Phần Yên lật người qua lại trên giường không thể ngủ, suy nghĩ việc liệu có phải Lê Anh Bân chỉ coi cô như một trò đùa làm cô tỉnh táo hơn bao giờ hết. Và cả tình huống xảy ra trong phòng chứa đồ với Đa Miên cũng lướt qua lướt lại trong đầu.
Phần Yên lât tung chăn lên, bước xuốn giường, đi về phía căn phòng của Đa Miên. Anh ta vừa tắm xong, nửa người dưới chỉ quấn chiếc khăn tắm to lên tiếng phá vỡ im lặng:
“Em tìm anh?”
“Vâng, em chỉ muốn hỏi, có phải anh tìm ra dấu vết gì mới không? À, về cái chết của mẹ em.”
Phần Yên lẩm nhẩm trong miệng, mắt không thể rời khỏi nửa người trên với cơ bụng 6 múi rõ rệt của Đa Miên.
“À, ừ, chỉ khi…”
Đa Miên mỉm cười đứng trước mặt Phần Yên. Cô cúi đầu xuống, rùng mình khi ngón tay anh chạm vào má cô.
“Đêm nay tôi sẽ đến một Club, nơi tụ tập rất nhiều ma cà rồng của dòng họ Clans. Tôi sẽ tiếp tìm kiếm hắn ta ở đó...”
Đa Miên mỉm cười giải thích, hơi thở nam tính nóng bỏng bùng nổ trên môi Phần Yên. Anh ta thơm má cô rồi nhẹ giọng tiếp lời:
“Và… em sẽ đi cùng tôi. Nào, thay đồ đi.”
“Ok”
Phần Yên vội vàng chạy trở lại phòng.
… … …
“Em phải ở sát bên cạnh anh. Hiểu chứ? Em nhất định không được hành động một mình.”
Đa Miên dặn dò lặp đi lặp lại, rồi kéo cô vào một Club chật cứng người. Phần Yên lo lắng quan sát hoàn cảnh xung quanh, đặc biệt là những ánh mắt của người biến hình, bên trong hoặc là cười nhạo khinh bỉ hoặc là chán ghét cùng cực.
Phần Yên ép sát vào người Đa Miên vì sợ hãi. Anh ấy vòng một tay ôm lấy cô an ủi, rồi đặt cô ngồi lên một chiếc ghế sô pha đặt giữa khu vực riêng tư nhỏ.
“Tìm đi.”
Đa Miên ra lệnh cho người của mình, một tay đã kéo Phần Yên sang ngồi cạnh anh trên chiếc ghê sô pha màu đen, mắt quan sát kĩ lưỡng những người đang có mặt trên sàn nhảy, một tay khác vòng qua eo ôm lấy cô dính chặt vào người mình.
“Đa Miên, chúng ta gặp lại nhanh quá nhỉ?...Phần Yên.” Đề An chào hỏi hai người họ rồi ngồi xuống một bên khác của Phần Yên.
“Đề An.”
Đa Miên chỉ ngắn gọn đáp lại, tay càng ôm chặt Phần Yên lại gần hơn. Đề An uống một ngụm rượu, cười tiếp lời:
“Tôi đã có một cuộc nói chuyện cực kì thú vị với người anh em của anh về…con người.”
“Tôi biết, cậu ta rất tin tưởng anh. Anh cũng đặc biệt hận loài người nên không ngạc nhiên lắm, nếu anh tham gia việc này. Nhưng mà… các anh vẫn không thể nào có được chìa khóa để vào bộ máy chính phủ.”
Đa Miên giận dữ chỉ trích Đề An khiến anh ta bật cười khiêu khích rồi biến mất trong đấm đông trên sàn nhảy.
“Chúng ta cứ chờ mà xem. Đều đó phụ thuộc vào sức quyến rũ của người anh em tốt của anh đấy.”
“Hắn ta có ý gì vậy?” Phần Yên hoang mang hỏi.
“Em biết càng ít càng tố.”
Đa Miên đang nói thì tự ngừng lại, cơ thể cứng lên vì căng thẳng. Ánh mắt anh ấy trở nên nguy hiểm.
