-Biến ngay khỏi tầm mắt của tôi! — cả lớp im phăng phắc vì sự tức giận của thầy. Jame ngồi đắc ý.
-Dạ vâng!! - Một tiếng chào rất lễ phép, Miney bước thẳng ra cửa.
Mặt Jame như muốn nhảy câng câng, ánh mắt sáng lên 2 chữ “đáng đời”.
Vài phút sau đã thấy bóng dáng cô nhóc đó quay lại.
-Lại gì nữa, cô còn muốn gì? Lại còn dám vào lớp à? -- Thầy giáo vẻ khinh khỉnh, không chào đón, hoan nghênh gì cô học trò bé nhỏ, xấu xí này.
-Thưa thầy, em để quên một thứ ạ!
-Thứ gì? - Giọng thầy vẫn đầy đe dọa
-Dạ, một thứ là vật dùng để ghi chép, có dòng kẻ, bìa….; một thứ dùng để cung cấp thông tin, lưu trữ lịch sử gồm mục lục, trang, tiêu đề, phụ lục, chú thích, có hình vẽ, mục lớn nhỏ, nêu vd,…; còn một cái cũng dùng để ghi chép thường làm bằng nhựa, cũng là máy móc gồm có ngòi, thân, ruột….hoạt động theo tính chất quán tính…..; cái cuối cùng dùng để chứa đựng những cái trên có ngăn, khóa, túi đựng—miney đọc một lèo, không ngừng nghỉ…
Ngây người …
Ngây người …
Ngây người…
Thầy giáo ngây người…
Học sinh ngây người…
2 tên hội học sinh cũng ngây người…
-Cô dám giỡn mặt tôi đấy à? Tỏ vẻ hiểu biết thách đố tôi sao?—thầy giáo vừa hoàn hồn đã dùng ánh mắt soi xét, hoài nghi nhìn miney.
-Dạ em đâu có gan lớn đến vậy.
-Cô muốn lấy gì???
-Dạ là vở ghi, sách giáo khoa, bút, cặp sách ạ!-- ánh mắt rõ thờ ơ, ngao ngán.
-Sao cơ ? Này có bình thường không vậy, sao lại cố nói cho sự việc trở nên phức tạp trong khi nó vốn rất đơn giản cơ chứ? - Thầy giọng đầy vẻ coi thường, cho là đầu óc học sinh này có vấn đề.
-Dạ thưa thầy, vừa rồi em đã cố hết sức làm vậy nhưng thầy không cho phép ạ!
Như đoán trước được lời mắng của thầy, miney tỏ vẻ rất hồn nhiên, ngây ngô đáp…
Cả lớp mắt trợn trừng…
5 giây sau…
_ Hahahahahahahahahahaha !!!!!!!!—cả khu phòng nghiêng ngả bởi hứng chịu cuộc tấn công “liên hoàn cười” của lớp D3. Ai nấy đều cười “nức nở” cười đến nỗi nước mắt chảy giàn giụa nước chảy thành sông. Tên Mick cùng Jame - tên chủ mưu bày trò này cho thầy, cũng phải bật cười, gãi gãi đầu vì thú vị quá sức. Chỉ riêng thầy là vừa xấu hổ, vừa tức giận đứng chôn chân trên bục, mắt hằn tia lửa máu.
Sau lời nói vô tư đó, Miney cầm cặp, thu dọn đồ đạc trên bàn, xách cặp vẫn thản nhiên bước ra cửa.
Trước khi ra khỏi phòng, người ta còn thoáng thấy đôi môi Miney nửa cười nửa không, bước chân dứt khoát, bàn tay thon nhỏ chạm nhẹ vào mặt dây chuyền hình chữ thập như một thói quen. Một ánh lửa xanh phơn phớt đỏ lóe sáng trên đỉnh cây thập tự của mặt dây chuyền cứ ngỡ là sự hãnh diện, thích thú trong tâm trí của cô nhóc, cũng là sự hân hoan chiến thắng nữa.
