Cảm giác đầu tiên sau khi Kỷ Nguyễn tỉnh lại là vui vẻ, bởi vì được nghe thấy âm thanh của Cố Tu Nghĩa.
Cảm giác thứ hai là đau đớn, bởi vì vết thương thật sự rất rất đau.
Dù người yêu dịu dàng ôm hôn và thì thầm bên tai cũng không thể giúp cậu bay mãi trên mây, cảm giác đau ập lập tức đến kéo cậu về nhân gian.
Cố Tu Nghĩa chỉ nhìn thấy Kỷ Nguyễn nhíu mày, tròng mắt sáng rỡ tràn ngập ý cười biến mất không thấy đâu, thay vào đó là một tiếng kêu rên.
"Kỷ Nguyễn!?" Trong lòng Cố Tu Nghĩa nhảy dựng.
Lý Tuy An vừa lúc tới, vì để giúp Kỷ Nguyễn xử lý miệng vết thương và kiểm tra sơ bộ mà trước giường bị một đống người vây quanh.
Cố Tu Nghĩa bị y tá mời đứng qua một bên, toàn bộ quá trình không thể ở bên trò chuyện với Kỷ Nguyễn, chỉ có thể xuyên qua các lớp áo blouse trắng ngẫu nhiên nhìn thấy Kỷ Nguyễn mím chặt môi đến trắng bệch.
Hơn mười phút sau, máy thở và máy đo nhịp tim được tháo ra, các y tá hộ lý cũng tản đi, Lý Tuy An đút hai tay vào trong túi áo blouse, hất cằm với Cố Tu Nghĩa: "Được rồi, vào đi."
Cố Tu Nghĩa ngẩng đầu.
Lý Tuy An mỉm cười, mắt thấy đôi lông mày cau chặt của Cố Tu Nghĩa không khỏi sửng sốt: "Vẻ mặt cậu là sao đấy, người tỉnh rồi còn không vui?"
Cố Tu Nghĩa ngồi trên ghế ngoài hành lang phòng bệnh, bờ vai hơi cong xuống: "Em ấy không sao chứ?"
"Ừ." Lý Tuy An ngồi xuống cạnh hắn, nhấc chân lên bắt chéo: "Không phải máy theo dõi cũng đã tháo ra rồi sao, cậu thấy rồi đó."
Cố Tu Nghĩa khẽ gật đầu, âm thanh nặng nề: "Nhưng mà em ấy rất đau..."
Hắn rất khó có thể miêu tả loại tâm tình này là gì, kỳ thật trước khi Kỷ Nguyễn tỉnh lại, hắn vẫn luôn khống chế cảm xúc của bản thân rất tốt, mỗi ngày làm việc một lúc, thời gian còn lại nói chuyện với Kỷ Nguyễn, tuy rằng không được đáp lại nhưng hắn vẫn làm không biết mệt.
Mọi người đều biết ca phẫu thuật này không tính là quá phức tạp, hơn nữa còn rất thành công, chỉ là Kỷ Nguyễn tỉnh lại muộn hơn hai ngày, nhưng khi thật sự nhìn thấy Kỷ Nguyễn mở mắt ra, lại thấy Kỷ Nguyễn đau đớn, hắn mới biết hóa ra cảm xúc của mình có thể dao động lớn như vậy.
Nếu lúc ấy trên người hắn cũng gắn máy theo dõi nhịp tim, chỉ sợ nhịp tim của hắn còn nhanh đến đáng sợ hơn so với Kỷ Nguyễn.
Ánh đèn trắng toát lạnh lẽo trên hành lang chiếu lên khuôn mặt của Cố Tu Nghĩa, khiến biểu tình của hắn nhìn qua có một loại cảm giác cô đơn khó lòng giải thích.