“Hắn ta đang ở đây.”
Đa Miên nhẹ giọng lẩm nhẩm, rồi vội kéo Phần Yên dậy từ sô pha, xuyên qua sàn nhảy về phía đàn em, nhỏ giọng phân phó:
‘‘Đưa cô ấy về nhà đi.”
‘‘Chuyện gì vậy, Đa Miên?”
‘‘Tên ma cà rồng giết chết mẹ em đang có mặt tại đây. Hắn ta muốn săn lùng em.”
Đa Miên vừa dứt lời thì đàn em của anh ấy đã đưa Phần Yên lên một chiếc xe Van màu đen, lái thẳng về nhà.
‘‘Tôi thật sự muốn biết, hắn ta là ai? Tôi muốn biết, tại sao hắn ta làm điều đó? ”
Sáng ngày hôm sau…
‘‘Phần Yên, dậy đi.”
Một giọng nói thì thầm vào tai cô, cánh tay bị lay giữ dội. Phần Yên hoảng sợ mở choàng mắt ra, đối diện với khuôn mặt của Đa Miên.
Cô mở to mắt giật mình lúc phát hiện chiếc áo sơ mi đẫm máu của anh. Cô vùng người bật dậy, giọng lo lắng:
‘‘Đa Miên, đã xảy ra chuyện gì?”
‘‘Một sự cố nhỏ…Thay đồ rồi xuống phòng khách luôn đi.”
Đa Miên lạnh lùng nói rồi rời khỏi căn phòng. Một cách nhanh nhất có thể, Phần Yên rời giường, vội vàng mặc quần áo. Đôi chân run rẩy chạy xuống dưới cầu thang.
Trong phòng khách có rất nhiều người đang ngồi đợi cô: Đa Miên, bà cụ Hồng Hoa, cô ả phù thủy Trầm Lệ và…
‘‘Lê Anh Bân.”
Phần Yên nhỏ giọng gọi. Anh ta mặc âu phục thuần đen nhìn cô lạnh lùng. Đa Miên tức giận hét vào mặt người anh em của mình:
‘‘Cậu hãy giải thích với cô ấy đi. Đấy là ý tưởng chó chết của cậu. Nào, hãy nói rõ ràng ra.”
Lê Anh Bân đi tiễn chỗ Phần Yên đứng, bắt lấy cánh tay cô kéo ra ngoài:
‘‘Đi!”
‘‘Cái gì vậy? Đa Miên nhắc tới ý tưởng gì?” Phần Yên hoang mang hỏi lại, cô nhìn thẳng vào mắt Lê Anh Bân.
‘‘Em là người duy nhất có thể giúp chúng tôi xâm nhập vào bộ máy chính phủ.”
Lời giải thích bị cô tức giận cắt lời, giật mạnh cánh tay ra khỏi kìm kẹp. Cô gào lên đau đớn, thẳng tay tát thật mạnh lên mặt Lê Anh Bân.
‘‘Vì vậy… anh hôn tôi để tôi tự nguyện làm điều đó vì anh.”
‘‘Phần Yên, xin hãy nghe anh nói.”
Lê Anh Bân kìm giọng, tay ôm cô vào lòng. Cơ thể của Phần Yên bị dính sát vào anh ta. Cô lại cảm nhận được hơi ấm dễ chịu khi đến gần anh ta trước kia. Cô bật khóc nức nở
“Tôi không muốn tiếp tục nghe những lời nói dối. Và tôi sẽ không giúp anh. Tôi không cho phép anh giết chết những con người vô tội.”
“Phần Yên. Anh không bao giờ muốn ép em làm điều gì mà em không muốn. Về nụ hôn… bản thân anh chỉ đơn giản muốn làm mà thôi. Nhưng anh thuộc dòng họ Clans và người thân của anh phải được ưu tiên hơn. Cho nên rất xin lỗi em.”
Chưa dứt lời anh ta đã đánh mạnh vào gáy Phần Yên.
“Lê Anh Bân, dừng lại!”
