- Nghe cho rõ đây! Tôi chẳng phải tốt bụng muốn giúp đỡ gì cậu đâu, nếu cậu bị bắt thì bọn tôi cũng bị lộ sớm thôi! Ngậm miệng, im lặng đi theo thì tốt hơn đấy!!! - giọng nói lạnh tanh không chút biểu cảm. Hix, rõ ràng đã làm một việc tốt “cứu kẻ địch” mà lời nói cứ như quỷ địa ngục vậy. Jame chẳng buồn cãi lại nữa, dù sao vấn đề cấp bách lúc này là thoát khỏi đây, về nhà đánh một giấc.
“ Bây giờ mới biết trên đời có loại con gái này”- tuy mồm chẳng nói nhưng trong lòng lại thầm nghĩ.
Thực sự đây là lần đầu tiên Jame được đứng gần, quan sát cô nhóc đó kĩ như vậy. Mái tóc ngắn, mỏng, mềm mượt như trẻ thơ. Môi mắt to tròn như biết nói, cũng như ấn tượng ban đầu, đẹp một cách huyền bí, có nét sắc lạnh. Chính là cái cảm giác không biết đã gặp ở đâu rồi mà không tài nào nhớ ra nổi. Lông mi dài cong vút, làn da trắng mịn màng. Dù một nửa khuôn mặt đã bị che khuất bởi chiếc mặt nạ nhưng Jame dám khẳng định đằng sau chiếc mặt nạ đó là một khuôn mặt tuyệt mỹ.
Còn ngược lại trong khi Jame chăm chú quan sát cô gái thì cô nhóc đó có vẻ chẳng hề chú ý đến khuôn mặt “vạn người mê” của Jame. Hix! Mất hết cả tự trọng!!!
- Nhanh lên đi, sao lâu quá vậy ? —đến cuối hành lang vang lên tiếng thúc giục của Z
- Đến ngay đây.—cô nhóc cầm hai đầu cái balo, đặt ngang, vắt lên dây cước căng cột cờ, theo đà dây trượt xuống. Cả 3 đáp đất an toàn.
Ông bảo vệ chạy rầm rầm trên cầu thang, đến lúc lên được tầng hai thì xung quanh đã vắng bóng người.
Cùng lúc ấy hai người kia cũng chạy từ tầng hầm ra. Tạm hoãn cuộc chiến, bây giờ họ chỉ muốn trở về với đồng đội của mình. Năm bóng người gặp nhau trên sân trường rồi mau chóng mất hút trong màn đêm.
- Đêm nay mệt rồi, các cậu về nghỉ đi—cô nhóc mỉm cười, hiền lành nhìn hai người bạn. Giờ đã trở về cuộc sống bình thường, cô bé đó không hề giống một người chỉ huy, một “đại ca” nữa mà đối xử như những người bạn thân.
-Ừm cậu cũng về nghỉ sớm đi mai còn đến trường!—Alisa mỉm cười đáp lễ.
- Oa oa! Buồn ngủ quá! Ôi em giường thân yêu, anh về với em đây!— Z ngáp ngắn ngáp dài, mắt lơ đơ. Nhìn bộ dạng hám ngủ đó làm cô nhóc phì cười.
- Ừm, đi ngủ, nhưng trước đó nên dùng axit loãng tẩy sạch quần áo trước đã….
- Sao vậy?
- Vừa rồi tớ phát hiện trong trường phủ một loại bột rất nhẹ, phát tán trong không khí, nếu đem đi xét nghiệm chắc chắn tìm ra ngay.
- Yaaa?? Thâm thúy thật! Ok bọn tớ về xóa ngay dấu vết.
- Bye bye, chúc ngủ ngon, good night !
Những điều cô nhóc đó nhắc nhở các bạn mình cũng là những điều cả jame và mick đều nhận ra.
Những điều cô nhóc đó nhắc nhở các bạn mình cũng là những điều cả jame và mick đều nhận ra.
- Nhớ tẩy kĩ đó!—Mick lo lắng thay cho bạn vì Jame làm việc nhanh hiệu quả thật đấy nhưng lại rất cẩu thả.
- Nè tớ là con nít hả? Biết rồi mà, yên tâm đi!—Jame giãy nảy, sao Mick cứ lo cho hắn như lo cho trẻ con thế nhỉ ?
- Thôi được rồi, về thôi.
-Ừm, tạm biệt!—Jame lên mô tô chuẩn bị nổ máy.
- Nhớ đấy đừng quên. - tiếng Mick vọng lại.
- Thằng này, đã nói là biết rồi mà!!! - Jame gắt toáng lên, bực bội. Được một đoạn, đến ngã tư, tự dưng có một bóng người chạy vụt qua trước mắt Jame.
- Nhớ đấy, quên là nguy hiểm lắm!!! - Vẫn là cái giọng đáng ghét đấy.
Jame mở căng hai mắt, đầu bốc hỏa, trong đêm lại có tiếng gào rung trời.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!! Đồ khùng!!! Sáng mai ta vặt cổ ngươi, tên Mick kia!!!!!!!!!!!!!!
...............................