Lý Tuy An cứng họng: "Đây là bình thường, dù gì cũng là bị rạch một đường, sao có thể không đau.... Vừa rồi tôi đã cho cậu ấy thêm thuốc giảm đau, hiện tại hẳn là đã ổn định rồi, đi xem người ta đi."
"Đứa nhỏ kia ngoài miệng không nói gì, nhưng đôi mắt vẫn luôn tìm cậu."
Câu nói này tựa như đánh thức Cố Tu Nghĩa, quanh thân hắn lập tức trở nên có sức sống, không còn tối tăm nặng nề như vừa rồi.
Hắn hít thở một hơi thật sâu, đứng lên, khi đi đến trước cửa lại quay đầu lại bình tĩnh nhìn Lý Tuy An: "Cảm ơn cậu."
Lý Tuy An hiếm khi nói chuyện đứng đắn với Cố Tu Nghĩa như thế, không khỏi cảm thấy mất tự nhiên, ho một tiếng: "Cậu biết là tốt rồi, xuất viện đừng quên mời tôi ăn cơm đấy."
Tay Cố Tu Nghĩa đặt trên tay nắm cửa, nghe vậy nghiêng đầu cười: "Được."
"Được, mau vào đi." Lý Tuy An xua tay: "À, đúng rồi, hiện tại cậu ấy có thể ăn cơm, nhưng trước tiên ăn đồ dễ tiêu hóa thôi, quan sát dạ dày xem sao, nếu không có chuyện gì hẵng tăng dần thêm thịt thà rau dưa."
Hắn nói xong lại nghĩ, bổ sung thêm: "Còn có đừng quên vận động nhẹ nhàng, buổi tối trời không nóng có thể đi dạo hai vòng, đừng cứ nằm mãi, tinh thần tốt thì cơ thể cũng khỏe nhanh hơn."
Cố Tu Nghĩa ghi nhớ tất cả.
Quay đầu đẩy cửa đi vào,tấm rèm trong phòng được kéo ra hoàn toàn, có lẽ các y tá cũng muốn cho Kỷ Nguyễn cảm nhận ánh sáng mặt trời tự nhiên nhiều hơn.
Trên cửa sổ có một bình hoa hồng màu vàng vừa mới đưa đến sáng nay, dưới ánh nắng sắc vàng càng thêm rực rỡ kiều diễm.
So sánh với hoa hồng, sắc mặt Kỷ Nguyễn lại càng ảm đạm hơn nhiều.
Cậu nằm nghiêng trên giường, bàn tay đặt gần mép giường, nơi cắm kim truyền nước đã chuyển thành màu xanh tím.
Cố Tu Nghĩa bước đến gần, có thể thấy rõ ràng đôi mắt đang nhắm của Kỷ Nguyễn, hàng mi dài che kín mí mắt, rủ xuống tạo thành một bóng mờ trên làn da tái nhợt.
Hắn kéo ống quần lên một chút rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, Kỷ Nguyễn không hề có chút phản ứng nào, có lẽ là vì cậu hoàn toàn không nghe thấy bất cứ âm thanh nào xung quanh.
Ảnh hưởng của thính lực yếu chính là mất đi phần lớn cảm giác đối với thế giới bên ngoài, dù Kỷ Nguyễn đang nằm trong phòng có sự bảo vệ tuyệt đối, giữa mày vẫn nhíu lại.
Cố Tu Nghĩa theo bản năng duỗi tay ấn lên giữa mày Kỷ Nguyễn, lại xoa xoa gương mặt cậu, hô hấp của Kỷ Nguyễn ngừng lại, từ từ mở mắt ra.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Cố Tu Nghĩa có thể nhìn thấy sự mệt mỏi trong đáy mắt Kỷ Nguyễn dần dần tan biến, sự vui sướng dâng lên thay thế, giống như một cây kem bị tan chảy dưới ánh nắng mặt trời.
Hắn nâng gáy Kỷ Nguyễn để tai bên trái lộ ra, nằm ghé vào mép giường, cằm đặt trên gối Kỷ Nguyễn.