Lát sau đã thấy ánh lửa khuất sau cánh cửa. Cô nhóc này lại sang lớp khác học nhờ rồi đây mà. Chuyện này bé như con muỗi!!! (*chú thích: trường Genius là một trường tân tiến, dân chủ, tự do, vì một lý do nào đó không học được tại lớp chính của mình có quyền được đến tham học ở lớp khác cùng khối)
-Cô nhóc này quả nhiên là thú vị! - Mick mỉm cười thích thú ra mặt, nháy mắt với Jame. Jame chẳng nói gì nhưng trong thâm tâm hắn đang cười thầm. Nếu thường xuyên đối đầu với cô nhóc này chắc hẳn cuộc sống của hắn sẽ trở nên thú vị, vui tươi biết bao, sẽ không còn là những tháng ngày dài với những thói quen, hoạt động lặp đi lặp lại nữa, mà sẽ luôn đổi mới, luôn vui vẻ.
Một cuộc sống hoàn toàn mới, thay đổi vận mệnh con người sắp bắt đầu....
Quái nhân cứu hoàng tử
Màn đêm buông xuống thật êm dịu trên trường Genius, bầu trời lấp lánh ánh sao như chìm trong biển kim cương, lấp lánh và huyền ảo. Đêm nay gió lùa khe khẽ, dự đoán là một đêm yên tĩnh.
“Bộp, bộp, bộp”
Ba bóng đen hạ nhẹ nhàng trên mặt sân trường. Éc, xem ra dự đoán là sai rùi. Theo vóc dáng thì là một nam và hai nữ. Một cô nhóc như người dẫn đầu, phẩy tay về phía trước, ra hiệu lệnh hành động. Hai người kia cùng lúc gật đầu.
Lúc này ông bảo vệ đang say mê trong phòng bảo vệ, xem vài cuốn băng chẳng mấy “lành mạnh”: hoa hậu biển. Mắt sáng rực, nhìn chăm chăm, lưỡi lè ra liếm láp, thèm thuồng (hiệu trưởng mà biết thì ông ta xách dép về quê chăn vịt sớm) luôn tay vuốt cổ:
“Chà chà! Đẹp ghê cơ, khác hẳn với mụ vợ của mình của mình ở nhà!!!”
“Xììì”
Một luồng khí tràn vào qua khe cửa…
- Úi giời xem kìa, nóng bỏng thế chứ lại, nhìn chỉ muốn…. ngất ngây…!—hơ hơ…..—xỉu!
"Rầm"
Đúng là mồm nói thân làm. Ông ta vừa nói đến từ “ngất” liền lập tức xỉu quay đơ trên sàn. Mồm giật giật. Cả phòng tràn đầy khí thuốc mê.
- Xử xong chưa?
- Ok!
- Tài liệu bảo quản trên tầng hai thì phải?
- Trường này có hệ thống bảo vệ tương đối tốt đó! Phải cẩn thận!!
- Chúng ta phải vô hiệu hệ thống camera trước đã, ai xung phong đi nào?
- Ui dào chuyện cỏn con này, để tớ làm cho, vài phút là xong!
- Được! Vậy thì giao cho Alisa, hai bọn tớ lên tầng hai trước, hẹn gặp nhau ở đó nhé!
- Quyết định vậy đi.
Ba người chia làm hai nhóm.
Chàng trai cùng cô gái tóc ngắn đi ra mặt trước của khu nhà. Còn một cô nhóc tóc vàng được búi gọn lên thì đi xuống tầng hầm—nơi đặt máy chủ của hệ thống theo dõi.
Lạch cạch, lạch cạch…
- Cầu thang bộ cả cầu thang máy đều khóa cả rồi! —chàng trai ra sức phá hoại tài sản của công(tức là ổ khóa cửa chiếc cầu thang) nhưng không được.
- Đi theo cách hiện đại không được thì đi kiểu thời nguyên thủy vậy.—cô nhóc tóc ngắn đưa ra phương án tối ưu.
“Vút, vút”
“Phựt, phựt”… hai chiếc dây thừng đầu có móc như mỏ neo được bắn lên, móc chặt vào lan can tầng hai.
- Dù đã quen qua rồi nhưng tớ vẫn ghét kiểu đột nhập như khỉ đu dây thế này!—tên nhóc than thở.
- Nói ít thôi ghét thì cũng phải chịu.—cô nhóc tóc ngắn nghiêm nghị nhắc nhở.
Hai người thành thục nhảy vào hành lang.
- Này tắt hệ thống camera chưa?—cô nhóc tóc ngắn liên lạc với bạn qua tai nghe siêu nhỏ được ngắn ở tai.