Sáng hôm sau….
Hôm nay tại trường Genius High School vẫn là một ngày như mọi ngày. Có điều lại xuất hiện một sự việc “khủng bố” được thông báo qua loa của trường:
- “Tin khẩn cấp!!! Vào đêm hôm qua có kẻ trộm lẻn vào trong trường, nghi ngờ là học sinh trường ta. Yêu cầu các em ở yên trong lớp học, không được ra ngoài. Các thầy cô giáo trông nom học sinh của mình, không để cho các em có hành động bất thường. Các học sinh phải giữ nguyên hiện trạng quần áo, giày dép, cặp chờ thanh tra đến kiểm tra. Các thầy cô sau khi trông coi học sinh cũng đến văn phòng để kiểm tra!!!”
Trường Genius là vậy, ngày nào cũng có những chuyện “giật gân”, “trọng đại” thế mới là một ngày bình thường. Nếu lúc nào cũng yên bình thì tuyệt đối không phải phong cách của ngôi trường này. Chuông báo động toàn trường reo ầm ĩ. Học sinh nhốn nháo chạy vào lớp, chỉ năm giây sau đã đông đủ trong lớp. Bộ điều tra giám định của trường đến từng phòng một. Trường khá đông học sinh (nơi tụ tập quý tộc cả trong và ngoài nước mà lị) nên mất khá nhiều thời gian để điều tra kĩ càng từng người một. Những tên trộm vẫn giấu mặt chưa tìm ra.
Lại nhắc về Jame, do cả tối hôm qua nằm trên giường tức giận vì tên Mick nên sáng nay dậy không sớm bằng mọi ngày, đến trường muộn nên không nghe được bản tin của trường, chỉ thấy là lạ sao hôm nay vào lớp học sớm thế ? (trích ngang: hội trưởng hội học sinh là một người tài cao, kiến thức rộng, phải xử lí nhiều công việc nên có đặc quyền đến trường muộn hơn các học sinh khác miễn sao hiểu bài và không ảnh hưởng công việc là được) Jame lững thững đi về phía phòng hội học sinh.
Lạ thật! Mọi lần đến là đã thấy Mick viện cớ giúp đỡ hội trưởng làm việc nên đã chuồn lên phòng trước rồi mà, sao hôm nay chẳng thấy đâu. Chắc lại chạy đi đâu tìm niềm vui mới rồi đây mà.
Hắn chẳng rảnh thời gian để mà suy nghĩ nhiều, giấy tờ, sổ sách ngổn ngang trên bàn phải giải quyết hết.
Vừa ngồi vào bàn làm việc, cửa phòng mở rầm. Mick chạy vào, thở hồng hộc, nói không thành tiếng:
- Sao mày đến muộn vậy?
Jame cười ranh ma:
- Tao chưa tìm mày đã đến nạp mạng rồi à ?? - Lần thứ n+ 1 câu hỏi của Jame bị Mick xem như gió thoảng ngoài tai.
- Biết gì chưa, trường đang kiểm tra thủ phạm hôm qua đó!
- Chẳng phải đã đoán trước rồi sao? - Jame chẳng mấy ngạc nhiên.
- Tao tẩy sạch dấu vết rồi, vừa được kiểm tra xong, chỉ có mày là tao không an tâm!
- Cái gì chứ? Tao cẩn thận lắm đó! - Jame vênh mặt.
- Dù sao cho an toàn phải kiểm tra lại! — Mick vẻ mặt nghiêm trọng — Tao trộm được máy loát, kiểm tra thử nào!
- Mày … cứ coi thường bạn bè…! — Jame lườm lườm Mick, tay giang rộng sang hai bên — Đấy!! Kiểm tra đi! Mệt mày quá!!! Đã bảo là tao rất cẩn thận mà!
- Cái đó thì chưa biết.—Mick nhăn mặt, tay cầm máy rà soát kĩ từng ngóc ngách trên người Jame.
- Hô vậy sao? Nếu mà tao tẩy sạch rồi thì mày chuẩn bị tinh thần lãnh 100 cú đấm đi. — Mặc dù Jame mạnh mồm vậy chứ trong lòng có chút lo sợ. Thứ nhất là xấu hổ, thứ hai là vô cùng nguy hiểm nếu để nhà trường phát hiện ra vết bột đó trên áo, quần, giày.
…………………………………………………!!!
Nửa tiếng trôi qua…
- Thấy chưa tao đã bảo mà! Mày chuẩn bị tinh thần ăn đòn đi nhé! - Thấy Mick đã kiểm tra đến gần hết giày của mình, Jame mới thở phào nhẹ nhõm, kiêu lại thêm kiêu.
Mick cũng đã an tâm, đang định đứng lên đối đầu với thằng bạn quỷ sứ thì…….
>>>
Tiếng còi báo động ngân dài, đèn của máy loát rực sáng. Cả Mick và Jame đều sững người. Khuôn mặt lộ rõ vẻ lo sợ.
