ thở oxy, bên cạnh có một hộ lý nam đang đứng.
So với một năm trước, ông ta nhìn có vẻ tiều tụy suy yếu hơn nhiều, làn da ngăm sạm và già nua, những vết đồi mồi lấm tấm khắp người, da mặt nhăn nheo chảy xệ, giống hệt như một cái xác không hồn.
Kỷ Nguyễn đời trước mắc bệnh nan y, bởi vậy chứng kiến không ít những người bệnh nằm cùng phòng cậu qua đời, trạng thái của bọn họ cũng không khác với Cố Vân Xương bây giờ.
Kỷ Nguyễn trong lòng hiểu rõ, đây là bộ dáng khi số kiếp đã tận.
Nhưng nguyên nhân chính là vì cậu đã gặp qua quá nhiều cái chết, ngược lại càng thêm sợ hãi khi nhìn thấy gương mặt như vậy.
Cố Triệu Húc và Phương Khải Minh đều ngồi ở một bên, Phương Khải Minh ngẩng đầu nhìn, nhướng mày: "Nha, náo nhiệt như vậy à, đều cùng nhau tới?"
Phương Lan bước đến gần: "Này không phải là trùng hợp gặp nhau ở sảnh chính sao? Ta nghĩ dù sao đều là muốn tới xem ba, vậy không bằng cùng nhau tới, càng thêm đông vui."
Bà nói rồi khom lưng đỡ vai Cố Xương Vân, bộ dáng hiền tuệ săn sóc: "Ba, thân thể ba sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Cố Xương Vân giật giật, từ trong mặt nạ dưỡng khí hừ nhẹ một tiếng, hiển nhiên ghét bỏ bị Phương Lan chạm vào người.
Nụ cười Phương Lan cứng đờ, thu tay lại nghiêng đầu sửa tóc, ở nơi Cố Xương Vân không nhìn tới trợn trắng mắt khinh thường.
Hộ lý mang ghế cho bọn họ, đoàn người tụ lại ngồi xung quanh mép giường, thoạt nhìn giống như một nhà ba thế hệ hòa thuận vui vẻ.
Mọi người câu được câu không mà nói vài câu, bởi vì cố kỵ sức khỏe của ông cụ, khó có khi có được một lần nói chuyện ôn hòa, ít nhất ngoài mặt mọi người đều tỏ ra lễ phép.
Hơn mười phút sau, Cố Xương Vân kéo mặt nạ oxy xuống, thở dốc mà ho khan vài tiếng, nâng tay quơ quơ nghẹn ngào nói: "Đều......!ở lại ăn cơm?"
Cơ thể này của ông ta sao còn có thể nuốt trôi cơm, mọi người vừa nghe liền biết, lão già đây là chịu không nổi nữa, hạ lệnh đuổi khách.
Cố Tu Nghĩa là người đầu tiên tiếp lời, ôm lấy Kỷ Nguyễn đứng dậy: "Vậy chúng cháu cũng không ở lại, dạ dày Kỷ Nguyễn không tốt, không quấy rầy ông nữa."
Phương Lan cũng đi theo đứng lên: "Đúng vậy, buổi tiệc còn có chút việc chờ con xử lý, con phải đi xem đã, buổi tối nhất định làm cho ba một bữa tiệc sinh nhật thật náo nhiệt."
Dứt lời, những người khác cũng đều khách khách khí khí mà cáo từ, một đám người lập tức giải tán, trong phòng lại chỉ còn lại tiếng tích tích đều đều từ máy thở oxy.
Sau khi ra ngoài, Kỷ Nguyễn rũ đầu không nói chuyện, sắc mặt nhìn qua có chút lo lắng sốt ruột.
Cố Tu Nghĩa ôm lấy cậu đi về hướng phòng cho khách VIP ở mũi tàu, thân mật cọ má cậu: "Sao vậy bé cưng, bị dọa sao?"
Cố Xương Vân cả đời chẳng phải một người tốt, khi sắp chết cũng không khiến ông ta có vẻ hiền lành chút nào, ngược lại bởi vì nhẫn nhịn che giấu mệt mỏi mà càng lộ ra sự cay nghiệt hung ác.
Lại thêm dáng vẻ bệnh tật già nua đã lâu, trong phòng luôn mang đến cảm giác tử vong nặng nề quẩn quanh.
Nếu là trẻ con bước vào thậm chí có thể bị dọa khóc.
Mà Kỷ Nguyễn trong lòng Cố Tu Nghĩa chính là yếu ớt giống như trẻ nhỏ.
Kỷ Nguyễn cũng chưa đến mức bị dọa sợ, chỉ là bầu không khí đó không khỏi gợi lại những ký ức không vui đời trước, khiến trong lòng cậu không khỏi khó chịu.
"......!Không có," Kỷ Nguyễn lắc đầu, sắc mặt có chút mỏi mệt: "Chỉ là em cảm thấy, ông ta có lẽ không được mấy ngày."
"Anh biết," Cố Tu Nghĩa nâng mặt cậu lên, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi ở trong phòng, trong lòng ai ai cũng biết rõ."
Ánh mắt hắn nặng nề, cảm xúc hỗn loạn, có tối tăm, có hận ý, tựa hồ còn có cảm xúc nhẹ nhõm giải thoát khi đi đến cuối đường.
Kỷ Nguyễn nhìn mà không khỏi nhảy dựng trong lòng, hô hấp cũng nhẹ đi vài phần.
Cố Tu Nghĩa lấy lại tinh thần, cảm thấy bàn tay Kỷ Nguyễn có chút lạnh lẽo, mới nhận ra bây giờ Kỷ Nguyễn là bị hắn dọa rồi.
Hắn vội vàng ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng: "Không có việc gì, không sợ, đừng nghĩ đến những chuyện này nữa, chúng ta về phòng ăn chút gì đó, lại nghỉ ngơi một lát được không?"
Kỷ Nguyễn hiểu rõ bản thân không nên để những cảm xúc đó ảnh hưởng, chôn trong ngực Cố Tu Nghĩa cảm nhận hơi ấm, nỗ lực điều chỉnh trạng thái.
Thật lâu sau, Cố Tu Nghĩa mới nghe thấy người trong lòng "ừm" một tiếng thật nhẹ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui