Ôi trời ! Sao khó thế! Nghĩ kiểu gì cũng thấy không logic! Lạy trời thầy không chú ý đến!
- Không có dấu hiệu gì.—Chú thanh tra thông báo kết quả sau hồi lâu kiểm tra. Thầy chắp hai tay ra phía sau, lại nhíu mày nhìn Jame từ đầu đến chân. Ánh mắt tia lửa điện đó dừng lại ở dưới chân Jame.
- Giày của em đâu? - thầy nói bằng giọng khản đặc. Jame vã mồ hôi, đầu rối như mớ bòng bong.
- Dạ thưa thầy… - Jame lấp lửng -“Phải trả lời thế nào đây?”
- Cái gì ? — Mặt thầy bừng sáng vì biết được thủ phạm.
- Sao không nói được? Không phải em là tên trộm đó chứ? — nhận thấy sự nghi ngờ trong mắt thầy, Jame bắt đầu cuống quýt:
- Ơ ... dạ không ạ! Không hiểu vì sao rõ ràng lúc nãy còn ở đây, sao lại… ??
-Ồ vậy sao? Giày em đi vào chân, mà còn có người lấy trộm được sao? — Hiệu trưởng đầu hói hỏi dồn dập, mắt sáng bừng vì tin rằng mình đã bắt được thủ phạm.
- Không, không, thực sự em bị mất giày mà! - Lần này Jame hoảng thực sự, đâu có lời nào có thể che giấu được cơ chứ.
- Ha ha !! Nói lời khó tin như vậy, em nghĩ sẽ lừa được tôi sao?? —thầy cười phá lên, rồi bỗng dằn giọng — Cho em cơ hội cuối cùng! GIÀY CỦA EM ĐÂU ???
>>
Có tiếng sét nổ bên tai Jame, lần này không chạy thoát được rồi, dù có nói thế nào thì vẫn rất khó tin, bây giờ Jame đã vào tầm ngắm của thầy chỉ biết tuyệt vọng chờ thầy nhả đạn.
- Em … giày của em……
Không gian như chỉ có giọng nói đe dọa của thầy, tiếng đáp ấp úng của Jame. Jame vốn chẳng lo sợ gì việc bị kỉ luật hay đuổi học mà cái chính là Jame không hoàn tất nhiệm vụ được giao, đối với Jame đây là một sự sỉ nhục lớn (một trong 3600 điều được Jame coi là nhục nhã).
- Em ……
- Thứ thầy cần ở đây ạ ! - một giọng nói bĩnh tĩnh thản nhiên vọng đến, tập trung sự chú ý của mọi người, các thầy cùng với Jame hướng ánh mắt ra phía cửa.
Một dáng người mảnh khảnh, dong dỏng cao, ánh sáng lóe lên từ chiếc vòng cổ có hình thập tự làm bằng pha lê đen, trên tay người đó còn cầm lủng lẳng vật gì đó đen đen, chảy nhựa.
- Ai đây? Em là học sinh lớp nào? - Thầy rướn đôi lông mày nghi ngờ (đôi lông mày của thầy vểnh lên sẵn rồi).
- Học sinh lớp D3 trường ta, tên là Miney đấy thầy!—chẳng đến lượt Miney trả lời, Jame đã nói thay, lại thêm một sự kiện ngạc nhiên “Sao cô ta lại ở đây?”
- Ra thế! Miney em sao lại đến đây?—thầy cũng cùng câu hỏi với Jame. Sự xuất hiện của Miney ở đây vào lúc này thật kì lạ.
Miney không nói gì chỉ giơ vật đen đen, đang cầm trên tay đưa lên ọi người cùng xem.
Một chiếc giày cháy đen????
- Chính em đã đốt nó! - Vẫn cái giọng lạnh băng, thực sự đúng là phong thái của cô nhóc đó, lời nói giao tiếp cũng tràn đầy sự uy hiếp với người nghe.
Tiếng người chạy trên hành lang, rồi cũng dừng lại tại cửa.
- Trả…..!! - Mick xuất hiện, khuôn mặt thất thần, vã mồ hôi, nói lời lấp lửng chưa thành tiếng bỗng khựng lại, trông cứ như vừa thi chạy việt dã vậy…- Dạ em chào thầy!
- Chuyện này là sao? — Thầy hỏi.
- À là…
- Em ghét hắn nên đem đốt giày chơi ấy mà!—Jame vừa há mồm định nói thì bị Miney chặn họng, cô nhóc chỉ tay về phía Jame khi nói đến từ “hắn”. Jame rộng ngoác mồm, mắt thố lố không hiểu chuyện gì đang xảy ra “Chẳng phải Mick đã đem giày đi rồi sao? Sao cô ta lại có nó???”. Tất cả mọi người có mặt trong phòng đều đang chờ đợi lời giải.
- Rút cuộc là thế nào, em nói rõ hơn được không?
- À, tên hội trưởng này, cậy quyền cao, xúc phạm người khác ngay giữa đám đông nên em muốn cho bài học đó mà! — liếc mắt như dao cạo về phía Jame.