Phần Yên lo sợ nỉ non nhưng bóng tối dần nuốt chửng cô. Lê Anh Bân nhanh tay đỡ lấy cơ thể bất tỉnh của Phần Yên, bế cô lên xe riêng.
“Cậu không nên làm vậy, không thể để giao cô ấy cho họ.”
Đa Miên rít qua kẽ răng ngăn cản Lê Anh Bân đặt cơ thể không còn ý thức của Phần Yên vào ghế sau.
“Chính phủ sẽ giết hết chúng ta, gia đình của tôi, của cậu. Tôi đã thề với họ, không ai trong chúng ta sẽ tiếp tục bị giết. Và cô ấy là chìa khóa duy nhất để xâm nhập vào cơ quan chính phủ.”
Lê Anh Bân đẩy Đa Miên lùi lại và đóng cửa sau xe, chạy nhanh đến mở cửa ghế lái.
“Tôi biết, cậu sẽ không bán đứng cô ấy.”
Đa Miên khoanh tay trước ngực, nói chắc chắn. Lê Anh Bân thở dài hỏi lại với giọng đầy buồn bã:
“Tại sao cậu lại khẳng định điều đó, người anh em?”
“Bởi vì cậu yêu cô ấy. Tôi biết bí mật này cậu cố gắng giữ kín.” Đa Miên tiến lại gần nói tiếp:
“Khi tôi nhìn thấy phản ứng của Phần Yên đối với cậu. và nghe cô ấy nói lại, tôi đã biết điều đó mà không cần thêm dấu hiệu nào khác.”
Đa Miên không kìm được tức giận, bực bội túm lấy cổ áo Lê Anh Bân. Anh ra nhỏ giọt dầu bầu:
“Tôi không hề kí lại khế ước với cô ấy. Cậu biết mà.”
“Tôi biết. Nhưng tại sao cậu lại tính kế với cô ấy?”
Đa Miên hét to, đấm mạnh vào bụng Lê Anh Bân. Bà cụ Hồng Hoa cũng vừa đuổi theo ra cổng, nắm lấy tay Lê Anh Bân nài nỉ:
“Đừng mang cô bé đi, xin cháu!”
“Đây là bắt buộc. Cháu có trách nhiệm làm vậy.” Lê Anh Bân dứt khoát ngồi vào ghế, lái xe đi khuất.
… … …
Phần Yên tỉnh dậy thấy cô đang nằm trên một chiếc ghế sô pha màu đen, đầu cô vẫn còn choáng váng.
“Tôi cầu xin cậu lần nữa, đừng bắt cô ấy đi.”
Cô nghe thấy giọng khàn khàn của Đa Miên. Cô cố gắng đứng dậy, đi tìm nơi vang lên tiếng động, dù đôi chân vẫn còn mềm nhũn vô lực.
Đa Miên và Lê Anh Bân đang ở trong căn phòng chứa rất nhiều màn hình theo dõi và bản đồ treo trên tường.
“Cô bé có quyền được biết rõ ràng.” Bà cụ Hồng Hoa chậm rãi bày tỏ ý kiến.
“Cháu nên biết cái gì?” Phần Yên vừa hỏi, tất cả mọi ánh nhìn tập trung nhìn cô.
“Ok. Nếu không có gì thay đổi thì Đa Miên, giữ chặt Lê Anh Bân. Còn cháu, lại đây.”
Bà cụ Hồng Hoa vừa dứt lời, mọi người tự giác làm theo. Đa Miên nhanh chóng túm lấy tay Lê Anh Bân bẻ ngoặt ra sau lưng khiến anh ta lo lắng:
“Này, tôi yêu cầu cậu không được làm vậy. ”
“Cởi áo sơ mi của cậu ta ra.”
Đa Miên làm theo hướng dẫn của bà cụ. Nửa trên cơ thể rắn chắc của Lê Anh Bân dần lộ ra, ký hiệu hình hoa hồng xuất hiện trên xương hông anh ta.
“Và bây giờ là Phần Yên, vén áo phông lên.”
Ký hiệu tương tự như của Lê Anh Bân hiện ra làm Phần Yên nói không lên lời, cô bàng hoàng nhìn vào mắt anh ta:
“Nó giống…”