Miệng vết thương được quấn băng bông lại, trên gối của cậu cũng bị lây dính mùi thuốc thoang thoảng, Cố Tu Nghĩa ngửi thấy lại rất an tâm.
Hắn chạm nhẹ lên chóp mũi Kỷ Nguyễn: "Vết thương còn đau không?"
Vốn là rất đau.
Thể chất của Kỷ Nguyễn so với người bình thường đã nhạy cảm hơn rất nhiều, khi vừa tỉnh dậy trí não và cơ thể còn chưa kịp lấy lại nhận thức đã bị một cơn đau đánh úp, nháy mắt khiến cậu đổ mồ hồi ròng ròng, mà khi đó còn không thể động đậy, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Cho đến khi Lý Tuy An cho cậu một liều thuốc giảm đau, cơn đau đớn sắp bổ đầu cậu thành hai nửa mới dần dần bình ổn, đến bây giờ đã không còn cảm giác gì nữa.
Làn da phía sau tại cậu cứng đờ tê dại, là một cảm giác rất kỳ lạ, giống như có một tấm ván gỗ dày nặng đè lên trên, cậu biết rằng cơn đau vẫn âm ỉ kêu gào bên dưới, rồi lại bởi vì có vật cản nên không thể không áp xuống, biến thành một kiểu sóng ngầm.
Kỷ Nguyễn hít sâu một hơi, giả bộ yếu ớt, cọ cọ mu bàn tay Cố Tu Nghĩa: "Không đau, nhưng cũng không thoải mái, anh hôn em đi."
Đã mấy ngày rồi Cố Tu Nghĩa không được thấy bộ dáng làm nũng sinh động của Kỷ Nguyễn, nhất thời trái tim đập nhanh, hắn nâng cằm Kỷ Nguyễn lên, cúi người ngậm lấy hai cánh môi tái nhợt, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào giữa.
Nhưng dù sao Kỷ Nguyễn chỉ vừa mới tỉnh dậy sau hôn mê, tình cảm mãnh liệt bị sự lo lắng và cẩn thận áp chế, ngay khi vừa cảm nhận hô hấp Kỷ Nguyễn có chút rối loạn, Cố Tu Nghĩa liền dừng lại.
"Khó thở sao?" Hắn căng thẳng nhìn sắc mặt Kỷ Nguyễn, đợi hai ba giây không được đáp lại, hắn duỗi tay muốn nhấn chuông gọi bác sĩ.
Kỷ Nguyễn khẽ hé miệng, lông mi run rẩy, nỗ lực ổn định lại hô hấp, mở mắt liền thấy bộ dáng lo lắng đến trông gà hóa cuốc của Cố Tu Nghĩa.
Cậu nhướn mày, nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Bàn tay Cố Tu Nghĩa dừng ở giữa không trung, sự lo lắng trong lòng còn chưa tan, chợt nhìn thấy Kỷ Nguyễn cười, trái tim nặng nề cũng được hạ xuống, giống như cảm xúc của hắn đã không còn thuộc sự khống chế của bản thân.
Kỷ Nguyễn đã cắm một sợi dây vô hình trong lòng hắn, còn hắn giống như một con rối gỗ, Kỷ Nguyễn chỉ cần động một ngón tay thôi liền có thể dễ dàng nắm trọn suy nghĩ hành động của hắn.
Mà Cố Tu Nghĩa lại chẳng có tiền đồ mà còn cảm thấy như vậy rất tốt.
Tính toán cũng sắp đến giờ dì Triệu mang cơm đến, Kỷ Nguyễn bảo Cố Tu Nghĩa ôm cậu ngồi dậy, lại sửa soạn một chút, không muốn để bà nhìn thấy bản thân tiều tụy quá.