- Hà hà! Lại là một lời bịa đặt—thầy cười sảng khoái như xem hài sac lo vậy – Em lấy giày mà Jame không hề biết sao?
- Thưa thầy… - Jame lập tức muốn đỡ lời, nhưng lại một lần nữa bị chặn họng.
- Làm sao biết được, một công tử bột như hắn, tắm một ngày không biết bao nhiêu lần, lúc tắm còn không khóa cửa thì vào lấy có khó gì!
Há há……con nhỏ này … Con nhỏ này!!!!!! Sao lại…..- mặt hắn đỏ bừng vì ngượng—sao lại đem chuyện mất mặt nhất của hắn ra kể cho thầy chứ!
Đúng như dự đoán, mặt thầy như bã kẹo cao su bị kéo dài ra, đã nhăn nhó lại càng thêm nhăn nhó, mặt tối sầm lại nổi cơn dông.
- ????? - Thấy thầy còn có vẻ thắc mắc, Miney tiếp tục, giải thích.
- Chuyện hắn văng lời vô lễ nghĩa với em, thầy có thể hỏi cả trường đều biết, còn việc hắn có thói quen “đàn bà” như thế nào thì nên hỏi chính hắn thì đúng hơn.
Gì chứ cái chuyện lời châm chọc cùng 3 cái tát thì đương nhiên là thầy biết, cái hôm đó thầy có mặt ở đấy, còn mắt long sòng sọc theo dõi vì quá hứng thú kia mà, còn chuyện thói quen của Jame thì…… quả thực lần đầu biết. Thảo nào, dù đi đâu xa hay sau giờ thể dục hắn vẫn ngát mùi bạc hà, thơm tho, làm cho ai cũng muốn căng mũi lên mà hít lấy hít để.
Mắt thầy nheo nheo, trông rất “cáo”nhìn Jame (học sinh ưu tú của trường, cũng là người mà ông thầy khá ganh tỵ, ghét vì dám vượt mặt thầy, cao hơn 10 phân: vâng thưa các bạn thầy hiệu trưởng cao 1m75) mắt như muốn trêu chọc: “Hóa ra không phải người hoàn hảo, cũng có sở thích kì dị.”
Jame mắt vằn lửa máu.
“Chết cha! Gọi bình cứu hỏa! Không Jame bị cháy thành tro trong ngọn lửa tức giận mất!” Mick bật cười khe khẽ.
Xỉ nhục, chọc giận Jame như vậy thì chắc chắn không phải đến che giấu cho hắn rồi, thầy thoáng tin tưởng nhưng vẫn còn chút nghi ngờ.
- Được! Lời của em thật đáng tin! Nhưng tôi phải nhắc em trường Genius là một trường tự do, thoải mái nhưng kỉ luật không hề lỏng lẻo tí nào, vậy mà em dám coi thường, lại còn cao ngạo ở đây mà tự kể tội mình, em to gan quá đó!
- Chỉ là đốt giày của một tên chẳng ra gì thì có gì phải sợ chứ! Dám làm thì dám nhận, Miney này xưa nay chưa từng phải sợ hãi, trốn tránh bao giờ. - phong thái rất cương quyết, dường như chẳng gì có thể quật ngã.
- Hay! Khẩu khí hay lắm! Được! Tôi chống mắt lên xem em huênh hoang được đến lúc nào. — thầy cười to, bước lại gần Miney, tay làm động tác quắp 2 ngón tay như muốn móc mắt moi gan — Tôi sẽ chú ý, đặc biệt quan tâm đến hs này. Lúc bước ra tới cửa thầy còn quẳng lại một lời đe dọa chết người.
- Miney trở thành nghi phạm số một. Jame, thầy cho phép em ra hình phạt với học sinh này!
Thầy bước ra khỏi cửa thì Miney cũng định đi về lớp, cánh tay bỗng bị giữ lại. Cô quay lại thì bắt gặp ánh mắt sâu hút của Jame.
- Sao cô lại làm như vậy? Chẳng khác gì vác tội vào mình!
- Chẳng phải đã nói rồi sao ? Tôi đâu ngờ được tình cảnh này, ban đầu chỉ muốn chọc cậu cho hả giận thôi, đừng tưởng tôi muốn giúp cậu! — Cánh tay của Miney lập tức được buông ra, chẳng nói thêm gì Miney đi thẳng về lớp. Đương nhiên là phải chen qua đám học sinh bao vây vòng vòng lớp lớp bên ngoài cửa phòng hội học sinh.
- Jame, cậu thực sự phải cảm ơn cô ta, lúc mình định đốt thì cô ta giật lấy, đốt luôn. Nếu không nhờ vậy chắc cậu bị lộ rồi!—Mick dõi theo bóng hình cô gái khuất dần, có chút thương cảm, biết ơn.
