“Em quyết định cứu anh.”
Phần Yên khóc nức nở bởi vì cô biết, Lê Anh Bân sẽ chết. Điều đó xé rách trái tim cô đầy đau đớn.
“Nào, đi thôi. Đa Miên,hãy lấy những gì mà cậu muốn.”
A Viễn nói xong, rời khỏi nhà kho cùng với Mã Chính.Đa Miên vội vàng bước từng bước lớn đến trước mặt Phần Yên, đôi cánh khổng lồ màu đen kéo lê trên mặt đất, cơ thể lung lay trực ngã. Đa Miên ôm chặt cô vào lòng và nhìn sâu vào mắt cô. Anh hoang mang hỏi.
“Em… em muốn anh?”
“Vâng.” Phần Yên thì thầm khẳng định. Đa Miên điên cuồng hôn lên môi cô.
“Em thật sự muốn chữa trị cho anh?
Đa Miên ngạc nhiên không tin vào tai mình hỏi lại lần nữa. Phần Yên nức nở trong vòng tay Đa Miên:
“Vâng. Nhưng mà Lê Anh Bân sẽ chết.”
“Chúng ta sẽ tìm ra cách. Lê Anh Bân sẽ không chết. Anh hứa.’
Đa Miên nhẹ giọng an ủi, hôn lên trán cô. Phần Yên rùng mình lo lắng khi nghe thấy những tiếng hét thảm thiết, gục mặt vào lồng ngực Đa Miên chặt hơn. Phần Yên lắp bắp tuyệt vọng:
“Giúp anh ấy, làm ơn.”
“Mình không muốn Lê Anh Bân phải chết, nhất là vì mình. Anh ấy không phải người tồi tệ. Anh ấy chỉ cố gắng hết sức để có thể bảo vệ gia đình và bạn bè trong dòng tộc Clans. Lê Anh Bân buồn bã bất lực tiễn đưa cậu con trai bé bỏng của Vệ Na về với đất mẹ mới là một Lê Anh Bân chân chính. Chính con người và suy nghĩ tàn bạo của họ đã đẩy anh ấy vào bóng tối của quỷ dữ. “
"Em ở lại đây."
Đa Miên vừa dứt lời đã nhanh chóng biến mất khỏi nhà kho. Phần Yên nghe thấy tiếng nổ súng, tiếng gào thét rồi lại tiếng súng rát tai. Cô ngồi xổm xuống đất, hai tay che kín mặt mệt mỏi. Cô bỗng nhiên nghe được giọng thì thầm ở đâu đó vọng lại, cơ thể càng co rúm lại vì lo sợ.
"Này...này...Phần Yên..."
"Hạ Danh, cậu làm gì ở đây?" Phần Yên cũng nhỏ giọng hỏi lại khi nhận ra cậu bạn cùng trường.
Hạ Danh nâng cô đứng dậy giải thích:
"Giúp cậu. Tớ rất xin lỗi vì đã cư xử không tốt với cậu."
"Đa Miên và Lê Anh Bân... Sao rồi?"
Phần Yên bật khóc lo lắng muốn biết tình hình. Hạ Danh kéo cô về hướng của sau của nhà kho, tranh thủ nói sơ qua:
"Tớ cùng đến với người đồng tộc Clans của Lê Anh Bân và một vài người sói nữa. Họ sẽ lo được nhưng cậu phải rời khỏi đây ngay."
"Đừng đi chứ!"
Giọng nói uy hiếp vang lên, Phần Yên bị giật khỏi tay Hạ Danh, rồi bị quăng lên cao đập mạnh vào tường. Người này khiến cô có cảm giác nguy hiểm đến không thở nổi như khi đến gần Đề An.
"Xử lý anh trai cô diễn ra quá dễ. Bởi vì anh ta đã yêu tôi. Nhưng mẹ cô thì khó hơn một chút. Còn cô khiến tôi rất kích thích."
Hắn ta cười gằn, tay vuốt ve đuôi tóc Phần Yên. Cô bất ngờ hét lên đau đớn khi hắn ta giật tóc cô ngửa đầu lên. Hắn ta nghiến răng kẽo kẹt.
"Là anh."
"Đúng. Cô biết không? Đa Miên đã phát hiện ra điều đó và lập tức mang cô rời khỏi Club. Hít...tôi hiểu tại sao hai người họ lại muốn máu của cô rồi. Mùi thơm tuyệt hảo."
Hắn ta vừa nói vừa vuốt ve động mạch cổ Phần Yên.
"Để cô ấy yên!" Vệ Danh rít lên tức tối, lao người lên ôm thắt lưng hắn ta.
"Vệ Danhhhh" Phần Yên thét lên thảm thiết khi trông thấy Đề An móc trái tim dường như vẫn đang đập của Vệ Danh từ sau lưng.
"Con người ngu ngốc"
"Đồ quái vật!"