Cố Tu Nghĩa vòng qua vai Kỷ Nguyễn, một tay ôm chặt eo cậu, thong thả cẩn thận để cậu nửa ngồi dựa vào lồng ngực mình.
Mặc dù động tác của Cố Tu Nghĩa đã rất cẩn thận, nhưng Kỷ Nguyễn vẫn cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, cảnh vật trước mắt lúc thì trắng xóa, lúc thì tối sầm lại.
Sau khi phẫu thuật có khả năng sẽ xuất hiện tình huống choáng váng buồn nôn, trước khi tiến vào phòng phẫu thuật cậu đã được dặn dò qua, nhưng cậu không nghĩ tới sẽ khó chịu như vậy.
Ngực nặng như bị đá đè, theo những cơn quay cuồng choáng váng không ngừng dâng lên, khiến ngũ quan như bị lấp kín, có một lúc Kỷ Nguyễn còn cảm thấy không thở nổi.
Cố Tu Nghĩa như là đã sớm đoán trước, khéo léo đỡ gáy Kỷ Nguyễn hơi ngửa lên để cậu dễ thở, lại đút cho cậu một cốc nước ấm, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp các huyệt vị, các động tác liên tiếp thuần thục như nước chảy mây trôi, so với hộ lý có kinh nghiệm còn dịu dàng chuyên nghiệp hơn.
Nhưng không phải là do Cố Tu Nghĩa có thiên phú chăm sóc người bệnh, sự thật là trong mấy ngày Kỷ Nguyễn hôn mê, trừ bỏ lúc làm việc và ở cạnh Kỷ Nguyễn nói chuyện, hắn vẫn còn chừa một chút thời gian rảnh.
Vì không để bản thân phát điên vì áp lực trống rỗng, hắn dời sự chú ý của mình nhắm đến mỗi một nhân viên y tế bước vào phòng, nhờ họ chỉ dạy quá trình hồi phục sau phẫu thuật.
Với việc lặp lại liên tục kiến thức và nỗ lực nghiên cứu không ngừng, Cố Tu Nghĩa đã khắc sâu "Làm thế nào có thể chăm sóc sau phẫu thuật một cách thỏa đáng" vào trong DNA của mình.
Xác nhận Kỷ Nguyễn đã ổn định lại, Cố Tu Nghĩa dùng khăn lông thấm nước ấm rửa mặt cho Kỷ Nguyễn.
Khăn lông mềm mại ấm nóng bao lấy cả khuôn mặt cậu, tạm thời mang lại chút sắc hồng cho gò má tái nhợt của Kỷ Nguyễn, lông mi ẩm ướt, đôi mắt sáng trong, giống như một quả đào mật vừa được rửa sạch.
Cố Tu Nghĩa yêu thích không kìm được mà hôn xuống hai cái.
Dì Triệu mang theo hộp cơm giữ nhiệt khoan thai tới muộn, vừa vào cửa liền kéo tay Kỷ Nguyễn lau nước mắt, luôn miệng than: "Gầy rồi gầy rồi."
Bà cúi đầu thấy mu bàn tay xanh tím của Kỷ Nguyễn, càng thêm đau lòng: "Tiểu Nguyễn nhà chúng ta đã phải chịu khổ rồi..."
Cố Tu Nghĩa đỡ lấy cánh tay bà: "Dì ngồi xuống trước đã, bình tĩnh một chút, đừng nóng vội."
Dì Triệu lúc này mới nhận ra cứ khóc sướt mướt như vậy cũng không ổn, lau mặt đi, vội mở hộp đựng cơm: "Bữa đầu tiên không ăn được cái gì ngon, chỉ có thể ăn chút cháo, Nguyễn Nguyễn ăn tạm nhé, chờ hai ngày nữa bác sĩ cho phép, dì lại làm đồ ăn ngon cho."