- Xì ! Biết ơn gì chứ, tại cô ta xui thôi! Con bé đó đâu có ý giúp tớ! Hừ! - Jame thì khinh khỉnh, không hề có chút động lòng mà còn căm ghét—…lại còn dám tiếp tục hạ thấp tớ trước mặt bao nhiêu người , tuyệt đối không tha!
- Có quá đáng không? Cô nhóc đó bây giờ còn phải chịu hình phạt kia kìa.—Mick vẫn giọng thương hại, lúc quay lại nhìn thì thấy Jame nhìn mình một cách căm phẫn, hú hồn, lập tức đổi chủ đề.
- Haizz!!!! Vậy định làm gì nữa nào?—Mick thở dài, tò mò nhìn bạn. Jame ngồi vắt chân lên ghế, nở nụ cười sát thủ!
- Để xem nào! Ra hình thức phạt à? Thú vị đây!!!!
...........
Trên nóc sân thượng, thấp thoáng 3 bóng người.
- Hắn thoát rồi, chán nhỉ ? - Giọng một chàng thanh niên.
- Không hẳn vậy, nếu hắn không bị lộ thì khả năng được an toàn của chúng ta cao hơn. — một cô gái tóc ngắn, mềm mại thả tung bay trong gió, đang đu đưa trên sợi dây cột cờ.
- Cậu chắc chứ? Biết đâu sau vụ này hắn quay lại đá chúng ta.—Lần này là một cô gái tóc vàng, lo lắng hỏi.
- Yên tâm đi hắn rất biết nghĩ, không tự làm khó mình đâu! - Cô nhóc tóc ngắn trầm ngâm, cô đang cảm nhận được điều gì đó sắp xảy đến với mình.
- Hi vọng là vậy! - Hai người còn lại đồng thanh.
Kế hoạch trả thù
Giữa trưa trời nắng gắt, những giọt nắng bỏng rát phả xuống sân trường, ánh lên màu vàng đậm. Học sinh trường thì không cảm nhận được điều này, ngồi trong phòng nghỉ tại lớp, máy điều hòa bật 10/10 thì biết thế nào là nóng đâu chứ (học sinh học ở trường 10 tiếng, 7 giờ sáng đến 5 giờ chiều). Chỉ có dáng người đang bước đi nhanh trên dãy hành lang là cảm nhận được.
Jame đang cất bước đi hối hả tới phòng hiệu trưởng. Hắn đã nghĩ ra kế hoạch trả đũa, không độc ác, không thương đau nhưng rất xấu mặt. Đi đến trước phòng hiệu trưởng thì vô tình nghe được đoạn hội thoại ngắn ngủi.
- tiếng người trong điện thoại.
- Được rồi nhưng thực sự tôi rất tiếc số tiền này! —giọng của thầy— Chi phí để xây nhà sinh học cho trường thực sự nhiều vậy sao?
- Không giảm được à?
- Thôi được rồi! - thầy cúp máy. Nghe xong đoạn hội thoại này chắc hẳn nhiều người nghĩ thầy lo nghĩ cho trường nên mới xây nhà sinh học còn đòi giảm giá tiền nữa chứ, nhưng thực ra đây lại là hành động cướp trắng tiền học sinh, tiền thì vẫn phải nộp dù mức tiền xây dựng chỉ bằng một nửa số tiền phải đóng, càng giảm được chi phí thực thầy càng được nhiều nguồn lợi.
Jame biết được điều này, cùng với hiểu biết về tính cách ki bo kẹt xỉ của thầy thì bỗng nghĩ ra ý tưởng mới, ý tưởng này thực sự khá thâm độc một ý tưởng trả thù đầy … gay cấn.
Nhưng trước hết xin trích ngang bài giới thiệu về tính kẹt xỉ của thầy:
_Thầy vi rút (cái tên hs đặt cho) có gia sản tương đối kha khá (nếu nói kha khá là một biệt thự rộng bằng sân bóng chày với đầy đủ thú vui, hưởng lạc; một cái kho chất đầy tiền, bữa ăn hằng ngày bằng số tiền cả năm lao động của người bình thường mới có được… vân vân và vân vân vân…) nhưng lại vô cùng kẹt xỉ, không muốn cho ai cái gì mà không được nhận lời gấp đôi. Người ta nói “giàu thì kẹt xỉ mà kẹt xỉ thì mới giàu” quả không ngoa tí nào. Thật ngạc nhiên là ông ta hà tiện tới mức thừa tiền mua vài trăm cái ô tô, mô tô đủ loại, vậy mà lại đi XE ĐẠP.
Nhưng không phải bình thường. Xe đạp tốc độ đi như thế nào hẳn ai cũng biết, nhưng ông ta không muốn bất kì vượt qua mình, dù cho là xe máy, ô tô kể cả xe đua. Ông ta luôn gò lưng đạp thật nhanh vượt lên trước. Một lần một tên nhóc dám vượt mặt ông và ngay tối hôm đó cậu ta có mặt tại đồn cảnh sát.
Ông ta có thể nói là tiết kiệm, đặc biệt là thời gian.