Phần Yên vừa khóc vừa phỉ nhổ hắn ta, mắt không dời nhìn cơ thể đã mất đi sự sống của Vệ Danh trên sàn.
"Cô biết không, chúng tôi đoán trước cô sẽ chọn lựa cứu Đa Miên. Nhưng đó không phải điều chúng tôi muốn. Đa Miên phải giữ hình dạng của quỷ dữ."
A Viễn vừa nói vừa tiến vào cùng Đa Miên. Anh ấy dường như bị thôi miên bởi A Viễn và đi theo sau lưng hắn ta.
"Các người đã làm gì anh ấy?"
"Chỉ tiêm cho anh ta một lượng nhỏ thuốc vô hại thôi, để đảm bảo anh ta sẽ nghe lời tôi."
A Viễn giả dối cười vô hại không hề muốn che giấu Phần Yên. Một nhân viên chính phủ khác kéo lê Lê Anh Bân đi vào, toàn bộ cơ thể chằng chịt các vết thương đẫm máu, trên bụng vẫn cắm cọc gỗ.
"Cô cứu Lê Anh Bân bằng máu rồi trao linh hồn cho Đa Miên."
A Viễn lạnh lùng ra lệnh ném Lê Anh Bân lại gần Phần Yên. Đề Ân buông cô ra, bật cười khoái trí. Lê Anh Bân bất lực ho khan:
“Tôi sẽ không bao giờ uống máu cô ấy.”
“Cậu sẽ làm! Cậu khao khát cháy bỏng máu của cô ta đến nhường nào!”
Đề An dứt lời, tay vén những sợi tóc lòa xòa của Phần Yên sang hai bên, thè lưỡi liếm láp động mạch cổ của cô. Sau đó anh ta cắn nhẹ tạo vết thương nhỏ đang rỉ máu ở đó khiến cơ thể Lê Anh Bân run rẩy dữ dội.
“Anh không cần phải tiếp tục kiềm chế ham muốn của bản thân nữa. Nào, tiến lên, uống dòng máu thơm ngào ngạt ấy.”
A Viễn thì thầm dụ dỗ khiến Lê Anh Bân mất kiểm soát nâng người đứng dậy. Anh ấy lộ ra răng nanh sắc nhọn đến gần Phần Yên, bắt lấy cô.
Phần Yên chỉ có thể bất lực kêu tên Lê Anh Bân trong khi răng nanh dần cắm ngập đông mạch cổ. Cô dùng hết sức bình sinh đẩy anh ta ra nhưng không thể, anh ta quá khỏe.
“Lê Anh Bân…”
… … …
“Lê Anh Bân, đủ rồi.”
A Viễn hét lên ra lệnh khiến Lê Anh Bân ngoan ngoan dừng lại. Phần Yên quỳ sụp hai đầu gối xuống đất phát hiện Lê Anh Bân đang mở to hai
mắt ngạc nhiên, đau đớn, hối hận nhìn cô.
“Phần Yên… anh xin lỗi.”
Lê Anh Bân lẩm nhẩm bất lực, đôi mắt màu tím chuyển dần dần sang màu nâu, đôi cánh to rộng sau lưng biến mất, tất cả các vêt thương tự động lành lại và răng nanh bén nhọn của ma cà rồng không còn nữa. Lê Anh Bân hiện giờ là một con người thực thụ!
“Nào, giờ mới là cao trào của vở kịch. Đa Miên, lấy linh hồn của cô ta đi!” A Viễn cười điên cuồng chỉ vào Phần Yên.
“Không!!! Người anh em, đừng làm vậy.“ Lê Anh Bân hét to định chạy về phía Phần Yên thì bị Đề An giữ chặt, ép buộc quỳ gối trên sàn.
Đa Miên gầm gừ không phải tiếng người và đi dần về phía Phần Yên. Đôi cánh đen bị kéo sột soạt man rợ trên đất, ánh mắt càng trở nên đỏ ngầu mất kiểm soát khiến người khác run sợ.
Đa Miên bắt lấy vai Phần Yên, ép cô gập người xuống chân. Nước mắt vô lực rơi trên má, cô bất lực rên rỉ:
„Đa Miên, làm ơn, em yêu anh.“
„Hắn ta đã không còn cảm giác, hắn chỉ muốn linh hồn của cô.“ A Viễn bật cười tà ác.
“Vậy…lấy nó đi. Đa Miên. Tất cả sẽ tốt thôi.”
Phần Yên nấc nghẹn nhìn vào mắt Đa Miên. Anh ấy nâng một tay lên chạm vào trán cô, cơn đau khủng khiếp xuyên suốt cả thể xác và linh hồn Phần Yên.
Trong cơ thể như có móc câu bấu chặt, bắt đầu hút sinh khí ra ngoài. Phần Yên hét lên vì đau đớn, rồi thì thầm lời cuối trước khi bóng tối chiến thắng lý trí cô:
“Em yêu Anh, Đa Miên”.