Bà biết bây giờ thính lực của Kỷ Nguyễn không tốt lắm, mỗi một câu nói đều rất chậm, vừa nói còn vừa nhìn biểu tình của Kỷ Nguyễn, xác nhận cậu có thể nghe hiểu.
Đôi mắt Kỷ Nguyễn cong cong cười như vầng trăng non: "Vâng ạ, nhưng dì Triệu làm món nào cháu cũng thích hết."
Dì Triệu nói chuyện với Kỷ Nguyễn liền trở nên vui vẻ, bên này nước mắt còn chưa thu lại, bên kia kia nụ cười đã tràn ra khỏi khóe miệng, gương mặt vừa khóc vừa cười có chút khôi hài.
Bà oán trách mà liếc Kỷ Nguyễn một cái: "Đứa nhỏ này cái miệng thật là ngọt mà."
Kỷ Nguyễn cười nghiêng ngả trong lòng Cố Tu Nghĩa, bị Cố Tu Nghĩa nhéo cằm hôn một cái.
Vì không để tổ tông trong nhà bị đói, động tác dì Triệu nhanh hơn, đổ cháo ra non nửa bát, làn khói nóng bốc lên nhìn vô cùng thơm ngon.
Bà dùng thìa múc một miếng, đưa đến bên miệng Kỷ Nguyễn, giống như dỗ con nít: "Nào, A ——"
Cố Tu Nghĩa che miệng ho, nhìn bát cháo một cái, lại nhìn dì Triệu một cái.
Dì Triệu sửng sốt nửa giây, mới phản ứng lại, ngượng ngùng mà cười cười: "Aiya, xem dì này, nào, Tiểu Cố tới đút đi."
Tuy lời nói ra như vậy, nhưng động tác đưa thìa của bà lại rõ ràng không quá tình nguyện.
Cố Tu Nghĩa không bận tâm tới vẻ mặt oán giận của bà, phảng phất như đang lên án hắn quá mức □□, ngay cả đút cơm cũng không cho bà nhúng tay, hắn cầm thìa thổi thổi, đút cho Kỷ Nguyễn: "Nào bé cưng, ăn từ từ."
Trời mới biết hắn đã chờ mong cơ hội được đút cơm này thật lâu, dù cho dì Triệu là trưởng bối hắn cũng quyết không nhường.
Kỷ Nguyễn ngoan ngoãn há miệng ngậm lấy, lại nghiêm túc mà nhấm nuốt mấy cái rồi sau đó chậm rãi nuốt xuống bụng.
Một già một trẻ đứng ngồi bên mép giường chăm chú nhìn cậu, dạ dày Kỷ Nguyễn không tốt lắm, bị bệnh uống thuốc liên tục khiến bụng dạ càng thêm nhạy cảm, bởi vậy liền sợ rằng bữa cơm đầu tiên sau khi phẫu thuật sẽ không thoải mái.
Nhưng thấy thần sắc Kỷ Nguyễn không có gì bất thường, ăn xong một miếng còn liếm môi muốn thêm miếng thứ hai, hai người mới yên tâm nhẹ nhàng thở ra.
Dì Triệu lui về phía sau vài bước ngồi ở mép giường, nhìn bộ dáng đút cơm của Cố Tu Nghĩa, trong lòng cảm thán mà vui vẻ.
Có một người lúc nào cũng có thể tác động đến tâm trạng của bản thân ở bên cạnh, có lẽ là một loại ràng buộc, cũng có khi sẽ cảm thấy lực bất tòng tâm, nhưng đây mới là cuộc sống không phải sao?
Dì Triệu vỗ đùi, bắt đầu tám chuyện những thứ xảy ra trong thời gian gần đây, ví dụ như đám tang của Cố Xương Vân kết thúc vội vàng, bệnh tiểu đường của dì Phương đã được khống chế, Hàn Tiểu Lâm vẫn luôn ồn ào muốn tới thăm Kỷ Nguyễn, sau khi biết được cô y tá vì để cho một người giả mạo cậu ta vào phòng bệnh mà bị thuyên chuyển đi liền yên lặng hơn, v.v...
