“Phần Yên.” Một giọng nói trầm khàn thì thầm bên tai khiến Phần Yên nhận ra, cô lại xuất hiện trên mái nhà rộng lớn quen thuộc.
Cô đưa mắt nhìn đôi mắt màu tím trước mặt, cô giật mình hoảng sợ phát hiện hai chiếc răng nanh sắc nhọn lộ ra. Chân cô lùi lại phía sau, cô sợ hãi kêu to:
“Anh là ai?”
“Em biết anh, Phần Yên. Anh là một người bạn cũ của em, Lê Anh Bân.”
Anh ta nhỏ giọng đáp lại, tay vuốt ve hai bên má cô. Giọng Phần Yên run rẩy:
“Anh muốn gì chứ?”
“Em phải nhớ lại và cứu lấy Đa Miên. Và anh sẽ là người giúp em, lấy lại kí ức.” Anh ta thì thầm, tay lướt qua gáy cô.
“Hãy nhìn những gì mà anh thấy.”
Anh ta vừa dứt lời, hai người họ bỗng nhiên đứng trong một căn phòng nhỏ. Trước mặt cô xuất hiện một Phần Yên khác, cùng một người đàn ông trẻ có mái tóc nâu và mắt có hai màu khác nhau.
…
“Phần Yên” co người lại, lên tiếng hỏi người đàn ông trẻ đó:
“Anh muốn gì?”
“Linh hồn của em, Phần Yên.”
Anh ta hạ giọng nói, sau đó cô gật đầu đồng ý. Anh ta đặt lên môi cô một nụ hôn, cơn đau râm ran truyền tới từ bụng khiến cô hoang mang.
…
“Ai? Để tôi đi.” Phần Yên hét lên với Lê Anh Bân, tay đập liên tục lên lồng ngực anh ta.
“Phần Yên, nhớ lại đi em.” Anh ta gào to trước khi cô lại ngất đi trong bóng tối quen thuộc.
Phần Yên bật dậy, ngồi thẳng đứng lưng trên giường. Cô hoảng sợ liếc mắt sang bên cạnh, yên tâm thở hắt ra khi nhìn thấy Tần Mạnh đang ngủ.
Đây không phải giấc mơ kì lạ đầu tiên của cô. Cô từng nhìn thấy một bà cụ hoặc một người đàn ông với hình săm trên mặt. Nhưng mà họ là ai? Tại sao họ lại xuất hiện trong mơ của cô?
… … …
“Anh sẽ đến đón em và cùng nhau đi ăn nhé.”
Tần Mạnh thì thầm sát môi Phần Yên khiến cô bật cười. Sau đó cô bước vào quán cà phê nhỏ, nơi cô làm việc sau giờ học.
“Chúa ơi, mừng là cháu đến. Hôm nay chúng ta có nhiều việc quá.”
Ông chú Phần Bách réo lên mừng rỡ, ném cho cô một cái tạp dề. Cô bật cười mặc vào và bắt đầu phục vụ khách.
“Bà vẫn gọi cà phê nhé, Phần Yên.”
Bà cụ lần trước đứng trước mặt cô yêu cầu. Cô tranh thủ nhìn thật kĩ bà cụ. Không thể nào. Bà ấy chính là bà cụ xuất hiện ở một trong những giấc mở của cô.
“Chúng ta có quen nhau ở đâu không ạ?
Bà cụ mỉm cười hiền lành nhìn thẳng vào mắt cô:
“Có, đã từng quen.”
“Ở đâu ạ?”
Phần Yên vẫn chưa thể tiêu hóa hết, ngơ ngác hỏi lại. Nhưng bà cụ chỉ cười nói:
“Cháu sẽ sớm biết thôi. Còn bây giờ bà chỉ muốn một ly cà phê.”
Phần Yên vội vàng chạy lại quầy hàng nhưng không thể ngừng suy nghĩ:
“Bà cụ là ai? Người đàn ông trong giấc mơ của cô lại là ai?”