- Jame đây là lời khẳng định hùng hồn của cậu đấy à ? — Mick vẫn còn ngây người. Làm sao mà bình tĩnh được, rõ ràng đã nhắc rất kĩ mà vẫn có kết quả thế này…
- Sao lại thế chứ? Hôm qua rõ ràng mình tẩy kĩ lắm mà! – Jame không giấu được vẻ ngạc nhiên.
- Giờ thì tao hiểu rồi, đối với mày thì “LỜI PHỦ ĐỊNH HÙNG HỒN NHẤT CHÍNH LÀ LỜI KHẲNG ĐỊNH CHẮC CHẮN NHẤT”— Mick nửa như chọc cười nửa như **** khéo.
“Xoạt”
Một tia sáng lóe qua đầu Jame làm hắn nhớ về ngày hôm qua…
Thật thảm hại!! Jame cũng có lúc vì một đứa con gái mà sao nhãng công việc.
- Bây giờ không phải là lúc xoi mói tội lỗi, phải khử vết bụi này ngay!! - Vẻ mặt nghiêm trọng, Mick để ra phương án tối ưu - Sắp kiểm tra đến cậu rồi đấy!!
- Bây giờ xuống phòng thí nghiệm pha axit loãng để tẩy thôi? – Jame vớ vội áo khoác chuẩn bị đẩy cửa ra ngoài, bỗng nghe thấy tiếng bước chân… cộc cộc… tiếng giày chà xát trên mặt đất…
Mick lo lắng ló đầu ra khỏi cửa. Thoáng xa xa, đầu hành lang, một tốp người đi tới. Người to béo khênh khạng, với cái đầu hói phần trên đỉnh đầu kia chắc chắn là thầy hiệu trưởng. Quả đầu đó thì lẫn đi đâu được chứ?
- Jame, không đi kịp rồi! Ông thầy đó đến rồi!
- Cái gì ? Nhanh vậy sao?—Jame sửng sốt, nhìn ra phía cửa sổ - Cửa trước không đi được thì đi cửa sổ?
Jame đang định chạy đến chỗ cửa sổ thì bị một cánh tay ngăn lại.
- Không được ! Thầy đã nhìn thấy mày trong phòng rồi! Đi bây giờ bị nghi ngờ ngay. Hơn nữa phòng thí nghiệm không có lệnh của thầy thì không được mở.
- Vậy phải làm sao đây??? - Jame nhìn Mick, Mick suy nghĩ giây lát nói tiếp:
- Bỏ giày vào cặp tao! Tao đem đi đốt luôn! Xóa mọi chứng cứ! Mày tìm lời giải thích đi. Chắc thầy sẽ phải điều tra thêm ít ngày nữa vì chưa có vật chứng. Giờ thì chỉ còn có cách đó thôi!
Nói là làm, Mick lập tức xách túi có giày của Jame bên trong đi ra ngoài, kéo vành mũ xuống hết cỡ.
“Cộp, cộp”… chậm rãi chậm rãi… tốp người kia đi ngược chiều với Mick, họ tiến lại gần. Mick đi nhanh hơn cố lướt qua họ.
- Em kia, học sinh lớp nào? - Thầy hiệu trưởng thình lình hỏi, Mick sợ muốn rụng tim. Quay lại cố chìm giọng xuống, để thầy không nhận ra, hơi cúi đầu:
- Dạ em lớp A1, cô giáo bảo em lên lấy giấy kiểm tra nên em phải lên đây.
- Hừm! Em đã được kiểm tra chưa? - Ánh mắt thầy nghi ngờ.
- Dạ rồi.__ Mick xòe lòng bàn tay đã có đánh dấu đỏ là được kiểm tra, lễ phép nói tiếp — thực sự là em đang rất vội, em xin phép đi trước!
- À… ừ! - Thầy định hỏi thêm nhưng đang vội nên lại thôi. Mick tận dụng thời cơ, lướt qua như bay. Phù! Thoát nạn!
- Này em kia!! Phòng photo đâu ở hướng này.—Bây giờ thầy mới kịp nhớ ra lời nói của tên học sinh vừa rồi rõ ràng là nói dối nhưng lúc quay lại thì học sinh đó đã biến mất tiêu.
Mick chạy thật nhanh ra khu đất trống sau trường, lúc chạy qua dãy phòng học đã bị một ánh mắt chú ý đến.
Tại phòng hội trưởng…
- Jame, như thông báo, chúng tôi đến kiểm tra.—thầy hiệu trưởng nghiêm nghị, đôi lông mày bạc trắng trùng xuống.
-Hực hực! À vâng, em biết ạ!—dù bây giờ là tình huống nguy hiểm nhưng chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt, cái đầu hói của hiệu trưởng là Jame lại muốn bật cười nhưng cố nhịn.
- Hừm! Bắt đầu kiểm tra đi! — mắt thầy híp vào, cái râu quai nón nhảy nhún, môi chu ra, làm vẻ nguy hiểm (thực ra nếu trực tiếp nhìn thấy thì nực cười thì đúng hơn).
Chú thanh tra đưa máy rà soát trên người Jame. Jame cố tỏ vẻ bình tĩnh, trong đầu suy nghĩ trước câu trả lời nếu thầy hỏi đến.