Chờ khi bà nói được kha khá thì Kỷ Nguyễn cũng đã ăn xong bát cháo, dì Triệu thấy vậy liền vui vẻ không thôi, thu dọn bát lại, hứa hẹn ngày mai sẽ cho thêm một ít thịt cá.
Cố Tu Nghĩa đưa dì Triệu ra cửa, khi đi vòng về, lại nhìn thấy Kỷ Nguyễn nằm ở mép giường với lấy thùng rác nôn.
Hơn nửa lượng cháo cậu ăn vào lại đi ra, bàn tay cầm khăn giấy lau miệng đã gầy đến mức hiện rõ những khớp xương màu trắng.
Trong lòng Cố Tu Nghĩa đau đớn, bước nhanh đến ôm Kỷ Nguyễn vào trong lòng, cầm cốc nước ấm để cậu xúc miệng.
Bàn tay hắn đặt trên dạ dày Kỷ Nguyễn nhẹ nhàng xoa xoa: "Lúc ăn vào thấy không thoải mái sao em không nói?"
Kỳ thật sau khi nôn ra lại thấy nhẹ nhàng hơn không ít, tảng đá đè nặng trong lòng ban đầu cũng không còn nữa.
Kỷ Nguyễn lắc đầu: "Lúc ấy vẫn còn ổn, có lẽ vui quá nên không để ý mà ăn hơi nhiều..."
Cậu cười cười, bỗng nhiên nhìn về phía Cố Tu Nghĩa: "Anh đừng nói cho dì Triệu."
Dì Triệu thường ngày không có nhiều thú vui, mà mỗi ngày lúc vui mừng nhất chính là khi nhìn thấy Kỷ Nguyễn ăn hết sạch đồ ăn mà mình làm, nếu để dì ấy biết Kỷ Nguyễn nôn hết ra, khẳng định lại tự trách rồi buồn lòng, còn sẽ vì Kỷ Nguyễn mà biển đổi công thức và nghiên cứu thực đơn mới.
Trong lòng Cố Tu Nghĩa chua xót: "Anh biết."
Hắn cẩn thận giúp Kỷ Nguyễn xoa bụng, chỉ hận không thể tìm ra linh đan dược liệu có thể khiến Kỷ Nguyễn lập tức tung tăng nhảy nhót, nhưng hắn cũng biết bệnh dạ dày không thể gấp được, ngoại trừ từ từ dưỡng lại thì không còn cách nào khác.
Kỷ Nguyễn nhận ra cảm xúc của người bên cạnh đi xuống, ngửa đầu đối diện với ánh mắt chứa đầy sự đau xót của Cố Tu Nghĩa.
"Cố Tu Nghĩa." Cậu chỉ chỉ giữa đôi lông mày cau chặt của hắn.
"Sao vậy bé cưng?"
Đáy mắt Kỷ Nguyễn hiện lên ý cười, giống như lông chim lướt nhẹ trong lòng Cố Tu Nghĩa:
"Em muốn ăn quả anh đào."
Nhìn thấy nụ cười này, những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Cố Tu Nghĩa liền biến mất trong nháy mắt
Hắn bắt lấy tay Kỷ Nguyễn hôn xuống một cái: "Được."
=====================
Vì mình bận tới nỗi có phân thân cũng không làm hết việc chứ không phải là mình không làm ngoại truyện đâuuuuu.
Chắc mọi người biết làn sóng lay-off năm nay rồi ha, mình cũng vừa mới nghe tin tập đoàn mình làm việc đã cắt giảm 86 người của 1 bộ phận bên thanh toán, việc kinh doanh mở rộng hơn nhưng nhân sự vẫn thế, vì vậy khối lượng công việc của mình và đồng nghiệp đã tăng lên gần như gấp đôi T^T