- Chờ vài giây nữa.—cô bé tóc vàng đã có mặt ở dưới tầng hầm bên cạnh máy chủ. Tay nhanh thoăn thoắt trên mặt bàn phím.
“Bạn có chắc muốn ngắt liên kết với các camera”—trên màn hình hiện lên dòng chữ.
- ENTER.
- Xong! Được rồi đấy! Nhưng tớ phải ở lại theo dõi thôi, xem ra trường này cài không ít hệ thống bảo vệ, tớ sẽ lo tắt hoặc tạo liên kết ảo nếu cần thiết.
- Umk. Đi thôi Z!
Hai bóng đen lướt nhanh qua hành lang. Dừng trước những cửa phòng của giáo viên hay khu tài liệu cấm.
- Khóa rồi! Dùng axit nhé
- Không cần! Cậu không biết là đồ trang điểm của con gái rất hữu ích à?
-Ồ vậy sao? - Tên nhóc làm bộ trầm trồ.
Cô nhóc tóc ngắn rút từ trên tóc ra một chiếc ghim tóc, đưa vào ổ khóa, chỉ xoay xoay, khậy khậy một lúc là cửa bật mở. Quay lại mỉm cười, xòe tay chỉ vào trong.
- Mời quý ông!
- Ha ha! Thanks!
Trong bóng tối le lói ánh sáng từ chiếc đèn pin. Ánh đèn rọi đến từng bộ tài liệu. Tất cả bộ tài liệu ở đây đều mang những cái tên rất “kêu”: Tài liệu cấm không phận sự cấm mở.
- Tìm kĩ đi, có thể nhà trường giấu nó trong đống giấy tờ này!
- Ok, cậu tìm bên kia tớ tìm ở đây.
“Soạt soạt”
Những âm thanh lật trang sách nhẹ nhàng vang dài.
- Chỗ tớ không có thứ cần tìm nhưng lại phát hiện ra nhiều điều lí thú lắm đó
- Gì vậy ?
- Đây, cậu nhìn đi ! Xem ra ngôi trường ăn hối lộ, ăn bớt tiền ngân quỹ của học sinh không ít nhỉ?
- Ngôi trường này vốn chỉ có vỏ bọc là trường chuẩn nhưng sổ sách đen lại không ít.
- Tội nghiệp cho lũ học sinh ở đây quá !
-Thôi đừng quan tâm chuyện ngoài lề nữa! Ở đây không có vậy mau đi tìm chỗ khác đi.
Cánh cửa phòng tài liệu được nhẹ nhàng đóng lại, khóa kĩ càng như chưa từng bị đột nhập.
Phòng thí nghiệm máy tính…
Cửa phòng bật mở, Z hung hổ định bước chân vào. Nhưng chân lại huơ trên không trung dậm tại chỗ
- Này cậu làm gì vậy? Sao không ình vào?
- Cậu không cảm thấy trong đây có gì đó khác thường à?
- Khác gì mà khác?
- Như có sóng điện từ vậy.
- ???
Cô nhóc tóc ngắn rút chiếc kính cài ở áo đeo lên mắt. Hình ảnh qua kính cho phép nhìn thấy những gì mà mắt thường không thể nhìn thấy.
- Quả nhiên !
Cậu nhóc cũng rút kính của mình ra—Quả nhiên gì chứ??
- Oái , không phải chứ? Trường này cũng hiện đại gớm! Hàng rào laze và bức tường điện sao? - Tên nhóc nuốt nước bọt
- May quá, suýt nữa mình thành con lợn quay rồi.
- Với cái kiểu bất cẩn của cậu, không sớm thì muộn cũng bị quay sớm thôi.
- Ha ha hà hà ! - Tên nhóc cười ngượng.
- Alisa ngắt giùm bọn tớ-- nhóc tóc ngắn ra lệnh.
- Chờ chút, xong ngay đây!—con chuột trong tay Alisa chuyển động không ngừng.
- Lưới điện đã bị off nhưng hàng rào laze không có trong hệ thống của máy.
- Thôi được rồi bọn tớ lo được.
Mắt cô nhóc nheo nheo nhìn về phía bước tường với chằng chịt cảm ứng nhiệt hiện ra trên mặt kính. Cố tìm xem rút cuộc nguồn điện ở đâu? Tìm ….tìm …..rồi lại tìm …..
Không gian tĩnh lặng….
Kia rồi!